Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi
  3. Chương 58
Trước /66 Sau

Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 58

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Hà Nghiên từ thành phố Y trở về, anh chỉ mới đến ký túc xá chưa được mười phút, Lữ Tấn đã mở cửa bước vào.

Lý Hà Nghiên cởi áo khoác, ném lên giường, quay đầu nhìn anh ta: "Có việc gì?"

Lữ Tấn cười híp mắt: "Mấy ngày không gặp, nhớ cậu thôi."

Lý Hà Nghiên lấy bao thuốc lá nhét vào trong miệng: "Cút đi, tôi không có hứng thú với đàn ông."

“Mẹ kiếp, tôi cũng không có hứng thú với cậu.” Lữ Tấn nói, “Hai ngày nay cậu không tới, trường học xảy ra chuyện.”

Lý Hà Nghiên ngẩng đầu nhìn anh ta: "Chuyện gì?"

“Một đàn chị ở viện nghiên cứu uống hóa chất tự tử.” Lữ Tấn cố ý hạ giọng, “Trên diễn đàn trường đã ra thông báo, không ai được tung lên mạng, cậu không thấy trong nhóm lớp sao? "

Lý Hà Nghiên lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không thấy."

Lữ Tấn thở dài: "Kỳ thật, đàn chị kia cũng rất đáng thương. Tôi nghe người ta nói, chị ấy bởi vì không chịu nổi áp lực từ giáo viên hướng dẫn của mình nên mới lựa chọn tự sát, đáng lẽ năm ngoái chị ấy tốt nghiệp, nhưng không biết vì sao bị hoãn nên kéo dài thời gian học."

Lữ Tấn lại nói: "Nếu tôi là chị ấy, tôi sẽ không học nữa. Cũng chỉ là tấm bằng tốt nghiệp thôi, không quan trọng bằng tính mạng."

Lý Hà Nghiên tùy ý hỏi: "Đàn chị kia tên gì?"

“Hừm, tên gì nhỉ?” Lữ Tấn đột nhiên nhớ không ra tên, lấy điện thoại ra, “Để tôi hỏi một chút.”

Lữ Tấn vừa đăng nhập WeChat, vỗ trán và hét lớn: "Đúng rồi, là Vương Tuyết."

Vẻ mặt của Lý Hà Nghiên thay đổi, Lữ Tấn nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt của anh nên hỏi: "Sao vậy, cậu biết chị ấy à?"

Lý Hà Nghiên lấy điện thoại di động ra gọi cho Ngụy Dư, nhưng cô không bắt máy, Lý Hà Nghiên bực bội, anh bóp điếu thuốc của mình và ném nó vào thùng rác.

Lữ Tấn đứng lên: "Rốt cuộc làm sao vậy, cậu quen đàn chị Vương à, sao tôi chưa nghe cậu kể nhỉ?"

Lý Hà Nghiên: "Chị ấy là bạn cùng phòng của Ngụy Dư."

Lữ Tấn cũng kêu lên một tiếng.

Lý Hà Nghiên lấy áo khoác mở cửa, Lữ Tấn gọi anh lại: "Đừng đi ký túc xá tìm, bây giờ có lẽ đàn chị Ngụy không ở ký túc xá, ký túc xá kia đã bị niêm phong."

"Lý Hà Nghiên, tôi nghe trong viện nghiên cứu sinh nói đàn chị Vương qua đời..." Lữ Tấn khẽ cắn môi, "Đàn chị Ngụy là người đầu tiên phát hiện."

Anh ta còn chưa nói xong, Lý Hà Nghiên đã chạy ra ngoài.

Lý Hà Nghiên đến ký túc xá của Ngụy Dư, nhưng không tìm thấy cô. Anh đứng dưới lầu ký túc xá gọi điện cô thêm mấy lần. Đến lần thứ mười, cuối cùng điện thoại cũng được bắt máy.

Lý Hà Nghiên thở phào nhẹ nhõm, hơi thở hổn hển: "Em ở chỗ nào?"

Cô không trả lời, Lý Hà Nghiên biết cô vẫn đang nghe, anh trấn tĩnh một lúc rồi chậm giọng nói: “Nói cho anh biết em đang ở đâu, Ngụy Dư?”

Đầu bên kia nhẹ giọng nói địa chỉ.

Yết hầu của Lý Hà Nghiên lăn lộn: "Ở đó đợi anh."

Lý Hà Nghiên ra khỏi cổng trường, bắt taxi và đi đến khách sạn Giai Duyên.

Sau khi vào khách sạn, anh đi thang máy lên, lúc giơ tay gõ cửa, anh mới phát hiện lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.

Có tiếng bước chân phía sau cánh cửa, cửa được mở ra.

Ngụy Dư không nhìn anh, quay trở về phòng, cô cuộn tròn người trên chiếc ghế sô pha đơn, hai tay ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào đó.

Lý Hà Nghiên thuận tay đóng cửa lại, chậm rãi đi đến bên cô, anh từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thấy nước mắt nhỏ giọt trên sàn nhà. Lý Hà Nghiên nhíu mày, giơ tay ôm lấy cô.

Ngụy Dư vùi mặt vào cổ anh: “Lý Hà Nghiên, Vương Tuyết đi rồi, chị ấy đi rồi.”

"Thật ra, vào đêm trước khi chị ấy xảy ra chuyện, em đã phát hiện ra chị ấy có điều gì đó không ổn, nhưng em hỏi và chị ấy nói rằng không sao cả." Ngụy Dư đỏ mắt nói, "Đêm đó em không nên ra ngoài với Tống Lộ, có lẽ nếu em ở trong ký túc xá, chị ấy sẽ không sẽ chọn cách tự sát."

Lý Hà Nghiên quay mặt cô lại, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi hạ giọng: “Đêm đó mặc kệ em có ở đó hay không, chị ấy vẫn sẽ lựa chọn tự sát.”

Ngụy Dư ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: "Thật sao?"

Lý Hà Nghiên nặng nề gật đầu: "Ừ."

Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, Ngụy Dư quay đầu nhìn sang, chiếc điện thoại nằm dưới chăn vẫn không ngừng đổ chuông. Lý Hà Nghiên đứng lên, cầm lấy điện thoại nhìn: "Giáo viên hướng dẫn gọi, em có muốn nghe điện thoại không?"

Ngụy Dư yên lặng lắc đầu.

Lý Hà Nghiên trực tiếp tắt điện thoại, Ngụy Dư nhìn anh: "Ngày Vương Tuyết xảy ra chuyện, sau khi em viết lời khai, giáo sư tới đón em, anh có biết cô ấy nói gì với em không?"

"Nói gì?"

Hai ngày trước, tại đồn cảnh sát Minh Nam, Gia Thành.

Ngụy Dư ngồi trên ghế, ánh đèn trên đầu chói mắt, bên tai cô ù ù, đầu óc trống rỗng, miệng nữ cảnh sát trước mắt không ngừng mấp máy, Ngụy Dư vẫn không nghe thấy rõ cô ấy nói gì.

Đã hai mươi phút trôi qua, cô gái trước mắt vẫn chưa mở miệng, Tiểu Đinh đứng dậy, đi tới bình nước bên cạnh lấy nửa cốc nước ấm đặt vào tay cô: “Cô uống chút nước ấm trước đi."

Ngụy Dư đưa tay chạm vào chiếc cốc, hơi ấm từ đầu ngón tay truyền đến, cô tỉnh táo lại một chút: "Cô đặt câu hỏi đi."

Tiểu Đinh chỉ vào trong tay nước nóng: "Trước tiên cô uống một ngụm nước đi, không cần vội."

Ngụy Dư làm theo lời cô ấy.

Lúc này nữ cảnh sát Tiểu Đinh mới mở miệng hỏi: “Trong thời gian sống chung với Vương Tuyết, cô có nhận thấy điều gì bất thường ở cô ấy không?”

Ngụy Dư: "Đêm trước khi xảy ra tai nạn, tôi nghe thấy chị ấy nói chuyện điện thoại, tâm trạng khá kích động nên tôi đã gõ cửa và hỏi chị ấy có chuyện gì. Chị ấy nói đang cãi nhau với mẹ nên giọng hơi to."

Tiểu Đinh nhíu mày: "Cô có chắc là trước ngày xảy ra chuyện không?"

Ngụy Dư gật đầu: “Lúc đó bạn tôi cũng ở đó, cô ấy cũng nghe thấy.”

Tiểu Đinh nói: "Hãy cho tôi thông tin liên lạc của bạn cô."

Ngụy Dư đọc số điện thoại, Tiểu Đinh đứng dậy, cầm di động đi ra ngoài gọi điện thoại.

Mấy phút sau, Tiểu Đinh trở lại, Ngụy Dư hỏi cô ấy: "Có vấn đề gì sao?"

Xiaoding nói: “Chúng tôi đã truy xuất lịch sử cuộc gọi và thấy rằng cuộc gọi cuối cùng mà cô ấy thực hiện là với giáo sư hướng dẫn của mình.

Khi Ngụy Dư ra khỏi đồn cảnh sát, mưa bên ngoài đã tạnh, Ngụy Dư nhìn thấy giáo sư của mình đang đứng bên ngoài đợi cô.

Trang Vịnh Mai nói: "Đi thôi, cô đưa em về."

Ngụy Dư đi ra cửa: "Trường học đã liên lạc với phụ huynh của đàn chị chưa ạ?"

"Đã liên hệ, trường học sẽ xử lý chuyện này."

Hai người lên xe, Trang Vĩnh Mai không vội lái xe: "Hai ngày nay em sẽ ở ký túc xá khác, cô đã nhờ một đàn chị giúp em thu dọn đồ đạc trong ký túc xá."

Ngụy Dư dạ một tiếng.

Trang Vịnh Mai lại nói: "Đừng cảm thấy gánh nặng về chuyện này."

Ánh mắt Ngụy Dư thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

Trang Vịnh Mai nói thêm: "Còn chuyện này, em đừng tung lên mạng, sẽ ảnh hưởng xấu đến trường học."

Ngụy Dư quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Trang Vịnh Mai.

Trang Vịnh Mai bị ánh mắt của cô làm cho chột dạ, buộc mình phải bình tĩnh lại: "Cô làm vậy là vì lợi ích của chính em."

Ngụy Dư đột nhiên nói: "Cô Trang, cô có biết cuộc gọi cuối cùng của đàn chị Vương là gọi cho ai không? Là giáo sư Trịnh."

Giáo sư Trịnh là họ hàng của Trang Vịnh Mai.

Ngữ khí Trang Vĩnh Mai trở nên lạnh lùng: "Ngụy Dư, em nói như vậy là có ý gì? Em là người trưởng thành, nói chuyện nhất định phải có bằng chứng, em hiểu không?"

"Em không có ý gì cả."

Ngụy Dư chỉ là bỗng nhiên nhớ tới, khi cô vừa đến Gia Thành, Vương Tuyết cười vui vẻ giới thiệu môi trường ký túc xá với cô và nói rằng cô ấy đã giúp cô lau dọn bàn. Họ đi ăn ở căng tin, khi cô khen cô ấy giỏi, trông cô ấy có vẻ hơi ngại ngùng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /66 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thần Công Hoàn Nguyên Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net