Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Được, được lắm! Nhớ kỹ những lời ngươi nói!”
Ánh mắt Dung Hoàng hậu lộ vẻ âm u, tầm mắt bà ta chuyển sang hạ nhân của Lạc Phong các đang đi dọc đường, cắn răng nói: "Lạc Phong các các ngươi canh giữ quá lỏng lẻo, bất cứ ai cũng để cho vào được! Nếu bị Ngũ Trung quản sự hỏi tội, các ngươi gánh vác nổi không?"
“Hoàng hậu nương nương, thật là có lỗi.”
Hạ nhân bị Dung Hoàng hậu gọi liền dừng bước lại, cũng không buồn bực, khuôn mặt nở nụ cười thỏa đáng, sự áy náy lộ ra trên mặt.
Sắc mặt Dung Hoàng hậu hiện lên vẻ đắc ý, bà ta định sai người của Lạc Phong các ném Khinh Yên ra ngoài, nào ngờ tiếng nói của hạ nhân kia lại xoay chuyển, tiếp lời.
“Ngài nói không sai, Lạc Phong các của chúng ta không phải nơi mà loại người nào cũng có thể bước vào, do đó mời Hoàng hậu nương nương rời khỏi đây."
Vẻ mặt của Dung Hoàng hậu đột ngột cứng đờ, bà ta trợn to đôi mắt đẹp, ngón tay trắng nõn chỉ về phía hạ nhân Lạc Phong các, hỏi lại với vẻ không dám tin: "Vừa rồi ngươi nói gì?"
“Hoàng hậu nương nương, nơi này là địa bàn của Lạc Phong các chúng ta, nếu Hoàng hậu nương nương gây chuyện thị phi ngay tại đây, ta sẽ bảo người đưa ngài ra ngoài đấy."
Hạ nhân hơi khom lưng, trả lời một cách không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Ngươi làm như vậy, không sợ ta tìm Ngũ Trung quản sự cáo trạng à!" Dung Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ quát lên.
Nghe được lời này, cái nhìn khinh miệt chợt lộ ra nơi đáy mắt của hạ nhân: “Ta chỉ là không muốn có người làm bẩn địa bàn của Lạc Phong các, chẳng có ý gì khác, nếu Hoàng hậu cảm thấy Ngũ Trung quản sự sẽ vì việc này mà nghiêm trị ta, ta đây đành tự nhận mình xui xẻo vậy."
“Các ngươi đều rất giỏi!” Ánh mắt Dung Hoàng hậu ánh mắt càng thêm u ám, ánh mắt như dao nhỏ nhìn lướt qua lướt lại người của hạ nhân, sau đó lại liếc tới Khinh Yên: "Chuyện ngày hôm nay, các ngươi chờ đó cho ta, ta không dễ dàng từ bỏ đâu!"
Nơi này tốt xấu cũng là địa bàn của Lạc Phong các, bà ta còn chưa dám lỗ mãng, huống hồ hạ nhân kia lại chống chịu thay tiểu tiện nhân này, nói không chừng cả hai mới là kẻ có tư tình! Đợi đến lúc đó, khi bà ta lấy được sự tin tưởng của Ngũ Trung rồi lại tới tìm bọn họ tính sổ vậy!
“Chúng ta đi!”
Nghĩ đến đây, giọng nói của Dung Hoàng hậu trầm xuống, lạnh lùng ra lệnh.
“Dạ nương nương.”
Các cung nữ cung kính lên tiếng, bọn họ thật sự không rõ, Dung Hoàng hậu có địa vị cao quý là nhất quốc chi mẫu, vì sao phải lấy lòng mấy người của Lạc Phong các như thế?
Ngay cả khi đối mặt với hạ nhân hèn mọn mà cũng không dám lỗ mãng.
“Khinh Yên cô nương.”
Hạ nhân kia chẳng hề nhìn Dung Hoàng hậu nổi giận đùng đùng rời đi lấy một lần, hắn xoay người đứng đối mặt với Khinh Yên, ân cần thăm hỏi một cách cung kính.
“Ngươi tên là gì?” Khinh Yên nhướng mày, nhìn người trước mặt và hỏi.
“Tiểu nhân là Phương Vũ, không biết Khinh Yên cô nương còn có chuyện chi?"
Giọng nói của Phương Vũ vẫn như cũ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, rõ ràng còn tôn trọng nàng hơn cả khi đứng trước mặt Dung Hoàng hậu.
Tuy hắn không biết thân phận thực sự của Khinh Yên, nhưng nửa năm qua, hắn thường xuyên trông thấy Khinh Yên đi theo bên người Phó Các chủ, đặc biệt là cách mà bọn họ ở chung giống như bằng hữu.
Vì thế, rất nhiều người ở Lạc Phong đều suy đoán rằng, có lẽ Khinh Yên giống như Phó Các chủ, đều là người bên cạnh Các chủ, do đó nàng mới có thể nhận được sự tôn trọng và tín nhiệm của Phó Các chủ.
“Vừa rồi ngươi làm việc cực kỳ không tệ." Khinh Yên hài lòng vuốt vuốt cằm: "Người có thể xử sự như ngươi quá ít, lát nữa ta sẽ hồi bẩm Các chủ cho ngươi được thăng chức."
Khinh Yên nói Các chủ chứ không nói Phó Các chủ...
Nghe xong lời ấy, Phương Vũ há hốc mồm, kinh ngạc ngẩng mặt ngẩng mày, nhìn theo phương hướng mà Khinh Yên rời đi, ánh mắt hắn hàm chứa sự chấn động kinh người.
Quả nhiên như thế, Khinh Yên cô nương quả thật là người bên cạnh Các chủ!
Tưởng tượng đến việc mình sắp sửa thăng chức, toàn thân Phương Vũ kích động hết cả lên...