Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
  3. Chương 147: Thái tử hối hận (một)
Trước /2181 Sau

Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 147: Thái tử hối hận (một)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editor: QR2 -

Phòng tuyến trong lòng Mộ Vô Song hoàn toàn sụp đổ, ả hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong. Dung nhan ưu nhã, đoan trang  lúc đầu vào giờ phút này có vẻ vô cùng dữ tợn.

“Vân Lạc Phong, ngươi sẽ vì hành động hôm nay ngươi làm với ta mà trả giá đại giới!”

Vân Lạc Phong mỉm cười tà mị, toàn bộ thân thể lười biếng dựa vào trên người nam nhân lãnh khốc đứng phía sau, nghiêng đầu, liếc nhìn sắc mặt xanh mét của Mộ Vô Song: “Trên đời này, từ trước đến nay chỉ có ta Vân Lạc Phong tính kế người khác vẫn chưa có người có thể tính kế ta, ta thật mong chờ ngươi có thể đến tìm ta tính sổ!”

Nàng vừa nói xong, sắc mặt trở nên trịnh trọng, cười lạnh phân phó: “Vân Tiêu, trói hai người kia lại đưa đến trước mộ phụ mẫu của ta, lão nhân gia nhà ta đã chờ ở nơi đó lâu rồi.”

“Được.”

Ánh mắt nam nhân lãnh khốc từ trên người thiếu nữ tuyệt mỹ nhìn về phía Mộ Hành Cừu và Mộ Vô Song, mặt không biểu cảm, trong đôi mắt đen thâm thúy xẹt qua một sát ý lạnh lẽo.

“Dừng tay, ngươi muốn làm gì! Ta là đại thần trong triều, ngươi chỉ là một tên hộ vệ nho nhỏ, ngươi…”

Mộ Hành Cừu bị khí thế trên người nam nhân dọa sợ, hắn cảm giác được nam nhân này không chỉ muốn trói hắn lại mà còn muốn giết hắn! Lúc này trong lòng hắn dâng lên sự sợ hãi, bước chân không tự chủ được lui về phía sau.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp quay đầu bỏ chạy, đã bị nam nhân nắm lấy cổ xách lên giống như xách một con gà, lập tức sắc mặt bị dọa đến trắng bệch.

“Chúng ta đi.”

Vân Lạc Phong nhìn hai người bị Vân Tiêu nắm trong tay, lười biếng ngáp một cái, xoay người đi ra khỏi cổng thành.

Một lúc sau khi bóng dáng những người này biến mất, đám người đứng ở cửa thành lúc nãy lại lần nữa truyền ra tiếng ĩ nghị luận ầm ĩ.

“Quả nhiên là tri nhân tri diện bất tri tâm*, ta thật không nghĩ tới đại tiểu thư Mộ gia ưu nhã đoan trang lại là cái hạng người này! Chẳng qua muội muội có si tâm đối Thái tử  nhưng lại không muốn có được Thái tử, kết quả ả lại giết luôn muội muội của mình.”

*Tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người biết mặt không biết lòng.

“Vừa rồi ngươi không nghe ả nói sao? Lúc trước Vân Lạc Phong của Vân gia đùa giỡn mỹ nam bên đường cũng là bị ả thiết kế. Chậc… Chậc… Ta thật không ngờ rằng Mộ Vô Song lại là hạng người như thế này, có lẽ sau khi chuyện này truyền ra, thái tử cũng sẽ không muốn ả nữa.”

“Chính xác, Mộ Vô Song tâm cơ như vậy, căn bản không xứng làm mẫu nghi thiên hạ!”

Ngoài thành.

Xung quanh một hàng tùng cao lớn, hai ngôi mộ an tĩnh nằm trên đỉnh núi. Phía trên ngôi mộ là hai tấm bia được khắc bằng chu sa đỏ thắm vô cùng rõ ràng và nổi bật, giống như dùng máu tươi viết lên.

Một lão giả tóc trắng xoá phủ phục trên mặt đất, ngón tay run rẩy mà nhẹ nhàng vuốt ve từng ký tự trên bia mộ, trong ánh mắt lộ ra một nỗi đau trầm lặng.

Vân thiếu tướng, Vân Dương, là thiếu niên anh kiệt, phong tư trác tuyệt, táng thân (chết) nơi sa trường, làm người ta tiếc hận. Thiếu phu nhân, Bạch Linh, tư thế mạnh mẽ, hiên ngang, là nữ trung hào kiệt, sát cánh bên Vân thiếu tướng, cùng nhau liều mạng vì nước vì dân, cùng nhau táng thân nơi sa trường, chôn cất nơi này.

“Phong nhi, lúc sinh thời (còn sống) nguyện vọng của phụ mẫu cháu chính là sau khi chết được hợp táng ở đây, rời xa thế gian ầm ĩ, cũng không để ý những cuộc đấu tranh trên thế gian này, hiện giờ bọn họ cũng coi như là được như ý nguyện. Ở đây giữa rừng cây này, không có bất cứ kẻ nào có thể quấy rầy bọn họ.”

Vân Lạc hơi nhắm đôi mắt, cho đến hôm nay, ông vẫn còn nhớ như in chiến báo trên sa trường mười mấy năm trước, nỗi đau đớn tê tâm liệt phế khi thư nói phu thê Vân Dương chết trận sa trường!

Sự đau đớn trong lòng ông vẫn chưa thể bình ổn lại, ông thề nhất định phải thay thế nhi tử xuất chiến, bảo hộ giang sơn và bá tánh này.

Nhưng đến tận bây giờ kết quả ông nhận được là gì? Đại nhi tử và tức phụ cả thù cũng không thể báo, tiểu nhi tử thì bị người ám toán, ở bên trong mật thất không thấy ánh mặt trời! Mà ông, ném cháu gái lại ra thủ biên quan mười năm, từ trước đến sau đều không bằng Mộ quý phi thổi gió bên tai hoàng thượng.[QR2][diendanlequydon]

Quảng cáo
Trước /2181 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Thiếu Gia Dựa Vào Mỹ Mạo Hoành Hành Toàn Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net