Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sắc trời đã tối, Tống Đạm Bạc xin phép ra về, bảo rằng sẽ đến khách sạn ngủ một đêm. Hà phó phòng lại bảo anh ngủ lại trong nhà, nói có phòng dành cho khách có thể ở. Tống Đạm Bạc không thể từ chối lời mời nhiệt tình, không thể làm gì khác hơn là ở lại nhà họ Hà. Nửa đêm, Hà Du Nhiên lặng lẽ từ gian phòng của mình chạy đến phòng khách Tống Đạm Bạc đang ở, đóng cửa, chen lên giường. “Tiểu tử này, lá gan cũng thật lớn, cha mẹ cậu còn cả anh trai chị dâu cậu đều ở đây, cậu nghĩ mình đang làm gì vậy hả?” “Tống ca, anh sợ cái gì a? Một nam nhân như anh còn sợ em cường bạo anh ư?” “Cậu tốt nhất đừng làm gì, nếu như làm ra tiếng động gì đó kinh động bọn họ, hai chúng ta nhất định sẽ xong đời.” “Em không làm gì ư, em muốn vuốt ve anh a.”
Hà Du Nhiên vuốt ve phía trên Tống Đạm Bạc, nhiệt độ cơ thể cậu, vẫn tương đối thấp. Hà Du Nhiên nói: “Tống ca, ngày mai anh chuẩn bị làm gì? Quay về sao?” “Ngày mai theo tôi đi đạo quán không?” “Đạo quán?” “Đúng vậy a, xung quanh tỉnh thành có một ngọn núi, trên núi có một đạo quán, trong đó có một vị đạo trưởng xem mệnh rất chính xác.” “Tống ca, anh không phải là một người kiên quyết theo chủ nghĩa duy vật khách quan sao? Anh lại tin vào đạo trưởng coi bói ư?” “Chỉ là coi thử một điều để trong lòng xem sao. Theo tôi đi không” “Được rồi.” “Ở lại khách sạn dưới chân núi một đêm, sáng sớm ngày mốt thu dọn đồ đạc quay về. Nha, tôi quên hỏi cậu, cậu không muốn ở nhà thêm mấy ngày sao?” “Không cần. Em trung học phổ thông đã sống ở kí túc xá, cùng bọn họ không phải quá thân cận.” “Được rồi, vậy thì cứ theo kế hoạch của tôi đi.” “Ừ.”
“Cậu sao còn không về phòng mình ngủ đi?” “Không mà, để em đêm nay ôm anh ngủ. Em cũng ngủ chung với anh một lần rồi a.” “Ha ha, không phải cùng ngủ một lần, mà là tôi ôm cậu ngủ một lần.” “Đây cũng như vậy thôi mà.” “Không giống nhau.” “Anh tại sao không muốn ngủ cùng em?” “Tôi không phải đang cùng cậu ngủ à.” “Cái này không giống nhau.” “Sao vậy, không giống với lúc trước ư?” “Đáng ghét, anh thật sự đáng ghét.” “Cậu chán ghét tôi còn muốn ngủ cùng tôi?”
“Anh vì sao không muốn cùng em ngủ? Bởi vì em không đủ đẹp trai ư? Dáng người vẫn chưa tốt ư?” “Tôi sợ cha cậu cách chức tôi, tịch thu nhà của tôi, sau đó đem tôi đày đến vùng núi hẻo lánh.” “Em sẽ không nói cho cha.” “Ông ấy là một trinh sát hình sự lão làng, năng lực quan sát có thể nói là cực mạnh. Cậu cùng tôi gộp lại cũng không đấu lại ông ấy.” “Có phải anh già rồi nên can đảm cũng nhỏ đi phải không? Anh thật sự như vậy à?” “Ôi, tuổi trẻ có sức sống, nghé con không sợ hổ. Chờ chút, ai già hả? Nam nhân 41 cành hoa, tôi mới 30 tuổi.” “Tống Cát Cát, em thật yêu anh nha.” “Cậu làm cho tôi xương cốt cũng mềm nhũn hết rồi. Được rồi, ngủ đi, tiểu yêu tinh.” “Không được kêu em là tiểu yêu tinh!” “Cậu vốn là tiểu yêu tinh, mỗi ngày chỉ biết tìm cách câu dẫn tôi.” “Cục cảnh sát nhiều nam nhân như vậy, em cũng chỉ bò lên một mình giường anh, anh nên vui mừng mới đúng.” “Nha, thật sao, thật sao.” “Đáng ghét! Cái tên điên nhà anh.” Hà Du Nhiên nằm nhoài lên người Tống Đạm Bạc, Tống Đạm Bạc kéo chăn qua, che ở trên hai người, ôm lấy eo Hà Du Nhiên, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.