Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Kim Phượng
Yên lặng nửa ngày, trong linh hồn mới truyền đến một giọng nói non nớt: “Chủ nhân, người lại muốn dùng loại phương pháp tăng lên cường độ linh hồn sao? Nhưng dù người tăng lên cường độ linh hồn thì muốn chiến thắng ông ta cũng chỉ nắm chắc có 50%.”
“50% sao?” Vân Lạc Phong vuốt ve cằm, mặt mày kiên định, “Đã đủ rồi! Tiểu Mạch, giúp ta tăng cường độ linh hồn lên!”
Thiếu nữ vừa dứt lời, khí thế của nàng cũng không che dấu nữa, oanh một tiếng liền bùng nổ ra, tựa như biển rộng mênh mông, sóng gió mãnh liệt.
“Địa Linh Giả sơ cấp?”
Lúc cảm nhận được khí thế sắc bén của thiếu nữ, mặt mày Bạch Từ xuất hiện một tia ngưng trọng, trên khuôn mặt già nua hiện ra một tia tiếc hận.
“Còn nhỏ tuổi như thế cũng đã trở thành Địa Linh Giả thiên tài, nếu như tiêu trừ một thân lệ khí của ngươi, vậy tiền đồ của ngươi tất nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió!” Bạch Từ cười khổ một tiếng, thương hại nhìn Vân Lạc Phong, “Đáng tiếc, lệ khí của ngươi quá nặng, vì không để ngươi phạm phải giết chóc ngập trời, ta chỉ có thể huỷ bỏ thực lực của ngươi! Nha đầu, ngươi đừng hận ta, ta làm tất cả đều là vì muốn tốt cho ngươi.”
Ngụ ý, ông giết Vân Lạc Phong đều là vì muốn tốt cho Vân Lạc Phong!
Còn nàng chẳng những không có tư cách hận ông ta, còn phải cảm tạ ông ta! Nếu không thì một ngày nào đó Vân Lạc Phong sẽ trở thành người bị vạn người phỉ nhổ, chịu mọi người quở trách và vũ nhục! Thế nên lão ta sẽ ngăn chuyện như vậy xảy ra.
Đây chẳng phải là vì muốn tốt cho Vân Lạc Phong sao?
“Hiện tại ta rốt cuộc cũng hiểu, vô sỉ cũng là một loại cảnh giới!” Vân Lạc Phong cười tà, con ngươi đen nhánh dừng ở trên người Bạch Từ, “Đáng tiếc, cảnh giới như vậy không phải ai cũng có thể đạt tới! Hôm nay ta xem như mở rộng tầm mắt!”
Bạch Từ khẽ cau mày, nha đầu này thật đúng là gàn bướng hồ đồ, chính mình tận tình khuyên bảo nàng không nghe, vậy cũng chỉ có thể phế đi thực lực của nàng.
“Nha đầu, tuổi ngươi còn trẻ đã có thực lực Địa Linh Giả, ngươi quả thật có tư cách kiêu ngạo, nhưng ngươi đã quên, thiên tài trước sau cũng chỉ là thiên tài, một thiên tài còn chưa có hoàn toàn trưởng thành thì ai cũng có thể khiến ngươi ngã xuống!”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Muốn phế đi thực lực của ta, chỉ sợ…… Không có dễ dàng như vậy!”
Dưới gió nhẹ, vẻ mặt của thiếu nữ tuỳ tiện, kiêu ngạo khó thuần, nàng cười khẽ, mắt đen nhìn thẳng Bạch Từ, trên mặt không hề sợ hãi.
“Ha ha ha!”
Bạch Từ cười ha ha hai tiếng: “Nếu như thế, ta đây khiến cho ngươi nhìn xem thực lực của ta!”
Đều là Địa Linh Giả nhưng nha đầu này chỉ là sơ cấp, còn chính mình đã tới cao cấp rồi! Cao hơn tới hai cấp, đó là một khoảng cách không thể vượt qua, chú định làm nàng không thể siêu việt.
Oanh!
Chưởng phong cường đại của Bạch Từ nghênh diện quét tới, gió kia giống như dao nhỏ thổi tới khiến da mặt người khác sinh đau, tựa như một nắm tay thật lớn oanh về phía ngực Vân Lạc Phong.
Rầm!
Vân Lạc Phong giơ tay, đỡ nắm tay của Bạch Từ, bước chân của nàng lui về sau hai bước, máu tươi từ khóe miệng tràn ra, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra tia sáng tà khí.
“Ngươi muốn cho ta chết, ta cũng nhất định phải kéo ngươi chôn cùng!”
Vân Lạc Phong lau chùi vết máu bên miệng, xoay mình rút trường kiếm trong tay Diệp Linh ra, một thân bạch y tung bay trong gió nhẹ, nàng giống như bông tuyết nở rộ giữa bầu trời, cao ngạo và lạnh nhạt, đẹp đến làm người không thể dời mắt.
“Tiểu thư!”
Ánh mắt Khinh Yên mang theo nôn nóng, trái tim đều nhảy lên lợi hại, trong đôi mắt đen sáng ngời tràn đầy lo lắng, cắn chặt môi nhìn về phía Vân Lạc Phong.