Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đối với Lý Hà Nghiên, Lý Kiến Bân chưa bao giờ là một người ba tốt. Anh không biết những gia đình bình thường ngoài kia, ba mẹ và con cái hòa thuận như thế nào, ít nhất trước khi lên cấp 2 anh không có ấn tượng cơ bản về điều này.
Trong suốt thời thơ ấu của Lý Hà Nghiên, cứ ba ngày là anh đến trường với chiếc mũi thâm tím và khuôn mặt sưng tấy. Lần đầu tiên bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng hỏi nguyên nhân, Lý Hà Nghiên nhăn mày, mím chặt môi, im lặng nửa tiếng.
Thấy anh im lặng, giáo viên chủ nhiệm cũng mất kiên nhẫn, vẫy tay để anh về lớp.
Khi Lý Kiến Bân say rượu và bắt đầu đánh đập, lúc đầu Lý Hà Nghiên sẽ né tránh và bỏ chạy. Nhưng sau đó, anh nhận ra rằng anh càng trốn thì ông ta càng đánh mạnh, vậy nên anh để cho ông ta đánh. Chỉ là khi bị ông ta đánh, anh học được tư thế phòng thủ, hai tay ôm đầu, cả người cuộn tròn thành quả bóng.
Lần mà anh thực sự đánh trả là vào năm lớp 4. Lúc đó, giáo viên chủ nhiệm của anh đã đổi thành một giáo viên nữ khác, họ Dương, người nhỏ nhắn trông gầy yếu.
Sau kỳ thi giữa kỳ, cô Dương đến thăm nhà anh.
Kim Lệ Hồng đang giặt quần áo trên ban công, còn Lý Hà Nghiên thì nằm trên ghế sô pha, tay cầm điều khiển từ xa liên tục chuyển kênh. Ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Kim Lệ Hồng lau tay, đi tới mở cửa: "Cô giáo Dương, mời vào."
Cô giáo Dương mỉm cười và nói: "Làm phiền gia đình rồi."
"Không phiền, không phiên, cô vào đi."
Kim Lệ Hồng đóng cửa lại, sau đó nhìn Lý Hà Nghiên đang nằm trên ghế sô pha và nói: "Nghiên Tử, giáo viên của con đến đây, sao con không chào?"
Lý Hà Nghiên không đáp lại, Kim Lệ Hồng cười ngượng ngùng: "Đứa nhỏ này thật là không lễ phép."
Cô giáo Dương xoa dịu mọi chuyện: "Em ấy có cá tính, không sao cả."
"Cô Dương, cô muốn uống nước hay uống trà?"
"Nước là được rồi."
Kim Lệ Hồng rót nước, rồi lại yêu cầu Lý Hà Nghiên tắt TV và nói: "Con quay về phòng đi."
Kim Lệ Hồng: "Thằng nhóc này ở trường chắc đã gây nhiều rắc rối cho cô rồi phải không?"
Cô giáo Dương cầm ly nước lên uống một ngụm: "Không sao, em ấy học rất giỏi, đầu óc cũng rất thông minh, thành tích cơ bản cũng không có việc gì, chỉ là..."
Kim Lệ Hồng: "Cô giáo, có điều gì cô cứ nói đi."
Cô giáo Dương: "Chỉ là tháng này, khi em ấy đến trường vào hôm thứ sáu..."
Đột nhiên có tiếng đập sầm ngoài cửa, hai người phụ nữ trong phòng khách giật mình, Kim Lệ Hồng đứng dậy nói: "Cô giáo Dương, cô chờ một chút."
Lý Kiến Bân nồng nặc mùi rượu: "Sao mở cửa lâu thế? Không phải đang lén lút với đàn ông đấy chứ?"
Kim Lệ Hồng thấp giọng nói: "Anh nói gì vậy, giáo viên chủ nhiệm của Nghiên Tử vẫn còn ở đây, anh nói chuyện cho cẩn thận."
Lý Kiến Bân đá văng giày dưới chân, nấc lên một tiếng: “Tôi nói chuyện cẩn thận cái mẹ gì, không phải cô có một chân với thằng Ôn Đông Hải kia sao?”
Kim Lệ Hồng kìm nén tâm tình: "Bây giờ anh một hai phải làm khó tôi đúng không?"
Lý Kiến Bân r.ên rỉ hai tiếng: "Làm sao, cô cho rằng có người ngoài ở đây, tôi mẹ nó không dám đánh cô sao?"
Lý Hà Nghiên đang ngồi trong phòng chơi máy chơi game thì đột nhiên có tiếng hét của một người phụ nữ từ phòng khách, anh ném máy chơi game, lao ra khỏi phòng thì thấy Kim Lệ Hồng nằm trên mặt đất, cô giáo Dương chạy đến kéo Lý Kiến Bân thì bị ông ta đẩy xuống đất.
Lý Hà Nghiên cầm cái gạt tàn trên bàn trà và ném nó vào Lý Kiến Bân: "Chết tiệt, Lý Kiến Bân."
Lý Kiến Bân không ngờ Lý Hà Nghiên lại ra tay, khi ông ta phản ứng lại, đôi mắt ông ta lộ ra vẻ hung dữ, đưa tay ra tát Lý Hà Nghiên. Lý Hà Nghiên giống như một con sư tử nhỏ tức giận, đá và cắn ông ta, hận không thể xé ông ta thành từng mảnh.
Đây là lần đầu tiên Lý Kiến Bân nhìn thấy sự phẫn uất như vậy trong mắt Lý Hà Nghiên, trong lòng Lý Kiến Bân cảm thấy hơi sợ hãi, ông ta đá Kim Lệ Hồng: "Cô mẹ nó dạy dỗ được một thằng con trai thật là ngoan."
Lý Hà Nghiên lại lao lên, Lý Kiến Bân túm lấy cổ áo anh, ném anh vào góc tường như thể ném rác. Nắm đấm và chân đá giống như hạt mưa rơi dày đặc rơi xuống. Lý Hà Nghiên vô thức cuộn người lại, thân hình nhỏ bé cong lên, hai tay che đầu, xuyên qua khe hở trên cánh tay anh nhìn thấy cô giáo Dương đang hét lớn: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi gọi cảnh sát đấy!"
Sau này, Lý Hà Nghiên luôn mơ thấy cảnh tượng này, trong giấc mơ hỗn loạn, tiếng hét của cô giáo Dương, tiếng khóc lóc thảm thiết của Kim Lệ Hồng ngồi trên ghế sô pha với mái tóc rối bù, tiếng Lý Kiến Bân chửi bới và mùi rượu tanh nồng trong không khí.
Sau khi lên cấp 2, Lý Hà Nghiên rất ít khi ở nhà, anh thường đến ở nhờ nhà Uông Dương hoặc nhà bà ngoại. Cho đến khi anh trúng tuyển vào Đại học Thanh Hoa và rời xa nơi này.
Trong thời gian đó, Lý Hà Nghiên sống một cuộc sống thoải mái. Ngày anh nhìn thấy Ngụy Dư, hay chính xác hơn là ngày anh nhìn thấy hình ảnh của Ngụy Dư, là vào ngày Giáng sinh.
Đội của họ vừa kết thúc cuộc thi khu vực, Thẩm Thanh Hoài với tư cách là trợ lý của huấn luyện viên đã cùng bọn họ đến thành phố Lâm để thi đấu. Đội của họ đã giành được hạng nhất rất suôn sẻ nên đã tìm một nhà hàng để ăn mừng.
Đêm đó, tâm tình của Lý Hà Nghiên rất tốt, Thẩm Thanh Hoài cũng cùng bọn họ ăn cơm. Sau đó, ăn được một nửa, Thẩm Thanh Hoài đã rời đi trước, chỉ còn anh, Lữ Tấn, Đại Hắc và các thành viên khác tham gia cuộc thi khu vực vẫn ở trong phòng ăn.
"Ăn xong đi hát karaoke không?"
"Được nha, mẹ nó, hôm nay thật là vui, tôi muốn hét lên quá."
Một nam sinh cầm trong tay màu đen điện thoại di động: "Ơ, đàn anh Thẩm để quên điện thoại ở chỗ này."
"Lát nữa quay về trả lại cho anh ấy."
"Màn hình nền của chiếc điện thoại này là bạn gái của anh Thẩm đúng không? Nhìn không ra đàn anh Thẩm lại si tình như vậy, còn đặt ảnh của bạn gái làm màn hình nền."
"Sao cậu biết là bạn gái, nhỡ đâu là ảnh của nhân vật nổi tiếng trên mạng?"
"Độ phân giải này trông không giống, nhưng bạn gái đàn anh Thẩm khá xinh đẹp, các cậu nhìn xem."
Điện thoại được chuyển qua tay của những nam sinh một vòng, và cuối cùng rơi vào tay của Lý Hà Nghiên, màn hình vẫn chưa tắt. Lý Hà Nghiên dựa vào ghế, nheo mắt, tùy tiện nhìn một cái.
Trong ảnh là sườn mặt của Ngụy Dư, mái tóc dài buông xõa, cô mặc áo khoác ngoài màu đen, cổ quàng khăn xanh trắng, đôi mắt nhìn vào máy ảnh trong trẻo bình tĩnh, có chút cảm giác xa cách.
Lý Hà Nghiên nhìn xong sau đó đưa điện thoại trở về.
Sau khi thanh toán, bọn họ rời khỏi nhà hàng.
Gió đêm thổi qua, cổ Lý Hà Nghiên trống không, lúc này anh mới ý thức được mình đánh rơi khăn quàng cổ, anh quay lại nhà hàng lấy khăn quàng cổ thì nhìn thấy chiếc điện thoại di động màu đen trên bàn, anh dừng lại một chút.
Lý Hà Nghiên cầm lấy điện thoại và nhặt chiếc khăn quàng cổ trên lưng ghế.
Lữ Tấn và Đại Hắc đang đợi anh ở cửa, nhìn thấy điện thoại di động trong tay anh, liền hỏi: "Sao cậu lại cầm chiếc điện thoại này?"
"Hồ Cường quên cầm."
Lữ Tấn nói: " Đầu óc Hồ Cường thật là! Vậy lát nữa cậu trả lại cho đàn anh Thẩm đi."
Lữ Tấn và những người khác muốn đi hát, nhưng Lý Hà Nghiên lười đi nên từ chối.
Trước mặt tôi có rất nhiều phương tiện giao thông, và một vài bông tuyết bay lơ lửng trên bầu trời đêm đen.
Lý Hà Nghiên chờ xe buýt chán nên châm một điếu thuốc, hút một điếu xong xe buýt vẫn chưa tới. Anh lại lấy điện thoại di động của Thẩm Thanh Hoài từ trong túi ra, bấm mở rồi nhìn màn hình điện thoại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");