Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quỷ Đều Van Nài Chúng Ta Tái Hợp Lại
  3. Chương 20
Trước /21 Sau

Quỷ Đều Van Nài Chúng Ta Tái Hợp Lại

Chương 20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*biểu cảm của Tống Phi Vũ khi em pồ cũ vô tình nhào vào lòng mình =))

Chương 20

Mọi người nhìn nhau qua lại, nhất thời chẳng ai nói được gì.

Cuối cùng vẫn là Ngụy Đa mở miệng trước, cậu e ngại nói: "Sư huynh... Anh cũng tới rồi..."

Linh hồn cả năm người ở ngoài sảnh phim lúc chìm lúc nổi, bắt đầu kể lại sự tình của từng người.

Ngụy Đa: "Lúc nãy, em nhìn thấy búp bê từ trong ba lô ló đầu ra, em xem ống kính chiếu tới gần, gần đến nỗi cả cái màn hình đều là đầu búp bê, thậm chí thấy đầu búp bê đều hướng ra ngoài, em còn đang muốn hiệu ứng 3D này thật lợi hại, chân thực quá chừng... Sau đó búp bê liền từ trong màn hình bay ra ngoài, một miệng cắn chết em."

"Đơn giản chỉ là một cái đầu mà thôi, cậu cũng chạy không thoát?" Tống Phi Vũ hỏi.

"Há, tôi cũng muốn chạy trốn đấy chứ, cơ mà cái đầu kia lớn phải bằng cái màn hình, chỉ riêng đôi mắt nó cũng lớn bằng cả người tôi rồi."

"..." Mọi người bấy giờ liền dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn.

Tấn Hải: "Thời điểm tôi gặp chuyện cũng khớp với Nguỵ Đa, đều là cái cảnh ba lô đó. Khi đó người ngồi ở đằng sau tôi nói với tôi, cô ta bị rớt đồ nhờ tôi nhặt hộ. Tôi còn chưa tìm được thì người đằng trước cũng nói rằng bị rơi đồ, muốn tôi nhặt; sau đó là bên trái rồi bên phải tôi..."

Ngụy Đa: "Cuối cùng rốt cuộc thì họ làm rơi cái gì?"

Tấn Hải: "Rơi mất đầu."

Vừa nghĩ đến Tấn Hải lần mò hết cả nửa ngày, cuối cùng đem đồ vật nhặt lên thì lại phát hiện đó là một cái đầu, mọi người lại tiếp tục dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn.

Tần Hoan: "Tôi lúc đó..ở trên màn hình nhìn thấy được một nửa cái đầu của búp bê, đột nhiên lại phát hiện búp bê ở trên đùi tôi, tôi liền ném nó đi."

"Sau đó?"

"Sau đó lại một con búp bê (?) rơi lên người tôi."

(Ở đay từ gốc là "một chỉ oa oa", mình không biết chính xác nghĩa là gì, bạn nào biết góp ý cho mình sửa lại với nha)

Loại cảm giác buồn nôn này cứ cuồn cuộn không dứt, mọi người lại dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn.

Đến lượt Tống Phi Vũ, hắn nói: "Tôi và sư tỷ gặp chuyện tương đối giống nhau, tôi vốn là một tay ôm bé cưng...Đau!"

Tống Phi Vũ bị Đường Thiếu Không cào một phát, lập tức thay đổi cách nói, "Khi đó tôi muốn bày tỏ tình anh em tốt, một tay ôm Đường Thiếu Không trên vai, đột nhiên, tôi phát hiện tóc đồng chí Đường dài ra, mặt nhỏ hẳn lại, tuy rằng mặt đồng chí Đường vốn dĩ cũng rất nhỏ... Ui da, đau! Nói chung! Nói chung là tôi phát hiện đồng chí Đường biến thành búp bê, ban đầu chỉ là một con búp bê bình thường, lúc sau đại sảnh đều toàn là búp bê to nhỏ."

Mọi người thấy Tống Phi Vũ đang che giấu sự mờ ám với Đường Thiếu Không. Thế nhưng càng giấu đầu lại càng hở đuôi, càng tô càng đen, liền không nhịn được dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn.

Cuối cùng, chỉ còn lại chuyện của Đường Thiếu Không.

Đường Thiếu Không nói lại câu chuyện của mình theo cách đơn giản nhất, cậu cũng trải qua sự việc giống Tống Phi Vũ, chỉ là Tống Phi Vũ gặp phải búp bê quỷ khuếch đại thành đứa trẻ to nhỏ, cậu gặp vẫn là dạng búp bê bình thường. Đương nhiên, cân nhắc đến sự gan dạ của từng người, cậu vẫn xem như là thảm nhất.

Bọn họ tổng kết hết tất cả chuyện của từng người, rút ra kết luận: Mọi người đều gặp chuyện ngay lúc bộ phim phát tới cùng một cảnh, ngay lúc sự việc xảy ra, trò chơi phân tán hết tất cả người chơi, bởi vậy ngay rạp phim chỉ có thể còn lại mỗi một người, coi như biến thành trạng thái linh hồn cũng không được đi vào rạp phim của người khác. Không những thế, mỗi người chơi đều phải đối diện với tầm trăm con búp bê, số lượng không giống nhau.

"Nhiệm vụ lần này là phải xem xong bộ phim." Đường Thiếu Không lặp lại, "Cho nên chúng ta chỉ cần xem xong bộ phim là ổn rồi."

Đem bộ phim xem xong coi như hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là trên poster viết bộ phim kéo dài tầm hai giờ, tính từ lúc bọn họ tiến vào rạp phim, cùng lắm chỉ mới trải qua có một canh giờ. Trước mắt nếu muốn ở lại cùng lũ búp bê kia kéo dài thêm một tiếng, xem ra là không có khả năng lắm...

Đang lúc mọi người hoàn toàn không nghĩ ra cách nào thì Ngụy Đa đột nhiên biến mất.

"Cậu ta sống lại rồi, thời gian không khác biệt lắm." Tống Phi Vũ nói.

Trước mắt mỗi người đều có một đồng hồ đếm ngược thời gian, thời gian lúc này chỉ còn lại khoảng mấy giây, bọn họ lại phải tiến vào phòng chiếu phim.

Cả gương mặt Tần Hoan lúc này đều hiện lên vẻ u sầu, cô bất lực nói: "Tấn Hải, tôi thực sự rất sợ..."

Khuôn mặt Tấn Hải lộ vẻ khó khăn, "Tôi cũng rất sợ..."

Hai người mới vừa nói xong liền biến mất cùng một lúc.

Lúc này chỉ còn lại hai người, Tống Phi Vũ cầm tay linh hồn Đường Thiếu Không, nói: "Vợ ơi, sau khi em tiến vào đó không cần phải sợ, chỉ cần nhắm mắt lại liền sẽ qua, chờ khi nào chồng nghĩ được cách qua cửa liền sẽ đi cứu em."

"Ai thèm là vợ của anh!"

"Được được được, anh là vợ của em còn em là chồng anh, được chưa? Em hiểu chuyện anh vừa nói không, không cần..."

Từ "Sợ" cuối cùng Tống Phi Vũ còn chưa nói hết thì hắn đã biến mất giữa không trung.

Xung quanh chỉ còn lại linh hồn Đường Thiếu Không đang bay, cậu lại nghĩ tới sau đó phải tự mình đối diện với những con quỷ búp bê kia liền cảm thấy thật sợ hãi. Làm sao bây giờ, Tống Phi Vũ thật sự sẽ nghĩ được cách qua cửa sao?

Bỗng một luồng ánh sáng loé lên, Đường Thiếu Không phát hiện mình lại quay trở lại phòng chiếu phim, trên màn hình phim lại tiếp tục chiếu, hiện đang chiếu tới cảnh bố cô bé bỏ lại chiếc ba lô có con búp bê, một mặt ôm cô bé chạy nhanh đi.

Đường Thiếu Không quay đầu nhìn sang, Tống Phi Vũ vẫn đang ngồi ở bên cạnh cậu.

"Tống..."

Đột nhiên khắp rạp phim lại vang vọng tiếng cười cợt cợt của lũ búp bê, ngay lúc này, Đường Thiếu Không tận mắt nhìn thấy Tống Phi Vũ biến mất, chỗ ngồi của hắn thay vào đó là một con búp bê.

Búp bê quay đầu nhìn về phía Đường Thiếu Không, nở nụ cười "Hì hì" với cậu.

"!" Đường Thiếu Không lập tức đứng lên, muốn hướng tới sảnh phim bên ngoài mà chạy đi.

Búp bê từng đứa từng đứa đều quay đầu lại, tất cả đều nhìn về phía hướng Đường Thiếu Không đang chạy trốn. Một con búp bê nhảy lên lưng Đường Thiếu Không khiến cậu lảo đảo đôi chút, sau đó lại một con khác tiếp tục nhảy lên lưng cậu, rồi lại thêm một con,..

Ngay trên màn hình lúc này, người bố chạy rất nhanh, nháy mắt liền thấy nhà thờ ở ngay trước mặt. Ấy thế búp bê lại đuổi đến cùng không buông tha, người bố bấy giờ phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.

Tiếng kêu của hắn pha lẫn vào tiếng hét thảm thiết của Đường Thiếu Không, máu của cậu lại một lần nữa bắn tung toé hoà vào bóng tối của rạp phim, lúc này vô số búp bê nhào vào cơ thể Đường Thiếu Không, tranh giành nhau mà ăn cậu..

Linh hồn Đường Thiếu Không bay lên, lẳng lặng nhìn thi thể mình bị phân ra.

Cậu ngẩng đầu nhìn màn hình, trong phim lúc này người bố cũng bị búp bê cắn một miếng, liên tục lăn lộn trong tiếng gào thét không ngừng của cô bé.

Đường Thiếu Không bay ra ngoài sảnh phim, quả nhiên khi bay ra, ngoại trừ Tống Phi Vũ thì mọi người đều ở đây.

Ngụy Đa: "Sư huynh, anh cũng tới..."

Đường Thiếu Không: "Đã lâu không gặp..."

Đường Thiếu Không mới vừa nói xong, Tống Phi Vũ cũng bay ra.

Thời gian mới chỉ qua đi một phút, bọn họ lại một lần nữa bị diệt đoàn.

Tất cả mọi người: "..."

Bọn họ hồi tưởng lại giây phút sau khi sống lại, mỗi người đều gặp phải tình huống lúc trước không có gì sai biệt, chỉ có điều phim diễn ra nhanh hơn, đẩy mạnh thời gian dài gần bằng lần chết trước của bọn họ. Ngoài ra, khi đồng hồ đếm ngược ba giây, ba giây kia hết thảy vẫn bình thường.

Đường Thiếu Không: " Lúc thành linh hồn cũng có thể ở lại trong rạp xem phim."

Ngụy Đa hỏi: "Vậy nếu chúng ta chết nhiều lần, liền có thể dùng trạng thái linh hồn xem cho hết phim rồi?"

Đường Thiếu Không cảm thấy cậu nói có lý, nhưng Tần Hoan lại hỏi: "Thế nhưng, ai sẽ là người nhận định chúng ta xem xong phim rồi?"

Mọi người lại trầm mặc, Tấn Hải nói: "... Chắc sau khi bộ phim kết thúc, nhân viên rạp phim sẽ nhận định."

Nói cách khác, nếu như bọn họ dùng trạng thái linh hồn xem xong bộ phim thì bọn họ cũng không trốn thoát được khỏi rạp chiếu phim, bởi vì nhân viên công tác không nhìn thấy bọn họ, bọn họ buộc phải xem xong phim ngay khi còn sống cũng như phải còn sống mà đi ra khỏi rạp phim.

Bọn họ tuyệt vọng, mà lại càng tuyệt vọng hơn khi nghe lời kế tiếp của Tống Phi Vũ, hắn: "Mọi người có phát hiện không? Thời gian chúng ta sống lại dường như ngày càng dài hơn."

Ngay lúc hắn nói chuyện, quả nhiên mọi người phát hiện thời gian để sống lại từ 3 phút nay đã biến thành 4 phút đồng hồ. Nói cách khác, nếu số lần chết đi tăng lên thì thời gian sống lại cũng ngày càng dài hơn.

Nguỵ Đã vẫn chưa hiểu rõ, Đường Thiếu Không liền giải thích cho cậu nghe: "Chúng ta nhất định phải ngay thời điểm bộ phim kết thúc, còn sống mà đi ra khỏi rạp chiếu phim, đúng không?"

"Đúng."

"Vừa nãy ngay khi chúng ta sống lại, bộ phim đã chiếu được một khúc sau đó, anh đoán hẳn là có liên quan đến thời gian mà chúng ta chết. Nếu như chúng ta có nhiều nhất khoảng 3 phút chạy trốn rồi mới chết, thì lần sống lại sau đó, đại khái phim sẽ chiếu được khoảng ba phút."

"... Cho nên nói, bộ phim còn lại khoảng một giờ, nếu như mỗi lần chúng ta đều chạy trốn 3 phút rồi mới chết, vậy chúng ta chỉ cần chết hai mươi lần, là có thể xem xong bộ phim rồi?"

"Đúng, nhưng mà điều kiện tiên quyết là chúng ta phải chạy trốn được 3 phút, vừa nãy chúng ta chẳng phải chưa tới một phút đã nghẻo hay sao? Nếu như mỗi lần đều chỉ có một phút, vậy phải chết tận sáu mươi lần thì mới xem xong được bộ phim."

Ngụy Đa nghe mà đầu muốn hỏng mất, Đường Thiếu Không tiếp tục nói: "Trước tiên chưa bàn tới việc vào lúc phim kết thúc chúng ta có thể trốn ra ngoài hay không, thời gian sống lại thì ngày càng dài hơn, đại khái mỗi lần tăng thêm một phút. Lần thứ nhất 3 phút, lần thứ hai 4 phút, lần thứ ba 5 phút... Lần thứ sáu mươi, chúng ta cần 62 phút mới có thể sống lại. Vậy em thử tính xem, mỗi một lần sống lại, thời gian sẽ gộp lại thành bao lâu?"

Học sinh chuyên Văn cùng học tra nhìn nhau qua lại, cố gắng nhớ lại công thức.

Nhưng mà còn chưa đợi bọn hắn nhớ tới thì mọi người lại lần lượt sống lại.

Sau một phút, mọi người lần thứ hai lại bay tới bay lui.

Ngụy Đa: "Lần sống lại tiếp theo này quả thật phải đến tận năm phút..."

Tần Hoan: "Tôi hoàn toàn không có ấn tượng với công thức này... Tấn Hải, anh có còn nhớ không?"

Tấn Hải: "Tôi học chuyên Văn..."

"Này, không phải trí nhớ của em tốt nhất sao?" Tống Phi Vũ hỏi qua Đường Thiếu Không.

Trí nhớ Đường Thiếu Không tốt thì tốt, nhưng môn Toán cậu cũng không thực sự giỏi, khi kì thi đại học kết thúc tất cả những kiến thức liên quan tới Toán đều bay sạch. Đương nhiên cậu sẽ chẳng thừa nhận, chỉ trợn mắt nói: "Tôi chính là muốn nhấn mạnh, chúng ta cần rất nhiều thời gian, không ngờ mọi người lại thực sự đi tính!"

Ngụy Đa yếu ớt nói: "Thế nhưng mà, bây giờ chúng ta cũng chẳng còn việc nào khác để làm..."

Lần thứ ba, thời gian sống lại tận 6 phút đồng hồ.

(Đây là lần thứ tư chứ nhỉ, có lẽ là tác giả tính từ lúc cả bọn tìm ra quy tắc thời gian chăng?)

Nguỵ Đa, người hoàn thành kì thi đại học muộn nhất đã tính ra: "Tôi biết rồi! Là 1950 phút!"

(Ý là bạn này trẻ nhất bọn, kì thi đại học diễn qua không lâu nên vẫn còn nhớ)

Mặt Đường Thiếu Không không cảm xúc mà vỗ tay: "Há, cậu ghê đấy."

Mặt Nguỵ Đa đầy vẻ đắc ý, "1950 phút, cũng chính là khoảng 32,5 giờ."

Mọi người: "..."

Ba mươi hai phẩy năm giờ, hơn nữa tính thêm thời gian rời khỏi thân thể... Làm tròn số, ít nhất phải 42 tiếng, mà đây chuyện này chỉ xảy ra nếu đến cuối cùng bọn họ có thể thuận lợi chạy trốn lúc còn sống. Chỉ là cửa ải này tốn nhiều thời gian như vậy, chờ đợi như thế này có nên hay không?

(Thực sự cũng không biết tính làm sao =))) editor cũng ngu toán)

Bảy phút, rồi lại tám phút...

Mọi người ở giữa không trung bay tới bay lui, chán nản nghĩ đến thân thể mình rồi lại không nghĩ nữa.

(Ở đây từ gốc là "tường da" mình cũng không biết nên dịch như nào, bạn nào biết thì góp ý cho mình nghenn)

Tống Phi Vũ chán nản cực độ, liền bay tới chỗ cạnh Đường Thiếu Không đâm mông cậu chọc ghẹo. Do biến thành quỷ nên năng lực nhận biết bị giảm xuống, Đường Thiếu Không bị đâm tới mấy lần mới phát hiện ra, cậu tức giận đến xù lông, bay tới bay lui cùng Tống Phi Vũ diễn cảnh anh chạy em đuổi.

Đường Thiếu Không đuổi không kịp Tống Phi Vũ, thở phì phò trốn vào rạp phim của chính mình.

Đường Thiếu Không thường không muốn xem hình ảnh mình bị phanh thây, cậu vừa chết là liền rời khỏi phòng chiếu ngay. Hiện tại cậu vào được, liền bay đến một góc, nhàm chán nhìn vào màn hình trước mặt mình.

Bộ phim hiện đã đã chiếu đến cảnh hai bố con mạo hiểm trốn vào trong nhà thờ, cha sứ dùng bùa trừ tà ngăn cản búp bê xâm nhập, con búp bê không vào được nhà thờ nên liền đứng ở ngoài mà phát ra âm thanh phẫn nộ rít gào.

Trừ tà...

Đường Thiếu Không suy nghĩ một lát, lập tức liền bay ra khỏi phòng chiếu.

Cậu vừa bay ra, lại vừa vặn thế nào bay vào lồng ngực Tống Phi Vũ đang trông coi ở ngoài.

Tống Phi Vũ mặt không đổi ôm chặt Đường Thiếu Không nói: "Em lại sà vào lòng anh. Chúng ta đều đã chia tay rồi, em không thể chú ý tới khoảng cách một chút sao? Em làm thế này khiến anh rất bối rối đó."

Đường Thiếu Không mặc kệ hắn, " Bộ phim bên anh đã chiếu đến đâu rồi? Cha sứ trừ tà có ích hay không?"

Trong tất cả mọi người, thời gian Tống Phi Vũ chạy trốn khỏi búp bê là lâu nhất, cũng là bên bộ phim được phát nhanh nhất. Hắn nói: "Trừ tà cũng vô dụng, ngày hôm sau lúc mở cửa quỷ búp bê liền đi vào, hai bố con kia lập tức bỏ chạy tới một nơi còn to lớn hơn cả nhà thờ..."

Tống Phi Vũ nói đến đây dường như cũng phát hiện ra cái gì đó.

Hắn nhìn về phía Đường Thiếu Không, chỉ thấy trong ánh mắt cậu có ý cười. Hai người đều mười phần ngầm hiểu rằng, đối phương hiện đang suy nghĩ gì. Tống Phi Vũ vừa nhíu mày vừa cười nói: "Được, bây giờ hãy cố gắng một chút nữa, ông xã rất nhanh sẽ hiểu được cách để cứu em."

Những người khác nhìn thấy tình cảnh này, âm thầm suy nghĩ: Wow, có chồng thật là hạnh phúc... Ồ, chồng á?

Hết chương

.........................................................................

Giải thích một xíu về vụ thời gian mà trò chơi thiết lập theo ý hiểu của tui: Khoảng thời gian bộ phim sẽ chiếu tiếp của từng người khi sống lại sẽ được quyết định bằng khoảng thời gian mà họ chạy trốn khỏi búp bê trước khi chết. Nói một cách dễ hiểu là nếu bạn có sức bền bỉ có thể trốn dai mà không chết thì phim của bạn sẽ nhanh kết thúc =)))

Ví dụ: Lần đầu ĐTK trốn được khỏi búp bê là tầm 3 phút cậu mới chết, ngay sau đó cậu sống lại thì phim ở rạp của cậu sẽ được chiếu chỉ trong 3 phút =)))

Như ông nội Tống Phi Vũ thì ổng trốn búp bê khá giỏi nên ổng ra sau mọi người, cũng tức là phim chiếu ở rạp của ổng đã qua mọi người mấy phút rồi (như việc ở rạp ĐTK mới chiếu tới cảnh búp bê bị kẹt, chỗ TPV thì búp bê đã vào được). Nói cách khác thì phim bên ông sẽ hết nhanh hơn.

Ban đầu tui đặt giả thuyết là cứ cố gắng cầm cự trốn được búp bê càng lâu thì sẽ càng tốt, nhưng nghĩ lại thì phương án này không ok do búp bê bao quanh rạp =))) hơm biết đáp án sẽ là gì đây=)))

Quảng cáo
Trước /21 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Giả Lập Cuối Cùng (Hư Nghĩ Tẫn Đầu

Copyright © 2022 - MTruyện.net