Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: QR2 - diendanlequydon
Đường phố hoàng thành không còn yên lặng như xưa nữa, toàn bộ người đi trên đường sau khi nhìn thấy bóng dáng Vân Lạc Phong đều nhịn không được sôi nổi nghị luận.
“Chuyện gần đây các ngươi có nghe nói không? Hoàng đế bệ hạ muốn nghênh thú Vân Lạc Phong làm hoàng hậu, kết quả bị nàng cự tuyệt, không chỉ có như thế, Vân Thanh Nhã của Vân gia vẫn còn sống, thực lực cũng đột phá tới cao Linh Giả rồi.”
“Chậc… Chậc, không thể không nói, Vân Lạc Phong thật biết đầu thai, nếu không chỉ bằng cái thể chất phế vật này của nàng còn không phải mặc người xâu xé hay sao?”
“Đúng vậy, tuy nói Vân Lạc Phong là y sư, nhưng mà ngay cả một chút tu vi nàng cũng không có, thực lực như vậy hoàn toàn không dậy nổi sóng gió, nếu không có phủ tướng quân ở phía sau chống lưng, xem nàng còn dám càn rỡ như thế nào.”
Những người này cũng không cố tình tránh né Vân Lạc Phong, ngược lại còn kéo dài âm thanh, giống như cố ý nói cho nàng nghe thấy.
“Chủ nhân, đi giết bọn họ, đi giết đám hỗn đản này!”
Tiểu Mạch mau tức giận đến bùng nổ, những người thế này lại dám nói chủ nhân là phế vật! Nếu chủ nhân nhà mình là phế vật, trên đời này làm gì còn ai được gọi là thiên tài?
Huống chi, sở dĩ Vân gia có thể giống như ngày hôm nay, cũng là do một tay chủ nhân nhà mình gầy dựng.
“Những người này cũng chỉ có thể nhanh mồm nhanh miệng vậy thôi.” Vân Lạc Phong lười biếng duỗi cái eo lười: “Cũng không ảnh hưởng gì đến ta, ta không cần thiết vì những người này mà lãng phí thời gian.”
Tiểu Mạch thở phì phì, khuôn mặt nhỏ đáng yêu phồng lên, hắn thật sự không rõ, ngày đó lúc thái giám giả dẫn người tới cửa tìm gây phiền toái, vì sao chủ nhân không thể hiện thực lực của chính mình?
Lại còn bí mật giết chết thái giám giả?
Nếu những người này biết thực lực thật sự của chủ nhân, xem bọn họ còn dám chửi bới chủ nhân như thế hay không?
“Tiểu thư!”
Lúc Vân Lạc Phong lững thững đi trên đường phố, đột nhiên, một giọng nói vội vã từ phía trước truyền tới, mang theo hơi thở dốc.
“Tiểu thư, việc lớn không tốt, người Y Thành đã tìm tới cửa! Làm sao bây giờ?”
Y Thành?
Bước chân Vân Lạc Phong hơi cứng lại, mặc dù nàng biết Y Thành người sẽ nhanh chóng tới nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy.
Mới qua một buổi tối, những người này đã tìm tới Long Nguyên Quốc!
“Đi!” Vân Lạc Phong cúi mặt xuống, khóe môi mỉm cười tà khí: “Ta thật sự muốn biết một chút về cường giả Y Thành.”
…
Đại sảnh Vân gia, sắc mặt lão gia tử lạnh lẽo, mặt không biểu tình, ánh mắt sắc bén nhìn lão giả đang đứng ở trong đại sảnh.
Khuôn mặt lão giả này già nua, thần sắc lạnh lùng, đi theo hắn là hai nam tử trung niên, giống như Thái Sơn bảo vệ phía sau lão giả.
Lão giả ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa nhìn lão gia tử, ánh mắt nhìn thẳng Vân Thanh Nhã đứng bên cạnh lão gia tử, cười lạnh: “Vân Thanh Nhã, không nghĩ tới năm đó một người bị thương nặng như vậy không những còn sống mà ngay cả đan điền cũng có thể chữa trị! Đừng quên, để Y Thành chúng ta buông tha Vân gia điều kiện tiên quyết chính là ngươi phải chết! Hiện tại ngươi vẫn còn hoàn hảo đứng ở chỗ này, chẳng lẽ Vân gia không tính cho ta một sự công bằng?”
Câu nói cuối cùng của hắn tất nhiên là nói với lão gia tử, trong nháy mắt lúc hắn nói xong, một cỗ uy áp cường đại tràn ngập toàn bộ đại sảnh.
Sắc mặt lão gia tử hơi trắng bệch, bàn tay nắm chặt chén trà cũng không tự chủ được run rẩy, trên khuôn mặt già nua là sự ngưng trọng.
Đây là uy áp của Địa Linh Giả?
Khoảng cách giữa Cao Linh Giả và Địa Linh Giả quả thực không phải chỉ kém nhau một chút! [QR2][diendanlequydon]
Lão gia tử hít sâu một hơi, buông chén trà trong tay, nói: “Y Thành các ngươi cũng đã hại Thanh Nhã khổ sở hơn mười năm, như thế còn chưa đủ hay sao? Thanh Nhã có gì sai? Chỉ vì chiến thắng người đến khiêu chiến, nhất định phải mất đi tính mạng hay sao?