Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
  3. Chương 40
Trước /66 Sau

Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 40

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngụy Dư chỉ ở lại thành phố Hoài trong một ngày. Lần này trở về, Ngụy Đào và Tôn Dung không ở nhà, họ đã mua một căn nhà bên ngoài để ở riêng. Khi Lâm Giang Uyển biết rằng cô đã về, cô ấy đã gửi cho Ngụy Dư một tin nhắn hẹn cô gặp mặt.

Sau khi Lâm Giang Uyển tốt nghiệp, cô ấy trở về Hoài Thành để phát triển, hiện đang làm giáo viên dạy ngữ văn tại một trường tiểu học. Hai người gặp nhau tại một quán cà phê mới mở. Lâm Giang Uyển hỏi cô, "Cậu về mấy ngày?"

Ngụy Dư suy nghĩ một chút, "Ngày mai mình đi rồi."

"Đi Gia Thành?"

Ngụy Dư vắt ống hút: "Không, mình sẽ quay lại thành phố Y trước, việc hủy thuê phòng vẫn chưa giải quyết xong."

Lâm Giang Uyển chống cằm: "Chạy tới chạy lui như vậy không phải phiền phức hơn sao? Sao cậu không giải quyết xong việc hủy thuê phòng rồi về đây."

Ngụy Dư cười nhạt: "Không sao, cũng không phiền phức lắm, còn có một số đồ chưa thu dọn xong."

Bỗng Lâm Giang Uyển nhớ ra một việc: "Nếu cậu đến Thanh Đại, bạn trai của cậu thì sao, cậu ấy vẫn ở lại thành phố Y à?"

Ngụy Dư khẽ ừ.

Lâm Giang Uyển cầm cốc lên và nhấp một ngụm cà phê: "Thật ra, tuy bề ngoài cậu ấy rất đẹp trai, đối xử với cậu cũng khá tốt. Nhưng cậu ấy không có công việc đàng hoàng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì các cậu cũng gặp vấn đề... Aa, mình không phải nói xấu các cậu đâu nhé."

Ngụy Dư cụp mắt, nhìn chằm chằm mép cốc, nhẹ nhàng đáp lại.

Lâm Giang Uyển không nói thêm gì nữa. Cô ấy chuyển chủ đề, nói làm giáo viên tiểu học cũng không dễ dàng gì, nhất là giáo viên dạy ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp, có rất nhiều chuyện linh tinh phải giải quyết, đôi khi gặp phải phụ huynh không nói lý nhất định sẽ rất đau đầu.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Giang Uyển nói: "Bây giờ nghĩ lại, mình cảm thấy hồi đi học vẫn là thời gian hạnh phúc nhất."

Lâm Giang Uyển phải đến trường để chuẩn bị cho ngày khai giảng vào sáng mai nên hai người không trò chuyện quá lâu, khi họ tạm biệt nhau cũng đã gần tám giờ.

Ngụy Dư chậm rãi đi về nhà, Chu Ngọc Như còn chưa có về, trong nhà tối om. Thay dép xong, cô bước vào phòng, lấy chiếc vali trong góc mở ra rồi đến tủ lấy mấy bộ quần áo mùa đông.

Đến hơn chín giờ Chu Ngọc Như mới về, hai ngày nay Ngụy Chí Thành ra ngoài vận chuyện, chỉ còn lại một mình bà ở trong nhà này, khó tránh khỏi có chút cô đơn. Chu Ngọc Như đi vào phòng ngủ, ngồi bên giường nhìn Ngụy Dư gói ghém mấy bộ quần áo mùa đông, tán gẫu với cô: “Mang ít thôi, xách nặng lắm, khi nào cần thì gửi qua là được.”

Ngụy Dư gật đầu: "Con mang một ít về trước."

"Căn phòng thuê ở thành phố Y đã thu dọn xong chưa?"

"Sắp xong rồi."

Chu Ngọc Như dừng một chút, nói: "Vậy con với thằng bé kia bây giờ như thế nào?"

Ngụy Dư im lặng không nói, Chu Ngọc Như tiếp tục nói: “Chàng trai mà dì hai giới thiệu cho con đấy, nghe dì hai con nói người ta không tồi, điều kiện gia đình cũng tốt, cho nên mẹ nghĩ giới thiệu cho con, hợp thì tiếp xúc, không hợp thì thôi. Ba mẹ cho con đi học cũng chỉ là để con có một cuộc sống tốt hơn trong tương lai, chứ không phải để con tìm một người như vậy Bây giờ con còn trẻ, con nghĩ rằng yêu đương không sao, nhưng khi kết hôn và sinh con, vấn đề phát sinh còn nhiều hơn nữa, con suy nghĩ lại đi."

Chu Ngọc Như nói rất ôn hòa, Ngụy Dư biết gần đây bà và Tôn Dung quan hệ không tốt, có vẻ như hơi thất vọng về Ngụy Đào.

Ngụy Dư nhẹ giọng nói: "Ừm, con biết rồi."

Buổi tối, Lý Hà Nghiên gửi tin nhắn hỏi cô ngày mai khi nào cô quay lại và nói rằng anh sẽ đón cô. Ngụy Dư nói không cần, Tống Lộ sẽ đến đón cô.

Khi Lý Hà Nghiên nhìn thấy tin nhắn của cô, anh đang ở trong quán bi-a, một tay đặt trên cây cơ, bên cạnh có tiếng va chạm của những quả bóng. Có người vỗ vỗ bả vai Lý Hà Nghiên: "Lý Hà Nghiên, nhìn gì vậy, đến lượt cậu đấy."

Lý Hà Nghiên cất điện thoại di động vào túi quần, cúi người, đánh thật mạnh, quả bóng bi-a lăn một vòng, nhưng không lăn vào lỗ.

Có người huýt sáo: "Anh Nghiên, hôm nay trạng thái không tốt nha."

Lý Hà Nghiên ném cơ cho Hoàng Tử và bảo Hoàng Tử đánh hộ cho anh.

Ngày hôm sau, Ngụy Dư trở lại thành phố Y để làm thủ tục hủy thuê phòng và giao chìa khóa cho dì chủ nhà.

Dì chủ nhà đứng ở cửa, mỉm cười: "Dì đã nói những người sống trong nhà này chắc chắn sẽ thi đỗ cao học, cô gái, dì có lừa cháu không?"

Ngụy Dư cười: "Dì không lừa ạ."

Dì chủ nhà nói: "Cháu học trường đại học nào?"

"Đại học Thanh Hoa ạ."

Dì của chủ nhà vỗ tay: "Ồ, thật tuyệt vời. Xem ra phong thủy nhà dì thật tốt, cô bé nhà bên cạnh cũng thi đậu cao học."

Ngụy Dư đã không gặp Trình Hâm trong một thời gian dài, kể từ khi cô quay lại đây sau vòng thi thứ hai, cô đã không gặp lại Trình Hâm nữa.

Ngụy Dư: "Vây phòng này có cần khóa không ạ?"

Dì chủ nhà nói: "Không cần khóa, hai ngày nữa sẽ có người tới xem nhà, lát nữa cháu dọn dẹp xong, chỉ cần đóng cửa là được, dù sao cũng không có gì để trộm."

Dì chủ nhà nói xong liền rời đi, Ngụy Dư quay đầu nhìn thoáng qua trong phòng, thật ra cũng không có nhiều đồ đạc cần thu dọn, những thứ khác nên gửi đi đều đã gửi đi, chỉ còn lại mấy cuốn sách chưa đọc xong, cô định gửi chúng đến Đại học Thanh Hoa.

Ngụy Dư đặt cuốn sách cuối cùng vào hộp các tông, ngồi một lúc, sau đó đột nhiên đứng dậy và gõ cửa phòng Lý Hà Nghiên. Cô không biết anh có ở trong nhà hay không, nhưng Ngụy Dư vẫn đánh cược, và cô đã đúng.

Lý Hà Nghiên đi ra mở cửa, cụp mắt nhìn cô.

Ngụy Dư trừng mắt nhìn hắn: "Lát nữa em đi."

Lý Hà Nghiên cau mày.

Ngụy Dư nói: "Anh không nói gì à?"

Ánh mắt Lý Hà Nghiên âm trầm, anh mím chặt môi, giống như đang kìm nén điều gì, một lúc sau mới hít sâu một hơi, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào phòng, đẩy cô vào tường, cúi đầu hôn lên môi cô.

Như kiểu chạm vào là nổ ngay.

Ngụy Dư giơ hai tay ôm mặt anh, hôn đáp lại. Đầu lưỡi nếm được vị thuốc lá đắng chát, còn có mùi thuốc lá nồng nặc, không biết vừa rồi anh hút bao nhiêu điếu. Môi bị anh mút đến đau, Ngụy Dư không phát ra tiếng. Thân thể hai người dán chặt vào nhau, Ngụy Dư rõ ràng cảm nhận được anh có phản ứng.

Ngón tay chạm vào mép quần, vừa muốn cởi, Lý Hà Nghiên đã nắm lấy tay cô, hai mắt đỏ hồng, trầm giọng nói: "Đừng lộn xộn."

Ngụy Dư chậm rãi ngẩng đầu: "Anh không muốn sao?"

Lý Hà Nghiên cúi đầu nhìn cô, híp mắt, trên cổ nổi lên gân xanh, nghe cô nói: " Lý Hà Nghiên, em muốn."

Sau một hồi quay cuồng, Ngụy Dư nằm xuống giường, ngón tay luồn vào tóc anh, ánh mắt dán chặt vào bóng đèn màu trắng trên trần nhà, viền bóng đèn có mấy đốm đen.

Cô giống như một sợi dây đàn không ngừng căng lên, bị kéo căng đến cực điểm, vào một khoảnh khắc nào đó, Ngụy Dư đột nhiên nắm chặt chăn dưới người, sau đó là tiếng thở d.ốc nặng nề vang lên trong phòng.

Ngụy Dư không biết hai người lăn lộn bao lâu, cho đến khi sắc trời dần dần tối lại, sau đó lại dần dần trở nên trắng xóa. Khi cô tỉnh dậy, đầu cô đang gối trên cánh tay của Lý Hà Nghiên, anh để trần, vẫn đang ngủ say. Khi ngủ, vẻ mặt của anh không hề thoải mái, đôi lông mày đang cau chặt lại.

Ngụy Dư vén chăn, đứng dậy xuống giường, vào phòng tắm thay quần áo rồi mở cửa đi ra ngoài.

Khoảnh khắc cửa bị đóng lại, Lý Hà Nghiên mở mắt ra, dựa vào đầu giường, lấy hộp thuốc lá trên giường, hút một điếu rồi lại một điếu.

Ngoài cửa vang lên tiếng bánh xe vali lăn, một lúc sau, tiếng động nhỏ dần.

Lý Hà Nghiên rít một hơi thật sâu, lửa nhanh chóng cháy đến đầu lọc, một tàn thuốc rơi xuống người anh như sắp bị bụi xám chôn vùi. Anh dập tắt điếu thuốc, cầm lấy hộp thuốc, nhưng không mở ra mà vò nó thành một quả bóng, ném mạnh vào tường. “Mẹ kiếp”.

Sau khi trút giận xong, anh lại nằm xuống, như thể kiệt sức, cả người cuộn tròn lại, hai tay chống lên mắt, lồng ngực kịch liệt phập phồng, vẻ mặt u ám.

Ngụy Dư bắt taxi đến sân bay, trên đường trời bắt đầu mưa. Mặc dù cơ thể đã kiệt sức nhưng Ngụy Dư vẫn cố tỉnh táo, mở điện thoại và xóa tất cả thông tin liên lạc của Lý Hà Nghiên.

Khi đến Gia Thành thì trời đã tối.

Ngụy Dư không đến Đại học Thanh Hoa ngay mà tìm một khách sạn để ở. Buổi tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, điện thoại di động của cô nhận được một tin nhắn, đó là tin nhắn chuyển khoản ngân hàng, không phải của Chu Ngọc Như.

Ngụy Dư ngơ ngác cầm di động một lúc, những giọt nước từ đuôi tóc trượt xuống lưng, ngoài cửa sổ là tiếng xe chạy qua bấm còi inh ỏi. Ngụy Dư gửi tin nhắn cho Uông Dương, bảo Uông Dương cho cô số thẻ.

Uông Dương gọi điện hỏi nguyên nhân, Ngụy Dư nói ngắn gọn. Uông Dương im lặng trong điện thoại một lúc rồi nói: "Cô thực sự chia tay với anh Nghiên rồi à?"

“Ừm.” Cô nhẹ giọng nói.

Uông Dương nhất thời không biết nên nói cái gì: "Được, tôi gửi số thẻ cho cô."

Ngụy Dư: "Cám ơn."

Sau khi cúp điện thoại, Ngụy Dư còn chưa sấy tóc đã vén chăn nằm lên giường nhắm mắt lại, cô cần ngủ, ngủ một giấc thật ngon.

Ngày hôm sau, Uông Dương đến tìm Lý Hà Nghiên, nhưng anh không ở phòng mình mà ở phòng Ngụy Dư thuê.

Uông Dương: "Anh Nghiên, hôm qua Ngụy Dư liên lạc với tôi."

Lý Hà Nghiên nghiêng đầu nhìn: "Cô ấy nói gì?"

"Cũng không nói gì nhiều. Cô ấy đã chuyển hết số tiền cậu gửi cô ấy cho tôi và nhờ tôi chuyển cho cậu."

Lý Hà Nghiên chửi thầm một tiếng, lấy điện thoại ra muốn gọi cho cô, nhưng điện thoại không kết nối, chứng tỏ anh đã bị chặn, anh lại mở WeChat, vẫn như vậy.

Tay cầm điện thoại di động của Lý Hà Nghiên buông thõng xuống, đầu anh áp vào tường.

Uông Dương nói: "Làm sao vậy?"

Lý Hà Nghiên: "Cô ấy chặn tôi."

Uông Dương nói: "Còn tiền thì sao?"

"Chuyển lại cho tôi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /66 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thập Niên 70 Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Nuông Chiều

Copyright © 2022 - MTruyện.net