Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Kim Phượng
Ngụ ý cha mẹ Vân Lạc Phong tử vong hoàn toàn không có liên quan tới hắn!
Dù cho hắn tiết lộ tình báo thì sao? Nếu mạng của bọn họ không nên tuyệt, cũng không chết được! Bọn họ đã chết liền chứng minh là Diêm Vương muốn thu bọn họ! Hơn nữa hắn cũng đã xin lỗi, Vân gia còn ép người quá đáng như vậy sao?
Nhớ năm đó Vân Lạc dẫn dắt đại quân san bằng phủ đệ của hắn, trong lòng hắn liền tràn đầy oán hận!
“Vân Lạc Phong, cha mẹ ngươi chết sớm, ngươi hẳn nên suy nghĩ xem cha mẹ ngươi có phải đã làm chuyện thiếu đạo đức gì hay không, bằng không Diêm Vương cũng sẽ không thu bọn họ! Chứ không phải vẫn luôn trách tội Mộ gia chúng ta! Nên xin lỗi ta đã xin, Mộ Hành Cừu ta không thẹn với lương tâm!”
Vân Lạc Phong nở nụ cười: “Năm đó, hai quân giao chiến, cha mẹ ta lâm vào trong khổ chiến, kết quả, hai người bọn họ tự nghĩ ra một đối sách, nhưng đối sách này yêu cầu người khác phối hợp! Vì thế, phụ thân ta suốt đêm đưa thư đến hoàng thành, nhưng hoàng đế lại tin ngươi, hạ lệnh cho ngươi đi trước phối hợp với cha mẹ ta! Mà ngươi, ham sắc đẹp, trúng mỹ nhân kế của địch quốc, tiết lộ tình báo, còn để lộ vị trí của cha mẹ ta, khiến cha mẹ ta mất, chẳng lẽ đây không phải là lỗi của ngươi sao?”
Sắc mặt Mộ Hành Cừu biến đổi, mạnh miệng nói: “Ta vẫn nói câu đó, cha mẹ ngươi làm chuyện thiếu đạo đức cho nên Diêm Vương mới thu mạng bọn họ, ta không có bất luận sai lầm nào! Huống chi hai quân giao phong sinh tử là việc bình thường, việc này không hề liên quan ta.”
Đối mặt với sự phủ nhận vô sỉ của Mộ Hành Cừu, các đại thần đều cảm thấy khinh thường, nề hà đối phương có nữ nhi thân là quý phi nên dù trong lòng bọn họ khinh thường hơn nữa cũng không dám biểu lộ trên mặt.
Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng, nhìn hai gã lão giả sau lưng, hơi hơi khơi mào khóe môi: “Vinh lão, Ninh lão, ta biết hai người muốn giúp cháu báo thù, nhưng cháu vẫn cảm thấy tự mình trả thù sẽ càng thêm sảng khoái, việc này hai người không cần nhúng tay, chuyện tiếp theo cứ giao cho cháu tự xử lý.”
Hai lão giả gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Mộ Hành Cừu tràn ngập trào phúng.
Bọn họ gặp qua vô sỉ, nhưng chưa từng gặp qua vô sỉ đến loại trình độ này! Hôm nay thật đúng là làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt!
“Mộ Vô Song.” Sau khi nói lời này, con ngươi tà mị của Vân Lạc Phong lại lần nữa chuyển hướng về phía Mộ Vô Song, “Ngươi lấy làm tự hào nhất đó là y thuật, không biết ngươi có dám cùng ta ở chỗ này so không? Nếu ta thua, mặc cho ngươi xử trí, nếu như ngươi thua! Ta muốn tất cả người của Mộ gia các ngươi đến trước mộ cha mẹ ta quỳ xuống nhận sai! Mặt khác, viết một phần thư tội trạng, viết hết những hành động phủ Thừa tướng các ngươi làm những năm gần đây xuống, dán ở trên tường thành thị chúng!”
Dung nhan Mộ Vô Song hoàn toàn thay đổi, hai yêu cầu này của Vân Lạc Phong nàng đều khó có thể đáp ứng.
Ở trước mộ quỳ xuống nhận sai nàng đã không tiếp thu được, càng miễn bàn liệt kê toàn bộ tội trạng của phủ Thừa tướng công bố với dân chúng! Nếu nàng thật sự làm như thế, thanh danh của phủ Thừa tướng tất nhiên hủy trong một sớm.
Ngay cả vị trí Thái tử phi cũng sẽ vô duyên với nàng.
Mộ Vô Song gắt gao cắn môi, trên khuôn mặt ưu nhã mỹ lệ xuất hiện một tia rối rắm, mày hơi hơi nhăn lại, hiển nhiên nàng còn đang tự hỏi muốn đáp ứng tỷ thí với Vân Lạc Phong hay không?
“Ha ha ha, Mộ Hành Cừu, ngươi còn nhớ rõ những lời lúc trước ngươi nói với ta không?” Vân Lạc cười ha ha hai tiếng, châm chọc nói, “Ngươi đã nói, Mộ gia ngươi sinh ra một Mộ Quý phi, hiện giờ lại có một Mộ Vô Song, dù cho phủ tướng quân ta nhiều thiên tài cũng so ra kém phủ Thừa tướng các ngươi có thể thổi gió bên gối bệ hạ! Mà hiện tại, nếu Mộ Vô Song cự tuyệt đề nghị của cháu gái ta, liền đại biểu ngươi thừa nhận người của phủ Thừa tướng ngươi không bằng cháu gái ta!”