Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
Ngũ Trung cắn chặt răng, hàng trăm ý định xoay chuyển, không ngừng tự hỏi đối sách trong đầu.
Vân Lạc Phong khẽ cười một tiếng, chân dẫm ngực Ngũ Trung hơi hơi tăng lực, lạnh giọng nói: “Đương nhiên là…… Để ngươi trả giá cho việc phản bội!”
Bịch!
Chân thiếu nữ hung hăng dẫm xuống dưới, trong tức khắc trước ngực Ngũ Trung liền hõm xuống, ngay sau đó, một giọng nói thê lương truyền khắp nơi trong Lạc Phong Các, giống như dã thú kêu rên.
“Diệp Linh, hắn đã là một phế nhân, hiện tại ném hắn ra khỏi Lạc Phong Các, để hắn tự thân tự diệt!”
Một đạp vừa rồi của nàng không chỉ dẫm gãy xương sườn mà còn phế đan điền của Ngũ Trung, khiến hắn trở thành một phế vật chân chính!
Ngũ Trung cuộn lại thành một hình tròn, cả người đều đang run rẩy, hắn nhìn Vân Lạc Phong ánh mắt tràn ngập oán độc cùng tàn nhẫn, nhưng nhiều hơn vẫn là sợ hãi chôn dấu ở trong lòng.
Đúng vậy! Hắn sợ hãi Vân Lạc Phong!
Thiếu nữ này chẳng những thực lực cường đại mà còn sát phạt quyết đoán, giống như ác mộng quẩn quanh bên hắn kể từ bây giờ cho đến khi hắn chết!
“Vâng, chủ tử.”
Diệp Linh chắp tay cung kính đáp, rồi sau đó vẻ mặt của hắn khôi phục lạnh nhạt, đi về phía Ngũ Trung đang ngã xuống đất không dậy nổi.
“Ngũ Trung, coi như ngươi xui xẻo, rơi vào tay chủ tử nhà ta, còn dám mở miệng xâm phạm nàng, chủ tử không lăng trì xử tử ngươi đã là vô cùng khai ân rồi, hiện tại ngươi tự ra bên ngoài tự sinh tự diệt đi!”
Giờ khắc này, Diệp Linh thật sự rất may mắn.
May mắn nửa năm trước Vân Lạc Phong quá thiếu người, nếu không chỉ dựa vào việc hắn giúp đỡ Hoàng đế Long Nguyên Quốc tính kế hại nàng thì đủ khiến hắn chết hơn một ngàn vạn lần rồi!
“Khinh Yên, ta mệt rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi.”
Vân Lạc Phong lười biếng ngáp một cái, chậm rãi thu chân dẫm ngực Ngũ Trung về.
Nàng tin tưởng Diệp Linh sẽ xử lý thực tốt chuyện kế tiếp.
……
Hoàng cung.
Trong tẩm cung xa hoa đoan trang, Dung Hoàng hậu bảo cung nữ lui xuống hết, lại bảo tâm phúc của mình chờ ngoài điện, lúc làm xong này hết thảy, bỗng nhiên một tiếng cười lạnh truyền đến từ phía sau cửa, nàng ta sợ tới mức thân mình đột nhiên run lên.
“Vân Lạc Phong kia …… Thật thú vị.”
Sắc mặt Dung Hoàng hậu thay đổi, quay đầu nhìn người xuất hiện ở phía sau nàng, đó là một nam tuấn mỹ, hắn đang bưng ly nước trà nhẹ nhàng uống từng ngụm.
“Bạch…… Thiếu gia, cầu xin người giúp ta,” Dung Hoàng hậu cắn môi, trong ánh mắt chứa sự khẩn cầu, “Nữ nhi của ả tiện nhân Bạch Linh kia lại tìm tới, xin ngươi nhất định phải giúp giúp ta, hiện tại nàng ta được Lạc Phong Các trợ giúp, nếu để nàng biết là ta giết chết Bạch Linh, nhất định nàng ta sẽ không từ bỏ ý định.”
Bạch Túc liếc mắt nhìn nàng một cái, không nóng không lạnh nói: “Chính mình gây ra tai họa, chẳng lẽ còn muốn người khác giúp ngươi dọn dẹp? Dũng khí giết Bạch Linh năm đó ở đâu rồi? Vì sao không tiếp tục lấy ra?”
Lòng Dung Hoàng hậu chợt lạnh xuống, nếu Bạch Túc không giúp nàng, thì bây giờ thật sự là chạy trời không khỏi nắng!
Ai có thể nghĩ đến, tiểu tử thối Diệp Linh kia lại là Phó Các chủ Lạc Phong Các? Thật không biết Các chủ Lạc Phong Các có phải người mù hay không, vậy mà để Diệp Linh ngu ngốc như vậy đảm đương Phó Các chủ.
Muốn làm cũng phải là nhi tử của nàng!
“Bạch thiếu gia đừng quên chuyện năm đó Bạch gia các người cũng tham dự, nói cách khác, ta chưa giết Bạch Linh được!”
Dung Hoàng hậu quyết tâm, mặc kệ như thế nào, nàng cần phải kéo Bạch gia xuống nước!
Ánh mắt Bạch Túc tối sầm lại, đột nhiên hắn nở nụ cười, nụ cười kia tà mị động lòng người, làm tâm hồn người ta phải nhộn nhạo.