Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gia tôn Ngô Lâm xuất hiện, không thể nghi ngờ việc này giúp Bao Chửng tăng thêm một đại ưu thế, có thể nói mở cửa đại cát. Ngô Lâm kể lại chuyện Hạ Chính mấy năm nay sở tác sở vi, thật sự làm người líu lưỡi. Hơn nữa Ngô Lâm cũng rất có tiếng, lại quen thuộc địa hình Thục trung, Bao Chửng quyết định cùng hắn hảo hảo nói chuyện một phen. Tiểu tôn nhi của Ngô Lâm gọi Ngô Đậu Đậu, tính cách có chút bất đồng với Tiểu Tứ tử ngơ ngác, tiểu hài nhi này suốt ngày cải nhải cằn nhằn, là một đứa bé lanh lợi, nhưng cũng rất dong dài.
Tiểu Tứ tử rất nhanh liền cùng hắn thành bạn tốt, Tiểu Tứ tử nói một tiếng, Ngô Đậu Đậu sét đánh không kịp bưng tai nói ra một đống, Tiểu Tứ tử lại một tiếng, bộ dáng hai đứa nói chuyện phiếm thật rất khôi hài.
“Tiểu Đậu Tử, Ngũ Mệnh thật đáng yêu, Thạch Đầu và Tiễn Tử nhà ta lại rất không ngoan a.” Tiểu Tứ tử dùng sức kéo Thạch Đầu vẫn đang cọ Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu ngồi xổm bên người Thạch Đầu chọt nó: “Thạch Đầu, về sau không được phép cọ a, không cho ngươi cọ!”
Thạch Đầu chuyển hướng, chạy tới cọ Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường túm nó quăng cho Tiễn Tử. Tiễn Tử đè lại Thạch Đầu còn muốn ăn đậu hũ, không cho nó tái chạy lên. =))))))))
Công Tôn hỏi Ngô Lâm: “Ngô lão gia tử, ngươi từ đâu có được những sổ sách này?”
Ngô Lâm thở dài: “Chuyện này quan hệ tới nhi tử ta, cũng chính là phụ thân Đậu Đậu.”
Nói xong, nhìn Đậu Đậu một bên đang cùng Tiểu Tứ tử chơi đùa.
Triển Chiêu có vẻ săn sóc, đứng lên: “Đậu đậu, Tiểu Tứ tử, chúng ta đi ra ngoài chơi đi?”
Nói xong, đem chúng tiểu hài nhi dẫn ra ngoài, Bạch Ngọc Đường cũng thừa cơ đi theo, dù sao hắn hiện tại cái gì cũng không để ý, chỉ cần ở cạnh Triển Chiêu là được!
Ra ngoài phòng, Tiêu Lương mang theo Tiểu Tứ tử cùng Ngô Đậu Đậu đi chơi.
Bạch Ngọc Đường lôi kéo Triển Chiêu: “Tình huống gì đây?”
Triển Chiêu quay đầu nhìn hắn: “Lúc ngươi tới không có nghe qua về vụ án a?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Ta vừa đến Khai Phong nghe nói các ngươi đến Thục trung, liền vội chạy đến, đến nửa đường nhìn thấy hai gia tôn theo dõi các ngươi, thì chộp tới luôn.”
Triển Chiêu hơi nheo mắt: “Vừa mới Bao đại nhân nói vụ án, ngươi cũng không nghe?”
Bạch Ngọc Đường cười: “Vừa rồi chỉ lo nhìn ngươi.”
Triển Chiêu bắt lấy cằm Bạch Ngọc Đường xoa xoa bóp bóp hai cái: “Cáp, vài ngày không thấy miệng càng ngọt a!”
“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường cười: “Đặc biệt ăn nửa cân mứt táo rồi mới đến, muốn nếm thử không.”
Triển Chiêu cười đến mắt híp lại một đường: “Nếm!”
Bạch Ngọc Đường cười nghiêng người qua.
Triển hộ vệ tâm tình tốt, vừa liếm môi một cái, chợt nghe đầu kia Tiểu Tứ tử hô to: “Miêu Miêu, bên ngoài thiệt nhiều người nga!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng vội tách ra, xấu hổ nhìn Tiểu Tứ tử.
Tiểu Tứ tử phát hiện hình như quấy rầy hai người hôn nhẹ, có chút ngượng ngùng gãi đầu.
Lúc này, Ngô Đậu Đậu cũng chạy vào: “Gia gia, Lưu Huyện lệnh lại tới nữa, còn dẫn theo một đoàn người, nhất định là nghe nói Ngũ Mệnh xuất hiện!”
“Cẩu quan này thật sự là âm hồn không tiêu.” Ngô Lâm nhíu mày lắc đầu.
Triển Chiêu hỏi hắn: “Lưu Huyện lệnh là ai a?”
“Nga… Đại nhân có điều không biết.” Ngô Lâm đáp lời: “Châu thành phủ huyện quan viên đương nhiệm đều là thủ hạ của Hạ Chính. Kim Quan Trấn lệ thuộc Diêu huyện, Huyện lệnh đại nhân này không mấy khi chịu ra mặt, nhất định là biết Ngũ Mệnh xuất hiện, sợ gia tôn chúng ta còn chưa chết, nên mang theo thủ hạ đến xem xét.”
“Lưu Huyện lệnh tên đầy đủ gọi là gì?” Bao Chửng hỏi.
“Kêu Lưu Hỉ Quý.” Ngô Lâm trả lời: “Là nanh vuốt của Hạ Chính, một cẩu quan tội ác tày trời.”
Bạch Ngọc Đường nghe, cười lạnh một tiếng: “Tên này rất hảo, là ngại chính mình mệnh quá dài?”
Vương Thành đi lại hỏi Bao Chửng: “Đại nhân, lát nữa bọn họ chắc chắn sẽ tiến vào điều tra, cũng không phải là sợ hắn, nhưng đến lúc đó đả thảo kinh xà.”
Mọi người cũng biết có khả năng xảy ra chuyện này, xem ra Hạ Chính thật sự rất cẩn thận. Bên ngoài ảnh vệ nói người đã vào ngõ nhỏ, mọi người còn đang không biết nên xoay xở thế nào. Lúc này, Bàng Dục bỗng nhiên nhấc tay: “Bao tướng, ta có quỷ kế!”
Mọi người không nói gì, hắn cũng biết chủ ý của mình là quỷ kế.
Bao Chửng cười, tâm nói mang ngươi đến chính là cho ngươi nghĩ ra quỷ kế: “Tiểu Hầu gia mời nói.” (đen, Bao đại nhân quá đen)
“Chúng ta hù dọa bọn họ đi?” Bàng Dục xoa xoa tay, nhìn mèo nhỏ đang ngồi xổm trên bàn đá liếm móng: “Con mèo này nghe lời không?”
Đậu Đậu gật đầu: “Ngũ Mệnh nghe lời nhất!”
Bao Duyên ở một bên thúc giục Bàng Dục: “Ngươi có biện pháp gì? Nói mau a, người đang tới.”
Bàng Dục khóe miệng khẽ nhếch, cười xấu xa: “Ta muốn vài ảnh vệ hỗ trợ, những người khác đều trốn trong phòng đi, đóng kín cửa đừng lộ diện.”
Đám Bao Chửng liếc nhìn nhau một cái, lúc này muốn nói cẩn thận phỏng chừng cũng không còn kịp rồi, liền vào phòng, lưu lại Bàng Dục chọn người.
Bàng Dục để lại tám ảnh vệ, lại thêm cả Tiểu Tứ tử.
Tiểu Tứ tử ôm Ngũ Mệnh, ngủa mặt hỏi Bàng Dục: “Tiểu Bàng, ngươi lại có quỷ kế nào a?”
Bàng Dục bảo Vương Thành lấy bàn ra, đem Tiểu Tứ tử ôm đến, để hắn ôm Ngũ Mệnh ngồi ở trên bàn, sau đó lại bảo người mang đến chút phấn trắng và tro, cấp nhóm ảnh vệ hoá trang.
Người hầu đem tám cái chiếu trải ra, tám ảnh vệ thay xiêm y sau đó nằm xuống, ngẩng mặt nhìn Bàng Dục, có chút mạc danh kỳ diệu (không hiểu gì cả).
Bàng Dục lấy tro bôi lên mặt mọi người, lại muốn thêm một chén máu gà, tô tô vẽ vẽ, khiến cho nhóm ảnh vệ nhìn như quỷ sống. Còn doạ người hơn là hắn bảo người đem chăn trắng đến cho bọn ảnh vệ phủ lên, giả dạng người chết.
Chúng ảnh vệ đều nhìn Bàng Dục, Tử Ảnh híp mắt: “Ai nha, tro dính vào mắt.”
Giả ảnh vội tới thổi thổi, Bàng Dục sợ bị đánh: “Nha, ta không cố ý…”(Ái nha cặp Giả ảnh Tử ảnh dễ thương :”>)
Giả ảnh cười lắc đầu, hắn cũng là một bụng quỷ kế, tất nhận ra dụng ý của Bàng Dục, mọi người nằm xuống, an tâm giả chết.
Lúc này đã gần chạng vạng, sắc trời cũng tối, không biết có phải khí trời không tốt hay không, trên đầu bầu trời u ám, như là muốn mưa.
Bạch Ngọc Đường nhìn cũng hiểu được đại khái: “Bàng Dục muốn ảnh vệ giả người chết, hù dọa huyện lệnh?”
Triển Chiêu lắc đầu: “Không biết, bất quá hắn hình như có ý này.”
Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu nói chuyện, hơi nghiêng qua thấp giọng nói: “Đói.”
Triển Chiêu nghe tiếng này của Bạch Ngọc Đường mang theo vài phần ý tứ làm nũng, vừa kinh ngạc lại đau lòng: “Ngươi chưa ăn cơm a?!”
Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Vội chạy đi, cả ngày hôm nay cũng chưa ăn.”
Triển Chiêu lập tức trừng mắt, lôi Bạch Ngọc Đường đến trù phòng đằng sau, tự tay làm mì xào cho hắn.
Bao Chửng đứng cạnh cửa sổ bất đắc dĩ, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đắm chìm trong ngọt ngào (phấn hồng), lắc đầu — có phải đã gọi bọn hắn về quá sớm?
Công Tôn cười an ủi Bao Chửng: “Đại nhân, trạng thái này của hai người bọn họ mới là bình thường, quen thì tốt rồi.”
Một bên Triệu Phổ vui sướng khi người gặp họa: “Bao tướng, Triển Chiêu bị người ta lừa đi rồi kìa.”
Bao Chửng cũng không nói gì nhìn trời, bất quá… trong lòng hắn kỳ thật rất cao hứng. Triển Chiêu là người thích cười, từ mười sáu mười bảy tuổi đã đi theo mình phá án, đến bây giờ trưởng thành, có thể nói là thân như con cháu. Hắn mặc dù thích cười, nhưng tươi cười trên mặt lúc này, Bao Chửng lại chưa từng gặp qua. Xuất hiện trên mặt Triển Chiêu chính là hạnh phúc cùng vui vẻ không cách nào hình dung, Bao Chửng lần đầu tiên nhìn đến. Bạch Ngọc Đường càng không nói, đối với người khác là băng sơn vạn năm không tan, đối Triển Chiêu liền như một bình trà nóng, nhìn cũng khiến người khác cao hứng.
Không trong chốc lát, bọn Bàng Dục đã chuẩn bị tốt, Triển Chiêu cũng làm xong mì xào, tránh ở trù phòng, cùng Bạch Ngọc Đường vừa ăn vừa theo dõi tình hình bên ngoài.
Lại nói tiếp, cũng lạ, Bạch Ngọc Đường cực kén ăn, sơn trân hải vị gì cũng không thích, lại chỉ thích nhất ba món, mì xào Triển Chiêu làm, cơm chiên Triển Chiêu chiên, canh trứng Triển Chiêu nấu.
Bàng Dục vừa đối mọi người căn dặn thêm lần cuối, ngoài cửa liền truyền đến tiếng người ồn ào, mơ hồ có thể nghe được có người đang nói: “Ngay bên trong! Chính là nơi này! Những người đó mang theo Ngũ Mệnh miêu đi vào.”
Tiểu Tứ tử ôm Ngũ Mệnh khó hiểu nhìn phía bên ngoài, Bàng Dục đã thay đổi một thân xiêm y. Trước lúc đi, mọi người cứ cảm thấy kỳ quái, Bàng Dục đem theo cả một thùng quần áo làm gì. Mở ra nhìn, nguyên lai là hắn từ một lão bản gánh hát quen biết mượn đến một hòm diễn phục, tam giáo cửu lưu gì cũng đều có, rất có ích.
Bàng Dục thay một thân y phục đạo sĩ, gắn ba chòm râu giả, tay cầm phất trần, lại đối Bạch Ngọc Đường đằng xa ra hiệu.
Bạch Ngọc Đường đang ăn, thấy Bàng Dục đối hắn vỗ tay hoan nghênh, còn làm thêm động tác phất tay tát người, đại khái đoán được là hắn muốn mình dùng Cách Không Chưởng giúp hù dọa người tới một chút, liền gật đầu, ý bảo — hiểu được.
Triển Chiêu đưa đến trước miệng hắn một đũa đồ ăn: “Đừng chỉ ăn cơm, ngoan ngoãn dùng bữa.”
Bạch Ngọc Đường nhăn mũi, đối đũa cá chiên bột trước mắt bĩu môi, tiếp tục chuyên tâm ăn làm mì xào, Triển Chiêu cẩn thận lựa thịt bò đưa tới miệng hắn, thấy không chịu ăn liền bóp má nhét vào. (kén ăn vầy sao mà lớn được haizzz)
Triệu Phổ nhìn mà hâm mộ a, Công Tôn túm tai hắn bảo hắn nhìn đằng trước, không được phân tâm!
Hết thảy chuẩn bị xong xuôi, Bàng Dục một tay cầm chuông lắc đến lắc đi, một tay vẩy phất trần, miệng lầm bà lầm bầm, múa may như đang làm phép.
Tiểu Tứ tử ôm Ngũ Mệnh nhìn Dàng Dục thật rất muốn cười, bất quá Bàng Dục đã nói, hắn phải giả làm Bồ Tát, không thể nhúc nhích.
Bên ngoài thanh âm phá cửa truyền đến, Vương Thành chạy tới mở cửa, cửa vừa mở ra, Lưu Huyện lệnh liền mang theo người hung thần ác sát xông vào, ngửa cổ rống to: “Ta nghe nói, nơi này chứa chấp yêu vật… Ai nha.”
Hắn nói còn chưa xong, liền cảm giác trên má đau xót… xuất hiện năm dấu ngón tay.
“Ai… ai đánh lão tử?” Tiếng nói vừa dứt, lại một bạt tai. Liên tục ba ba ba, Bạch Ngọc Đường thưởng hắn mười ba cái tát, đánh cho Lưu Hỉ Quý mặt sưng lên một vòng, đang che mặt lui về phía sau, mới tránh khỏi bị đánh .
Hắn che mặt nói chuyện, giọng cũng biến đổi, kinh hãi hỏi Vương Thành: “Này… là chuyện gì vậy?!”
Có vài người địa phương mắt tinh, liếc một cái nhìn thấy Tiểu Tứ tử trên bàn, vội chỉ vào Ngũ Mệnh trong lòng hắn: “Xem! Ở đằng kia!”
Lưu Hỉ Quý cũng có chút buồn bực, tâm nói những người này đang làm cái quỷ gì? Vừa nhìn lại… trên đất đầy người chết.
“Meo meo.” Ngũ Mệnh kêu một tiếng.
Đây là Đậu Đậu dạy cho Tiểu Tứ tử, chỉ cần sờ bụng Ngũ Mệnh một chút, nó sẽ kêu lên, hình như rất sợ nhột.
Bàng Dục vừa nãy dặn Tiểu Tứ tử, lúc đối phương nói chuyện, liền sờ Ngũ Mệnh một chút, làm cho nó kêu.
Người hầu cùng dân chúng phía sau Lưu Huyện lệnh, tự nhiên đều e ngại Ngũ Mệnh, vội lui về phía sau hai bước. Lưu Huyện lệnh cũng không hiểu được, hắn đang ôm mặt, vừa mới ai đánh mình? Không thấy người a, hay là gặp quỷ?
Bàng Dục miệng “Thiên linh linh địa linh linh” một tràng, đủ thứ đủ kiểu. Hắn vung phất trần, Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu, Triệu Phổ phía sau vận nội kình đang chờ liền vung chưởng lên trời, một trận gió lạnh đảo qua, đám người phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Lưu Huyện lệnh nhíu mày hỏi Vương Thành: “Vương chưởng quầy, ngươi là đang làm gì?”
Vương Thành nói: “Hồi bẩm đại nhân, vị kia là đắc đạo cao nhân ta từ Thiên Sơn mời đến, Trương Thiên sư, có khả năng thông thiên triệt địa, nói mèo đen này chính là điềm xấu.”
“Dĩ nhiên là vậy.” Lưu Huyện lệnh bĩu môi: “Năm đó nhiều vị đại sư cũng đều nói qua, con mèo này tà linh chiếm giữ, chính là yêu nghiệt giết người.”
Vương Thành thập phần thông minh, dựa theo Bàng Dục trước đó dạy hắn, không chút hoang mang trả lời: “Dúng vậy, con mèo này bị tà linh chiếm giữ, nhưng làm ác là tà linh, không phải mèo!”
Mọi người hơi sửng sốt, có chút không quá hiểu được.
“Trương thiên sư nói, con mèo này lại một lần nữa hiện thân ở Kim Quan Trấn, chứng tỏ nó đã thấy được dụng ý của Kim Quan, hiện tại thập phần phẫn nộ, sẽ bắt lấy mọi thời cơ để trả thù, ngươi xem, nó đến chỗ ta không quá một ngày, đã doạ chết nhiều như vậy!”
Vương Thành vừa nói xong, dân chúng tò mò đến xem náo nhiệt ngoài cửa đều sợ hãi, lại chết người!
Lưu Huyện lệnh ra lệnh trông coi dân chúng trong thành, đặc biệt là người Kim Quan Trấn, không cho phép bọn họ rời trấn. Về phần nguyên nhân cụ thể, hắn quan bậc thấp, không được nghe. Nay nghe Vương Thành nói mấy câu liến khiến lòng người hoảng sợ, chỉ e dân chúng lập tức giải tán, chạy ra bên ngoài nói hưu nói vượn, đến lúc đó chức quan khó giữ, nói không chừng Hạ Chính còn muốn chém đầu hắn!
“Ai, nói hươu nói vượn! Quả thực ăn nói bừa bãi” Lưu Huyện lệnh khoát tay chặn lại: “Từ đâu đến yêu đạo yêu ngôn hoặc chúng, đến a, bắt cho ta!”
Hắn nói vừa dứt, vài nha dịch tiến lên định bắt Bàng Dục, Triển Chiêu vội bưng lấy bát mì xào trong tay Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vận nội lực vung tay.
Đầu kia, đám nha dịch liền cảm giác một trận gió lớn, sau đó bay lên trời bị văng ra ngoài… Cơn gió này lai lịch không rõ đánh thẳng về phía trước, đám nha dịch rơi mạnh xuống đất đều thiếu chút nữa sợ tới mức tiểu ra quần, đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, kêu gào quỷ gia gia tha mạng.
Ngay cả Huyện lệnh Lưu Hỉ Quý cũng cảm giác được điểm kì quái, nhìn chung quanh, một cỗ ác hàn từ lòng bàn chân lủi thẳng lên ót – đừng nói có người giả thần giả quỷ, thực là có quỷ.
Đúng lúc này, Bàng Dục bỗng nhiên thần thần bí bí cằn nhằn niệm vài câu: “Ác linh thối lui…” linh tinh gì đó hoàn toàn kinh văn nghe không hiểu, sau thân thủ chỉ vào mấy cổ thi thể do ảnh vệ giả trang: “Tà linh hiện thân!”
Tiếng vừa dứt, đám ảnh vệ đang phủ khăn trắng nằm trên mặt đất bỗng nhiên kịch liệt lay động, bật dậy.
Lần này thì hay rồi, đám nha dịch sợ tới mức quát to một tiếng, dân chúng kêu sợ hãi liên tục, Lưu Hỉ Quý liền cảm thấy sau gáy ướt mồ hôi, bắp chân như bị chuột rút không động đậy nổi.
Bàng Dục lại cằn nhằn hô vài câu, ba ảnh vệ giả chết như cương thi đứng thẳng tắp ở trong viện, theo động tác phe phẩy phất trần của Bàng Dục, nhảy vòng vòng quanh bàn của Tiểu Tứ tử. Cảnh tượng này, miễn bàn có bao nhiêu quỷ dị.
Bạch Ngọc Đường bị nghẹn thiếu chút thở không nổi, Triển Chiêu vội vỗ ngực cho hắn, bịt mũi đổ trà vào miệng.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, biết rõ con mèo này lại đang phá, nhưng thấy thế cũng rất thuận mắt! Rất rất thuận mắt!
“Nương a!”
Kim Quan Trấn dân chúng gào to, Lưu Hỉ Quý cũng chịu không nổi , kinh hách quá độ, từ đâu chạy tới đám cương thi này a, vì thế cũng như dân chúng bị chấn kinh, quay người nhanh chân bỏ chạy.
Chạy được nửa dặm, Lưu Hỉ Quý phục hồi tinh thần, tâm nói mình chạy cái gì? Vội dẫn người trở lại hiệu thuốc Vương Thành cửa bắc, đem mồ hoi lau đi. Lúc này, ba cái “cương thi” kia còn vây quanh Tiểu Tứ tử, Tiểu Tứ tử nhẫn cười sắp chịu không nổi, thò tay chọc bụng Ngũ Mệnh, Ngũ Mệnh cũng vui vẻ, meo meo kêu to.
Lưu Hỉ Quý hồ nghi liền hỏi Vương Thành: “Ta nói Vương chưởng quầy, các ngươi là đang làm cái gì? Mấy thứ đó là sao?”
Vương Thành cười: “Hồi bẩm lão gia, thiên sư nói, con mèo này nguyên bản không tà ác như vậy, nhưng vong linh bám trên thân nó nhiều lắm, những vong linh này đều là oan hồn chết ngoài ý muốn chết đi, quấn quít lấy mèo này, vì thế càng thêm tà ác.”
Lưu Hỉ Quý có chút chột dạ, tâm nói Vương Thành nói cũng không sai a, này bất quá chỉ là một con mèo bình thường, bọn họ muốn đối phó Ngô Lâm mới cố ý cấp nó tội danh giết người. Nếu nói này là những người uổng mạng trong kế hoạch hãm hại Ngô Lâm trở về báo thù, thì thông qua con mèo này thực hiện không phải là tốt nhất sao?!
Vương Thành thấy tình hình trông sai, Lưu Hỉ Quý quả nhiên tin, liền nói tiếp: “Thiên sư nói đem ác linh trên người mèo đen dẫn đến, làm cho chúng bám vào trên tử thi, như vậy sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, oán linh sẽ tiêu tán, từ nay về sau sau, Ngũ Mệnh sẽ không hại người nữa.”
Lưu Hỉ Quý nghe xong cảm thấy cũng tốt, dù sao thì làm chuyện đuối lý sẽ sợ người báo thù, nếu có thể làm ngững oan hồn này hướng sinh không tìm mình gây phiền toái, thật đúng một chuyện tốt. Liền hỏi: “Thiên sư có nắm chắc?”
“Có, bất quá cần phải thập phần cẩn thận.” Vương Thành nói: “Cương thi này hiện tại trăm ngàn lần không thể đụng, cũng không thể tiếp cận, một khi chạm vào sinh khí, xác chết sẽ vùng dậy cắn người. Một khi chạy ra ngoài, kia toàn bộ Kim Quan Trấn chỉ sợ cũng sẽ bị hủy chỉ trong chốc lát.”
“Có loại sự tình này?” Lưu Hỉ Quý sờ sờ mặt vừa mới bị đánh một trận, cũng có chút khiếp đảm.
Lúc này, vài nha dịch vừa rồi bay ra chạy đến thấp giọng nói với Lưu Hỉ Quý: “Đại nhân! Thật sự là âm phong a, chúng ta vừa rồi cũng đều có cảm giác như bị quỷ đánh.”
Lưu Hỉ Quý gật đầu.
Trong trù phòng, Bạch Ngọc Đường cười lạnh: “Đánh chính là ngươi.”
Triển Chiêu lấy khăn lau miệng cho hắn: “No chưa?” (cưng chiều con chuột đó quá nó leo lên đầu làm tổ đó Miêu Miêu)
Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhìn Triển Chiêu lại thấy thoải mái hẳn lên. Gặp xa xa đám Lưu Hỉ Quý còn giằng co, hắn đơn giản khoát tay…
“Lạch cạch” một tiếng, Lưu Hỉ Quý sửng sờ dưới mái hiên, từ trên tường viện rơi xuống một mảnh mái ngói… sau đó, rầm rầm rơi xuống một hàng ngói, đều suýt trúng hắn.
Dân chúng vây xem ngoài cửa cũng sợ hãi, lui về phía sau.
Lưu Hỉ Quý đối Vương Thành ồn ào: “Ngươi… ngươi ở trong đây không thấy rất ma quái sao?”
Vương Thành âm trầm cười: “Không, từ nhỏ ta sinh ra ở Thiên Sơn, đã quen nhìn tà linh, còn được mở mắt trời nên không còn sợ nữa, thỉnh thoảng nhìn thấy yêu ma tai hoạ cũng không thể trách.”
“Ngươi có thể nhìn thấy thứ không sạch sẽ?” Lưu Hỉ Quý hỏi.
“Cũng không hẳn, phía sau đại nhân có năm nam tử đi theo.” Vương Thành chỉ chỉ bả vai trống trơn của Lưu Hỉ Quý: “Còn có một nữ tử đang ghé vào trên lưng ngươi.”
“A!” Lưu Hỉ Quý kêu to nhảy dựng lên.
Vương Thành đưa qua đi một mảnh bùa hộ mệnh: “Đại nhân mang theo bên người, sẽ làm cho chúng nhìn không thấy ngươi.”
“Nga, đa tạ đa tạ!” Lưu Hỉ Quý vội tiếp lấy, nơm nớp lo sợ nhìn xung quanh.
“Đại nhân.” Vương Thành đánh gãy hắn tiếp tục nói: “Sắp tới người Kim Quan Trấn phải quan môn bế hộ an phận thủ thường, không thể nơi nơi đi lại, để tránh đụng phải oán linh.”
Lưu Hỉ Quý nguyên bản còn sợ có người ra ngoài chọc cho mình gặp phiền toái, Vương Thành vừa nói liền gãi đúng chỗ ngứa! Nếu không có người ra ngoài, hắn cũng không lo lắng mũ cánh chuồn trên đỉnh đầu, vì thế gật đầu, dặn cư dân Kim Quan Trấn đằng sau phải an phận thủ thường, để tránh đụng vào tử thi.
Tòa nhà âm phong từng trận, Lưu Hỉ Quý cũng không nghĩ ở thêm, liền mang theo thuộc hạ rời đi, buổi tối hắn còn muốn đi Di Hồng Viện uống hoa tửu, chỗ nào rảnh rỗi quản mấy việc này.
Thành công đuổi đám người đi, Vương Thành vôi đóng cửa, mọi người một lần nữa quay trở về thư phòng.
Bao Chửng khích lệ Bàng Dục cơ trí, mọi người ngồi xuống, đều đối nhi tử Ngô Lâm thập phần tò mò.
Nguyên lai, nhi tử Ngô Lâm là một thư sinh, rất có năng lực, ở Thành đô phủ làm chức Chủ Quản Khoản (kế toán). Tính hắn lại cẩn thận nên phát hiện đám người Hạ Chính đang âm mưu cái gì đó, hơn nữa sổ sách còn bị làm giả.
Vì thế, Ngô công tử liền lặng lẽ phục chế mấy bản, không nghĩ tới sau đó lại càng sợ, Ngô công tử liền cảm giác được sự tình không ổn, hơn nữa hắn nhận thấy Hạ Chính tựa hồ đã bắt đầu nghi ngờ hắn. Xác định chính mình khả năng có họa sát thân, hắn liền lặng lẽ đem sổ sách giao cho lão phụ, bảo hắn cẩn thận cất giấu.
Quả nhiên, không qua mấy ngày, Ngô công tử liền bị ngộ sát, Ngô Lâm mang theo tôn nhi trốn đông trốn tây, còn cực cho Ngũ Mệnh thông minh cứu bọn họ vài lần. Hai người thầm nghĩ một ngày kia quyết phải thề chết báo thù, đem Hạ Chính phơi bày ra trước công lý.
Bao Chửng vừa nghe chuyện gia tôn gặp phải, cũng là thập phần sinh khí, Hạ Chính kia trăm phương ngàn kế, tựa hồ còn giấu diếm điều gì… là muốn kéo dài thời gian sao? Bằng không sao phải hoảng hốt như thế.
Triệu phổ cũng cười: “Xem ra, chúng ta tới rất đúng lúc, thừa dịp hắn còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt, đem hắn bắt lại, bằng không chờ chim đủ lông, nói không chừng cũng đã muộn!”
Ăn xong cơm chiều, Công Tôn cùng Triệu Phổ vào trong viện, chỉ thấy Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường ngồi cạnh bàn, đang nghiên cứu Ngũ Mệnh.
Mèo đen ghé vào trên bàn trước hai người, nhẹ nhàng meo meo một tiếng, liếm móng rửa mặt.
Triển Chiêu bóp bóp cái đuôi mềm mại của nó, đối Bạch Ngọc Đường quơ quơ, Bạch Ngọc Đường nhìn hắn cười.
Triệu Phổ giật mình một cái: “Nương a, Bạch Ngọc Đường cũng có thể cười như vậy a.”
Công Tôn cũng sờ cổ: “Ngươi xem hai người bọn họ ngọt ngào thật.”
Triệu Phổ đụng nhẹ Công Tôn: “Thân ái, chúng ta không thể bại bởi hai người bọn họ!”
Công Tôn liếc hắn: “Này thắng hay bại có chỗ nào tự hào…”
Triệu Phổ vẫn là ôm Công Tôn đi qua, ngồi xuống đối diện Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường.
Lúc này, Tiểu Tứ tử cùng Đậu Đậu cũng đang ngồi cạnh bàn, Tiêu Lương trên lưng Tiễn Tử, nghiêm túc hỏi Ngô Đậu Đậu: “Thục Trung nhiều môn phái và sơn tặc như vậy sao?”
“Ân!” Ngô Đậu Đậu bộ dáng như lão nhân, nói cho mọi người: “Phải biết rằng, Kim Quan Trấn là cửa lớn Thục trung, sau cửa mỗi bước đều là nguy hiểm!”
Bạch Ngọc Đường bắt lỗ tai Ngũ Mệnh, nhíu mày nghĩ nghĩ: “Thục Trung môn phái lớn nhất là Nga Mi, bất quá đám lão đạo sĩ ni cô kia không hỏi thế sự, tiếp theo chính là Đường Môn… nay cũng có vẻ xuống dốc.”
“Đúng vậy!” Ngô Đậu Đậu gật đầu: “Hiện tại lợi hại nhất chính là sơn tặc!”
“Vùng này khỉ ho cò gáy, nếu có kẻ ở trên đỉnh núi lập sơn trại đóng hơn trăm người cũng không tiện tấn công, tốn công tốn sức.” Triệu Phổ lắc đầu, hắn trụ ở đại mạc, đối với loại chiến tranh bình nguyên ngươi trốn ta tìm phiền phức này cực kì nghẹn khuất.
“Sau lưng Kim Quan Trấn là Đoàn gia trại, đại trại chủ là cháu ngoại trai Hạ Chính, gọi Đoạn Đại Sơn.” Đậu Đậu giới thiệu với mọi người: “Người nọ phá hư đến độ không thể tả được… Thưởng nam phách nữ không chuyện ác nào không làm.”
Triển Chiêu chân mày cũng đều dựng đứng: “Hạ Chính sao lại có loại thân thích này a? Cũng không chịu quản thúc!”
“Phàm là muốn đi qua Kim Quan Trấn tiến vào Thục trung, đều phải đi qua trạm dịch của Đoàn Gia Trại.” Đậu Đậu lắc đầu: “Bọn họ so với quan binh còn nghiêm ngặt hơn, chưa kể nếu có vật phẩm bọn họ thích còn có thể bị cướp.”
Triệu Phổ khoanh tay: “May mắn gặp hai gia tôn các ngươi, bằng không thật đúng là không dễ, chúng ta không quen địa hình lại không tiện thuê người dẫn đường, dễ mặc bẫy.”
“Hạ Chính căn cơ vững chắc, sẽ không sợ cái gì thanh thiên đại lão gia đâu, ta xem hắn ngay cả hoàng đế cũng không để trong mắt.” Đậu Đậu bĩu môi: “Muốn vào Thục Trung, trước phải qua một cửa của Đoạn Đại Sơn này, hơn nữa a… Đoạn Đại Sơn biết rất nhiều bí mật của Hạ Chính.”
“Nếu tránh không khỏi, thì cứng đối cứng cũng không phải không thể.” Bạch Ngọc Đường vuốt cằm nghĩ: “Cứ đơn giản xông vào trại bắt hắn, chiếm núi.”
Triệu Phổ vỗ tay một cái: “Ý tưởng giống ta!”
“Có thể đả thảo kinh xà hay không?” Công Tôn có chút lo lắng.
“Không sợ, quan binh đánh sơn tặc sẽ đả thảo kinh xà, nhưng là sơn tặc đánh sơn tặc, chẳng qua cũng chỉ là tranh đoạt địa bàn, Hạ Chính nào có thể chú ý!” Triển Chiêu giảo hoạt cười: “Chúng ta cứ chiếm núi xưng vương một hồi.”
Hắn vừa nói xong, mọi người cũng đều hứng thú — làm sơn tặc chiếm núi xưng vương, nói gì thì nói vẫn là vương a.
—————–