Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
  3. Chương 49
Trước /66 Sau

Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 49

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lữ Tấn: "Năm đó tôi gọi cho cậu mấy chục lần, cậu cũng không nghe, còn coi tôi là anh em không?"

Lý Hà Nghiên cười nói: "Đã lâu như vậy, cậu còn nhắc tới sao?"

Lữ Tấn giơ tay gãi mặt, sau đó liếc nhìn Lý Hà Nghiên: "Kỳ thật tôi vẫn luôn muốn hỏi, năm đó chuyện gì xảy ra, tại sao đột nhiên phải nghỉ học."

Lý Hà Nghiên híp mắt, nhàn nhạt nói: "Xảy ra chút chuyện."

Lữ Tấn thấy anh không muốn, liền từ bỏ, dù sao người cũng quay về rồi, bèn nói: "Tháng mười một có cuộc thi khu vực ở Dương Thành, chúng ta thử một lần đi?"

Lý Hà Nghiên: "Được."

Lữ Tấn: "Vậy nửa tháng này cần phải luyện tập nhiều hơn."

Lý Hà Nghiên không để ý: "Luyện thôi."

Lữ Tấn trêu chọc hắn: "Đồng ý nhanh như vậy, chẳng phải cậu đang hẹn hò sao? Tình huống không giống nhau, không cần nói với đàn chị Ngụy một câu à?"

Lý Hà Nghiên giật mình, đây quả nhiên là vấn đề.

Tối hôm đó khi anh ra khỏi phòng máy tính, Lý Hà Nghiên lấy điện thoại di động ra và gửi cho Ngụy Dư một tin nhắn, nói rằng anh phải ở trong phòng máy tính nửa tháng, có lẽ không có nhiều thời gian để tìm cô.

Ngụy Dư nghĩ một hồi vẫn trả lời tin nhắn của anh, bảo anh luyện tập cho tốt.

Lý Hà Nghiên nhìn tin nhắn này, khóe miệng hơi cong lên, cô chẳng qua là miệng dao găm tâm đậu hũ mà thôi.

Nửa tháng qua, khi không có tiết học, Lý Hà Nghiên hầu như là ở trong phòng máy tính, thường thường ra khỏi phòng máy tính đã gần một, hai giờ sáng. Trên bầu trời có vài ngôi sao, tòa nhà giảng dạy xung quanh cũng yên tĩnh không tiếng động.

Lữ Tấn duỗi người: "Làm bài đến mức đầu óc không xoay được nữa, thật mẹ nó sảng khoái."

Lý Hà Nghiên cười khẽ, cảm giác này thực sự không tồi.

Các vòng loại khu vực thường từ tháng 9 đến tháng 12. Gần đây, trong trường tổ chức một cuộc thi hàng tuần để chọn ra 2 đội đại diện cho trường tham gia cuộc thi cấp khu vực.

Sau nửa tháng huấn luyện, đội của Lý Hà Nghiên đã được chọn để tham gia cuộc thi khu vực ở Dương Thành vào tháng 11. Lý Hà Nghiên thở phào nhẹ nhõm, anh gửi tin nhắn cho Ngụy Dư, hỏi cô đang ở đâu.

Ngụy Dư: Nghe giảng ở trường.

Lý Hà Nghiên trực tiếp bấm gọi điện thoại, bên kia cô cố ý đè thấp giọng, Lý Hà Nghiên cau mày đứng ở trước cửa sổ: "Phòng nào?"

Ngụy Dư thấp giọng nói: "302, tòa C."

Lý Hà Nghiên: "Được, chờ anh."

Ngụy Dư buông điện thoại di động xuống, bài giảng hôm nay được lãnh đạo nhà trường đặc biệt mời giáo sư Bành, hiệu trưởng trường Truyền thông của Đại học Z, đến phát biểu. Giáo sư Bành đã gần bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn rất trẻ trung. Đứng trên bục giảng, ông ấy không có vẻ mặt nghiêm trang của một nhà giáo già mà lời nói rất hài hước thú vị, khiến cho các sinh viên ở dưới thỉnh thoảng bật cười.

Trong tiếng cười phá lên, Lý Hà Nghiên ngang nhiên từ cửa sau đi vào, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô.

Ngụy Dư quay đầu nhìn anh: "Anh không cần huấn luyện à?"

“Sáu giờ mới bắt đầu,” anh nói.

Ngụy Dư không nói gì, quay đầu nhìn về phía bục giảng. Lý Hà Nghiên không quan tâm đến bài phát biểu, luôn cúi đầu nghịch điện thoại. Một lúc sau, anh dường như không thể ngồi yên, thấp giọng hỏi: “Em không cảm thấy nhàm chán sao?”

Ngụy Dư nghiêng đầu, không mặn không nhạt nói: "Nếu như cảm thấy nhàm chán anh có thể đi trước."

Lý Hà Nghiên cười nói: "Em nghĩ anh sẽ đi sao?"

Ngụy Dư lại liếc anh một cái, thoáng thấy dưới mi mắt anh có chút quầng thâm, có thể nhìn ra nửa tháng qua, đại khái là ngày nào anh cũng thức khuya làm đề thi, cô mềm mỏng hơn: "Không phải anh thấy chán à?”

Lý Hà Nghiên nhẹ giọng nói: "Không phải em vẫn còn ở đây à?"

Trái tim của Ngụy Dư lỡ một nhịp.

Lý Hà Nghiên hơi hơi ngửa người về phía sau, có chút mệt mỏi nói: "Hai ngày nữa anh đến Dương Thành tham gia cuộc thi khu vực."

Ngụy Dư ừ một tiếng.

Bài phát biểu kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, khi sắp kết thúc, màn hình điện thoại của Ngụy Dư bỗng nhiên sáng lên, là tin nhắn của Tần Minh, nói thứ bảy đài truyền hình có tổ chức Diễn đàn quốc tế về phương tiện truyền thông mới, hỏi cô có muốn đến xem không.

Lý Hà Nghiên cũng nhìn thấy, sắc mặt anh thay đổi.

Ngụy Dư chống vào tay vịn, chuẩn bị đứng lên thì Lý Hà Nghiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống ghế, Ngụy Dư quay đầu nhìn anh, cau mày nói: "Anh làm gì vậy?"

Lý Hà Nghiên lạnh lùng hỏi: "Vị đàn anh Tần này chính là người ngày hôm trước?"

Ngụy Dư không phủ nhận: "Là anh ấy."

Vẻ mặt của Lý Hà Nghiên không vui: "Ý em là gì?"

Ngụy Dư: "Anh ấy không có ý đó với em đâu."

Sắc mặt Lý Hà Nghiên không thay đổi, hỏi lại cô: "Còn em thì sao?"

Ngụy Dư bình tĩnh nói: "Anh cảm thấy thế nào?"

Lý Hà Nghiên nhớ lại, vẻ mặt của anh thả lỏng một chút.

Ngụy Dư lại nói: "Anh không tin vào chính mình sao?"

“Em chỉ biết giày vò anh thôi.” Lý Hà Nghiên thở dài, dựa vào trên ghế, nghiêng đầu nhìn cô, ngang ngược nói: “Anh nhận thua, được chưa?”

Ngụy Dư: "Đã đầu hàng sớm thế?"

“Anh sợ, được không?” Anh nói rất tự nhiên, không xấu hổ chút nào.

Hai người cùng nhau đến căng tin ăn tối, lát nữa Lý Hà Nghiên còn phải đi huấn luyện, cho nên sau khi rời khỏi căng tin, anh đi thẳng tới phòng máy tính.

Khi Ngụy Dư đang đi về phía ký túc xá, Vương Tuyết từ phía sau gọi cô, Ngụy Dư quay đầu lại, dừng lại chờ cô ấy.

Vương Tuyết đi tới bên cạnh cô: "Vừa rồi là bạn trai của em sao?"

Ngụy Dư gật đầu, Vương Tuyết nói: "Nhưng nhìn không giống học cùng chuyên ngành với em?"

Ngụy Dư: "Anh ấy học chuyên ngành phần mềm, đang là sinh viên năm hai đại học."

Vương Tuyết có chút kinh ngạc: "Vậy làm sao hai người quen biết? Em mới đến Thanh Hoa hai tháng thôi mà?"

Ngụy Dư nói vài câu, Vương Tuyết cười nói: "Em học thạc sĩ ở đây cũng là vì cậu ấy đúng không?"

“Không đúng.” Ngụy Dư khẽ mỉm cười, “Lúc chuẩn bị thi vào đại học Thanh Hoa, em còn chưa quen anh ấy.”

Vương Tuyết còn muốn nói cái gì, điện thoại di động trong túi xách đột nhiên vang lên. Thấy Vương Tuyết không có ý định nghe máy, Ngụy Dư nhắc nhở: "Đàn chị, điện thoại của chị đổ chuông kìa."

Vương Tuyết cau mày: "Chắc là một cuộc gọi bán hàng. Vừa rồi gọi mấy cuộc, thật phiền mà."

Vương Tuyết lấy điện thoại di động từ trong túi ra và nhấn nút tắt, tiếng chuông phiền phức cuối cùng cũng dừng lại.

Vương Tuyết nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn bầu trời đen kịt: "Bỗng nhiên rất muốn về nhà."

Ngụy Dư thăm dò hỏi: "Đàn chị, chị có tâm sự gì sao?"

Vương Tuyết quay đầu nhìn cô, ngữ khí thoải mái nói: "Không có, chỉ là lễ Quốc Khánh không về nên hơi nhớ nhà."

Ngụy Dư ừ một tiếng.

Vương Tuyết thấy trong mắt Ngụy Dư có chút quan tâm, trong lòng cô ấy có chút buông lỏng, đột nhiên gọi cô một tiếng: "Ngụy Dư."

Ngụy Dư: "Cái gì?"

Vương Tuyết lời nói đến bên môi, lại nuốt xuống, lắc đầu nói: "Không có việc gì, em có muốn ăn kem que không? Đột nhiên chị hơi thèm ăn, em đi cùng chị đến siêu thị mua kem được không?"

Ngụy Dư gật đầu, trả lời được.

Sau khi trở về ký túc xá, Ngụy Dư vẫn gửi tin nhắn cho Tần Minh, nói rằng cô không thể tham gia diễn đàn. Không phải là bởi vì Lý Hà Nghiên, cô thật sự không thế phân thân đi được. Hai ngày trước, giáo viên trong văn phòng đã nói với cô rằng cô sẽ làm trợ lý cho huấn luyện viên Tề trong hai ngày nữa, cùng họ đến Dương Thành để hỗ trợ chụp một số bức ảnh tuyên truyền cuộc thi khu vực.

Ngụy Dư không nói chuyện này với Lý Hà Nghiên.

Đến ngày khởi hành, trên xe buýt tới sân bay, Lý Hà Nghiên mới biết điều này từ miệng Lữ Tấn.

Lý Hà Nghiên nhướng mày: "Cậu nghe ai nói?"

Lữ Tấn tò mò nói: "Sao thế, đàn chị Ngụy không nhắc tới chuyện này cho cậu à? Có lẽ đàn chị Ngụy muốn cho cậu kinh ngạc đấy."

Lữ Tấn vừa dứt lời đã thấy Ngụy Dư từ cửa xe đi lên.

Ánh mắt Lý Hà Nghiên nhìn chằm chằm vào cô. Ngụy Dư đi tới, tìm một chỗ ngồi xuống. Huấn luyện viên Tề còn chưa tới, tài xế cũng chưa lái xe, đang hút thuốc chờ đợi.

Lữ Tấn nháy mắt một cái, "Không ngồi cạnh người ta đi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /66 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mỹ Lợi Kiên Danh Lợi Song Thu

Copyright © 2022 - MTruyện.net