Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong khi chờ thi vòng hai, Ngụy Dư vẫn đến quán cà phê làm việc như thường lệ. Ngày tháng bình yên trôi qua cho đến giữa tháng ba, hai ngày trước khi Ngụy Dư đến Gia Thành để thi vòng hai, Chu Ngọc Như đã gửi hơn mười ngàn tệ vào thẻ của cô.
Ngụy Dư nhìn số dư trong thẻ, suy nghĩ một lúc rồi vào WeChat và gửi một tin nhắn cho Chu Ngọc Như, nói với bà rằng đã nhận được tiền.
Lý Hà Nghiên từ phòng vệ sinh đi ra: "Em nhắn tin cho ai thế?"
Ngụy Dư quay đầu nhìn anh: "Là mẹ em, vừa rồi mẹ chuyển tiền cho em."
Lý Hà Nghiên nhướng mày: "Bao nhiêu?"
Ngụy Dư: "Mười ngàn."
"Rất hào phóng." Lý Hà Nghiên cười khẩy.
Ngụy Dư đặt điện thoại lên bàn: "Ngày mai em định đi Gia Thành."
Lý Hà Nghiên lơ đãng ừ một tiếng.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Lý Hà Nghiên đi tới mở cửa, là Uông Dương và Hoàng Tử. Uông Dương nhìn thấy Ngụy Dư sau lưng Lý Hà Nghiên: "Anh Nghiên, bọn tôi có đến đúng lúc không?"
"Có việc thì nói đi."
"Chiều nay quán bi-a tầng dưới không mở cửa nên định tới chỗ của cậu đánh bài."
Lý Hà Nghiên kéo cửa ra: "Vào đi."
Uông Dương: "Vậy hai người?"
"Lát nữa tôi đưa cô ấy đi làm."
Uông Dương và Hoàng Tử bước vào, trong tay còn xách một túi bia.
Lý Hà Nghiên đi thay quần áo, lấy chìa khóa và cùng Ngụy Dư ra khỏi nhà. Hôm nay là ngày cuối cùng Ngụy Dư làm việc ở quán cà phê, từ một giờ chiều đến rạng sáng.
Lý Hà Nghiên đưa Ngụy Dư đến quán cà phê rồi quay về.
Ngoài Uông Dương và Hoàng Tử, Kinh Kinh và Tiểu Vũ cũng ở trong phòng của anh. Bốn người cùng nhau chơi bài poker, cửa để mở. Khi Lý Hà Nghiên đi vào, Trình Tiểu Vũ nói: "Tôi sẽ không chơi nữa, cậu thay chỗ tôi đi."
Trình Tiểu Vũ bước sang một bên, Lý Hà Nghiên lấy bài từ tay cô ấy.
Uông Dương nói: "Anh Nghiên, hai ngày nữa Ngụy Dư sẽ đến Gia Thành phải không?"
Lý Hà Nghiên ừ một tiếng.
Trình Tiểu Vũ đang cắn hạt dưa bên cạnh, nghe thấy vậy thì hỏi: "Tại sao cô ấy lại đến Gia Thành?"
"Không phải Ngụy Dư đã tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học sao? Cô ấy đã tiến vào vòng hai, lần này sẽ đi thi ở Đại học Thanh Hoa. Nếu thi đỗ, Ngụy Dư sẽ đến nhập học ở Thanh Hoa vào tháng 9." Uông Dương giải thích.
Trình Tiểu Vũ nhổ vỏ hạt dưa ra, sắc mặt lạnh lùng: "Vậy còn Lý Hà Nghiên thì sao?"
Uông Dương lấy ra một điếu thuốc từ trong túi quần sau, ngậm vào miệng, dùng bật lửa nhựa châm thuốc: "Yêu xa cũng không phải là chia tay."
Trình Tiểu Vũ dựa vào bàn: "Vô nghĩa."
Hoàng Tử cười thầm: "Yêu xa không ổn định lắm, Anh Nghiên, cậu không sợ khi Ngụy Dư đến đó sẽ có những người khác theo đuổi cô ấy sao?"
Lý Hà Nghiên ném ra lá bài cuối cùng, không đáp lại.
Khi Ngụy Dư ra khỏi quán cà phê, cô thấy Lý Hà Nghiên đang đợi cô dưới đèn đường. Anh vẫn ngồi trên chiếc xe mô tô, chiếc mũ bảo hiểm màu đen treo hờ hững trên ghi đông, đầu tóc bù xù, miệng ngậm điếu thuốc cúi đầu nhìn điện thoại.
Ngụy Dư nhớ lại hồi cấp ba, một số cô gái trong lớp hẹn hò với nam sinh bỏ học, nên thỉnh thoảng khi tan học, cô thấy một vài cậu con trai nhuộm tóc bắt mắt ngồi trên một chiếc xe mô tô chờ ai đó ngoài cổng trường, nhưng không phải loại mô tô hạng nặng như của anh.
Đang lúc ngây người thì điện thoại trong túi rung lên, Ngụy Dư lấy ra, là tin nhắn của anh.
Lý Hà Nghiên: Sao còn chưa ra?
Ngụy Dư ngẩng đầu, đúng lúc anh quay đầu lại, nhìn thấy cô đứng cách vài bước, nhếch môi cười: "Ra rồi sao không lên tiếng?"
Ngụy Dư đi tới trước mặt anh, thành thật nói: "Đang nhìn anh."
Lý Hà Nghiên bị lời nói thẳng thừng của cô làm cho giật mình, lại cười cười, lấy một chiếc mũ bảo hiểm khác đưa cho cô: "Có gì để nhìn?"
Ngụy Dư đeo mũ vào, ấn vào vai anh leo lên ghế sau, đột nhiên nói: "Anh nên cắt tóc một chút."
“Hai ngày nữa đi cắt.” Anh không quan tâm lắm.
Khi hai người trở về chỗ ở, trong phòng của Lý Hà Nghiên đã bừa bộn, trên chiếc bàn thấp chất đống mấy chai bia rỗng. Ngụy Dư không nhìn nổi nên vươn tay nhặt lên ném vào thùng rác.
Lý Hà Nghiên nói: "Không mệt à?"
"Quá bừa bộn," cô nói.
Đột nhiên, trong lòng cô có một tia cáu kỉnh, không thể giải thích được. Cô lại đi vào nhà vệ sinh lấy cây lau nhà, Lý Hà Nghiên nắm cánh tay cô kéo cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô chằm chằm một lúc: “Em sao vậy?”
Ngụy Dư nhìn anh: "Hay là em không đi thi nữa?"
Anh cười nói: "Đừng lừa anh, chính em cũng không tin được lời này."
Thực ra khi vừa nói ra câu này, Ngụy Dư đã hối hận. Cô cười nhàn nhạt nói: "Anh không tin cũng đúng, vừa rồi đầu óc em có chút hỗn loạn."
Lý Hà Nghiên: "Ngày mai anh đi cùng em đến Gia Thành."
Ngày hôm sau, trời nhiều mây, bầu trời luôn xám xịt nhưng đến khi máy bay cất cánh cũng không có một giọt mưa nào.
Mặc dù Lý Hà Nghiên đặt cùng một chuyến bay với cô, nhưng hai ghế không cạnh nhau, một người ở đầu và một người ở cuối, có rất nhiều người lạ ở giữa họ.
Ngụy Dư quay đầu nhìn về phía cửa sổ, cô thoáng thấy một phần cánh máy bay màu trắng.
Sau hai giờ bay, hai người đã đến sân bay Gia Thành.
Bên trong cabin ánh sáng mờ mờ, mọi người lần lượt đứng lên từ ghế ngồi, Ngụy Dư đứng dậy, xuyên qua đám đông mờ ảo cô nhìn thấy Lý Hà Nghiên. Những hành khách bên cạnh đã đứng dậy lấy hành lý trên kệ để chuẩn bị xuống máy bay. Chỉ có anh ngồi bất động trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt bình thản.
Sau khi ra khỏi cabin, Ngụy Dư đứng ở hành lang kính đợi anh, thỉnh thoảng có du khách kéo vali đi qua trước mặt cô.
Lý Hà Nghiên ở phía sau họ.
Anh chậm rì rì đi tới, liếc nhìn Ngụy Dư đang dựa vào vách tường kính: “Sao không đi trước?”
"Chờ anh."
Ánh mắt anh khẽ động: "Đi thôi."
Khách sạn mà Ngụy Dư đặt ở gần Đại học Thanh Hoa, giá cả cũng không đắt, chỉ khoảng 100 tệ. Ngụy Dư đặt phòng cho hai đêm. Khi làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân, nhân viên khách sạn hỏi: “Quý khách đến đây du lịch phải không?”.
Ngụy Dư không phủ nhận.
Sau khi lấy thẻ phòng, hai người đi đến thang máy.
Lý Hà Nghiên nghe điện thoại, là Uông Dương gọi, hỏi anh đang ở đâu. Lý Hà Nghiên dựa lưng trong thang máy, ngẩng đầu nhìn số tầng nhấp nháy: "Gia Thành."
Uông Dương: "Anh Nghiên, sao cậu không nói một lời đã chạy đến Gia Thành rồi, đi cùng Ngụy Dư à?"
Lý Hà Nghiên khẽ ừ một tiếng.
Cửa thang máy mở ra, Ngụy Dư đi ra trước, Lý Hà Nghiên liếc nhìn bóng lưng của cô, đi theo sau: "Được rồi, cúp máy đây, có chuyện gì chờ tôi về rồi nói."
Căn phòng mà Ngụy Dư đặt nằm ở bên phải thang máy, chỉ cần đi hai bước là tới. Căn phòng nhỏ hơn căn phòng ở thành phố Y lần trước, cũng may khá sạch sẽ.
Lý Hà Nghiên tùy tiện đặt chiếc ba lô màu đen trong tay lên bàn, nhìn cô chằm chằm: “Đói bụng chưa, chúng ta tìm chỗ ăn cơm trước đi?”
Ngụy Dư gật đầu.
Lý Hà Nghiên lại hỏi: "Muốn ăn gì?"
"Không phải anh từng ở đây sao, anh đề cử đi."
Hai người cầm điện thoại ra ngoài. Gần đây có phố sinh viên của Đại học Thanh Hoa, giống như con phố ở cổng phía tây của Đại học Y, khắp nơi đều có sinh viên tan học đi ăn, sắc mặt họ trông khá thoải mái.
Trước đó có một trận mưa, trên con đường lát đá của khu phố sinh viên in đầy vết giày bẩn.
Bọn họ cũng không nghiêm túc ăn cái gì, mua một đống đồ ăn vặt, đang chuẩn bị trở về khách sạn thì sau lưng truyền đến một giọng nói gọi Lý Hà Nghiên.
Ngụy Dư quay đầu lại nhìn thấy hai chàng trai, người vừa gọi tên Lý Hà Nghiên có thân hình mập mạp, đeo kính, tiến lên mấy bước: "Mẹ kiếp, đúng là cậu rồi, tôi còn tưởng nhìn lầm người."
Chàng trai lại nhìn sang Ngụy Dư bên cạnh anh: "Vị này là?"
“Bạn gái tôi.” Lý Hà Nghiên nói.
Chàng trai rất có mắt nói: "Thôi, không quấy rầy cậu nữa, ngày mai tôi sẽ gọi điện cho cậu, gặp sau nhé".
Hai chàng trai rời đi và bước vào một nhà hàng cơm chiên.
Ngụy Dư nói: "Bạn học cũ của anh à?"
“Không hẳn, là cùng đội huấn luyện.” Anh nói nhỏ.
Trở lại khách sạn, Ngụy Dư nhận được điện thoại của Ngụy Chí Thành, hỏi cô đã nhận được tiền chưa: “Rồi ạ, con đã nhắn tin cho mẹ, mẹ không nói với ba sao?”
“Hai ngày nay ba đi giao hàng, vẫn chưa liên lạc với mẹ con.” Ngụy Chí Thành lại nói: “Đừng giận mẹ con, bà ấy miệng dao găm tâm đậu hũ. Ba đã thuyết phục bà ấy rồi, nếu con muốn thi lên thạc sĩ thì thi đi, đừng lo lắng về học phí.”
Ngụy Dư nói: “Ba, con tự tiết kiệm được một ít học phí, hai ngày nữa con sẽ chuyển lại tiền cho ba mẹ.”
"Con bé này, chuyển lại làm gì? Đưa cho con rồi thì giữ lại." Ngụy Chí Thành nói, "Chẳng lẽ con thật sự muốn cùng ba mẹ cắt đứt quan hệ?"
"Ý con không phải thế."
"Vậy được rồi, ba có việc, cúp máy trước nhé."
Ngụy Dư cúp điện thoại, Lý Hà Nghiên đóng cửa sổ hỏi cô: "Ngày mai mấy giờ đi?"
"Tám giờ."
Lý Hà Nghiên gật đầu, lấy ra hộp thuốc lá: "Em căng thẳng à?"
"Vẫn ổn."
Anh hỏi, "Là căng thẳng hay không căng thẳng?"
“Căng thẳng.” Ngụy Dư nhìn anh.
Lý Hà Nghiên rít một hơi thuốc, cụp mắt: "Căng thẳng làm gì, người khác cũng không giỏi bằng em."
Ngụy Dư nhìn anh chằm chằm một hồi, sau đó cong môi cười.
Lý Hà Nghiên thấp giọng nói: “Tin lời của anh vậy sao?"
Ngụy Dư: “Trước kia anh cũng kiêu ngạo như vậy à?”
Lý Hà Nghiên dừng một chút, khóe miệng nhếch lên: "Có lẽ vậy."
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên, Ngụy Dư dậy đúng giờ, cô dùng điện thoại đặt đồ ăn rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt, trang điểm nhẹ xong thì ăn sáng.
Lý Hà Nghiên cũng bị cô đánh thức, anh lười biếng dựa vào đầu giường, trong miệng ngậm điếu thuốc không châm lửa, chỉ để tỉnh táo. Thấy cô bận rộn ra vào, Ngụy Dư đi tới cửa, lại quay người trở lại, cô cúi đầu khiến mái tóc dài xõa xuống, môi áp vào môi anh, ngủ cả một đêm nên môi anh có chút khô khốc.
Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt như chuồn chuồn, Lý Hà Nghiên còn chưa kịp phản ứng thì cô đã như một cơn gió bay đi rồi.
Lý Hà Nghiên sờ sờ khóe môi, cười một tiếng: "Mê tín."
Sau khi Ngụy Dư rời đi, Lý Hà Nghiên lại nằm xuống, ngủ chưa đến một tiếng lại bị điện thoại đánh thức. Lý Hà Nghiên sờ điện thoại, giọng nói hơi mất kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"
Lữ Tấn: “Không phải tối hôm qua tôi đã nói hôm nay chúng ta sẽ gặp nhau sao?”
Lý Hà Nghiên: "Tôi đáp ứng cậu sao?"
Lữ Tấn: "Được, vậy tôi lên gõ cửa."
Lý Hà Nghiên: "Cậu biết tôi ở khách sạn nào à?"
Lữ Tấn: "Không phải khách sạn Gia sao?"
Lý Hà Nghiên híp mắt: "Tối hôm qua cậu đi theo tôi?"
“Không nói đâu.” Lữ Tấn nói, “Tôi ở sảnh khách sạn, vừa rồi nhìn thấy bạn gái của cậu đi ra ngoài.”
Lữ Tấn đợi ở sảnh thêm nửa tiếng mới nhìn thấy Lý Hà Nghiên từ trong thang máy đi ra, đứng dậy nói: "Tôi đang nghĩ mười phút nữa nếu cậu không xuống, tôi liền đi lên đi gõ cửa."
Lý Hà Nghiên mặt không cảm xúc: "Có chuyện gì?"
"Không có việc gì." Lữ Tấn vui vẻ nói: "Hơn một năm không gặp, muốn ôn chuyện cùng cậu.”
Hai người cũng không đi xa, nói chuyện trước cửa khách sạn.
Lữ Tấn hỏi: "Lần này trở về, cậu dự định —— "
Lý Hà Nghiên ngắt lời anh ta: "Không phải, tôi bồi bạn gái đến thi vòng hai."
"Bạn gái cậu thi trường nào?"
"Đại học Thanh Hoa."
Lữ Tấn nhìn dòng xe cộ trên đường và châm một điếu thuốc: "Cậu vừa rời đi, Đại Hắc cũng rời đội. Tôi với hai sinh viên năm nhất thành lập một đội. Mỗi lần thi đấu, tôi vừa nhìn đề vừa gõ code. Mắt tôi không tải nổi. Còn hai người kia đứng bên cạnh như khán giả, mẹ nó, nghĩ lại thật đau lòng."
Lý Hà Nghiên không nói lời nào, Lữ Tấn lại nói: "Năm nay cậu có làm đề nào không?"
"Không."
Lữ Tấn: "Đừng diễn nữa, không phải Lehy trên CF là cậu sao?"
"Bẫy tôi à?"
Lữ Tấn thở dài: "Không phải, chỉ là nhớ lại lúc mới thành lập đội còn nói nhất định sẽ giành chức vô địch thế giới. Bây giờ tôi đã năm ba rồi, còn không thấy bóng dáng chúng ta đâu."
Lý Hà Nghiên: "Đủ rồi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");