Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lưu Giới vốn là nửa đường chuyển ngành sang làm giáo viên, hoàn toàn là tay mơ, lúc đứng trên bục giảng vẫn có cảm giác không quen, tiết hôm nay thành công hơn nửa là nhờ giáo án được chuẩn bị kỹ càng. Nhưng đáng quan ngại hơn cả là một tiết bốn mươi lăm phút, hơn nửa thời gian đều phải nói không được ngồi, hết tiết thì yết hầu khàn khàn, hai chân mỏi nhừ (*).
Lưu Giới thở dài, quả nhiên giáo viên không phải ngành cho người bình thường. Nếu không phải vì tiểu tử kia anh đã chẳng bao giờ phải chịu phần khổ này! Nghĩ đến tiểu tử kia, trong lòng Lưu Giới lo lắng tức giận đan xen, không nghe người nhà khuyên bảo thì thôi, tự thân mình rời nhà đến thành phố D tha hương, cả nhà nửa giận nửa lo ném anh đến chăm sóc nó trong im lặng. Vì sao là "trong im lặng"? Nếu tiểu tử kia biết, chẳng phải với lòng tự trọng to lớn kia lại nháo lên đủ kiểu!
Đến trường đại học tiếng lành đồn xa này, anh phát hiện một vài hiện tượng không bình thường.
Lưu Giới nhíu mày, lúc lên lớp hôm nay không thoải mái lắm. Tại giây phút bước chân vào lớp anh liền có cảm giác bị cái gì đó nhìn chằm chằm! Một đường nhìn xuống giảng đường, anh có cảm giác nó vẫn luôn hướng về mình. Xem ra ban này có nhiều chuyện cổ quái, về sau phải đặc biệt để ý, hơn nữa Lưu Giới có cảm giác nó xuất phát từ trong nhóm sinh viên.
Nơi đại học danh tiếng thật có không khí điềm xấu đen đủi á.
Cái Lưu Giới để ý nhất cũng là ngôi trường này, lúc bước vào khuôn viên trường trong lòng anh liền sinh ra một cảm giác bài xích mãnh liệt trước giờ chưa từng có. Hơn nữa, làm cho anh cảm thấy tin không nổi chính là phần bài xích kì quái này không phải xuất phát từ anh mà là từ ngôi trường với anh.
Không thể tưởng tượng nổi!
Lưu Giới lắc lắc đầu ném bỏ ý niệm linh tinh trong đầu. Một trường học vô tri vô giác sao lại có thể sinh ra cảm giác bài xích đối với con người, thật là huyền huyễn!
Ai, vẫn là chuẩn bị cho tiết ngày mai đi!
Đêm khuya, Tôn Hải tự nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, đánh thức cậu là một thanh âm rất nhỏ.
Cậu cẩn thận nghe, âm thanh kia truyền đến từ giường dưới, mông mông lung lung.
Nghĩ tới cái gì đó, lòng Tôn Hải trầm xuống, phòng ngủ có năm người đều ngủ rất ngon, hô hấp đều đều, cậu chậm rãi bò xuống giường.
Trong bóng đêm, Tôn Hải thả nhẹ hơi thở, thanh âm kia liền rõ ràng lên. Cậu nhìn chồng sách vở, ánh mắt khuất sau bóng tối không rõ thần sắc.
Rốt cuộc, cậu cử động. Tay chạm vào đống sách vở, đặt từng quyển sang một bên, cho đến khi chỉ còn một cuốn cuối cùng, cậu dừng lại.
Nhìn cuốn bút ký đồng dạng màu đen hắc ám, trong lòng cậu thật phức tạp. Lấy bút ký ra, ôm vào trong ngực, nghe được từng tiếng khóc đứt quãng truyền ra, nước từ trong hốc mắt cậu tràn ra, rơi rải rác trên bìa của bút ký.
Đã bao lâu rồi, mỗi đêm tỉnh lại đều không kiềm được ôm nó, rơi lệ. Thường thường nghe tiếng khóc truyền ra đến tận hừng đông.
Đã tạo thành thói quen.
Gần rạng sáng, phòng 434 như trước đèn đuốc sáng trưng, không cần phải hỏi, quần chúng nhân dân đang sa đọa vào game online rồi.
Đột nhiên một trận đập cửa truyền đến, Triệu Tường nhìn những người kia, Ninh Xuyên và Lưu Chiếu không phản ứng, Quách Vũ nhìn cậu.
Triệu Tường bất đắc dĩ đứng dậy đi mở cửa. Vừa mới đứng lên, người bên ngoài như không kịp đợi, trên cửa truyền đến tiếng vang đem hai người vốn không quan tâm đều dừng lại.
Lưu Chiếu bất mãn quát, "Hối, hối cái gì mà hối!"
Triệu Tường nói đến đây, đến đây. Mở cửa, thấy người đối diện đưa tay bộ dáng như lại muốn đập.
Triệu Tường vội vàng hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Chu Duy hạ tay, hỏi, "Các cậu sao còn chưa ngủ?"
Tâm tình Triệu Tường cũng bị cậu ta làm xấu đi, "Có chuyện mau nói!"
Chu Duy liếc mắt nhìn qua khe cửa hơi mở, "Chẳng lẽ các cậu chưa nghe qua truyền thuyết kia?"
Triệu Tường nhìn nửa gương mặt đầy ma quái, trong lòng cảm thấy kì lạ, "Truyền thuyết gì?"
Đối phương nhẹ nhàng nói, "Rạng sáng không thể bật đèn, đặc biệt là nửa đêm về sau."
Triệu Tường không nói, Lưu Chiếu lại không có kiên nhẫn, "Sao lại không thể bật đèn! Ai quy định?"
Chu Duy dừng nói, "Không có ai quy định, không nghe cũng được, tớ trở về."
Nói xong thì đi vào cửa đối diện. Triệu Tường thấy phòng ngủ đối diện một màu đen thăm thẳm, quả thật không bật đèn.
Nhìn Triệu Tường còn đứng ngốc, Ninh Xuyên kêu lên, "Đóng cửa, đóng cửa, tốn thời gian! Giết xong thì ngủ!"
"Tớ không chơi, ngủ!", Lưu Chiếu nói.
"A! Sao lại thế! Thế tui phải làm sao!", Ninh Xuyên kêu thảm thiết.
"Ngủ, ngủ!", nói xong Lưu Chiếu cũng không tắm rửa, cứ vậy lên giường.
Triệu Tường nhìn mặt Ninh Xuyên trắng bệch, nói, "Tốt, không ai chơi cùng cậu, tắt đèn ngủ!"
Triệu Tường tắt đèn lên giường, nằm không bao lâu liền nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng hỏi, "Triệu Tường, cậu thấy trường học này như thế nào?"
Cạnh giường Triệu Tường là Quách Vũ, bởi vì không ai muốn ngủ dưới chân nên bốn người đều nằm đầu hướng vào nhau.
"Rất tốt.", trầm mặc một hồi, Triệu Tường rốt cuộc nói.
"Cậu không thích nơi này sao?", thấy Quách Vũ im lặng, Triệu Tường lại nói.
"Thích, ít nhất tốt hơn, so với bên ngoài.", Quách Vũ nói.
"Bên ngoài?"
Quách Vũ không để ý lời cậu, tự nói, "Tốt nghiệp xong tớ sẽ chọn ở lại."
"Làm giáo viên?"
"Ừm, có lẽ trường học là nơi yên vui duy nhất đi."
Không phải, ít nhất, nơi này không phải.
"Vừa nãy lời Chu Duy có ý gì?", Quách Vũ đột nhiên nói.
"Ai biết. Về sau đã gần tới rạng sáng thì phòng chúng ta cứ tắt đèn đi."
Quách Vũ ngạc nhiên nói, "Cậu tin cái truyền thuyết kia?"
"Không biết, có một số việc chờ xảy ra rồi mới tin tưởng thì cũng muộn."
"Cậu có phải cảm thấy tớ thật mê tín?", Triệu Tường hỏi.
"Mỗi người đều có niềm tin của chính mình.", Quách Vũ nói.
Tôi là vì quá tin vào trực giác nên mới vài lần may rủi tìm được đường sống trong chỗ chết, hẳn đây là một loại mê tín đi.
Triệu Tường nghĩ.
Đêm này, nhất định rất nhiều người mất ngủ.
Lưu Chiếu mơ một giấc mơ, trong mơ cậu về đến ngày trưa mười năm trước, ánh mặt trời chói mắt, đôi mắt sưng đỏ nhịn không được nheo lại, thân xác cha mẹ nằm dưới chân cậu, đối diện đường cái là cổng lớn bệnh viện. Cậu lúc nhỏ còn đang mơ ngủ bị kéo ra, còn đang ngây ngô đứng thì thi thể cha mẹ đã nằm trước mặt, một khắc kia, đứa nhỏ liền thanh tỉnh. Bi phẫn chiếm cứ thân thể nó, chỉ là nó chịu bất lực, bởi vì nó chỉ là một đứa nhỏ.
Cậu đứng ở đó tới tận trưa, không dám ngồi xuống vì sợ bóng mình không che được ánh mặt trời cho cha mẹ. Trước cửa bệnh viện rất nhiều người chỉ trỏ cậu, cậu không rõ bọn họ là ai nhưng lại cảm nhận rõ ràng ánh mắt bọn họ hoặc trào phúng hoặc đồng tình. Cậu không cam lòng, nhưng có thể làm gì? Ngoài việc nhìn cha mẹ đang phơi nắng dưới thái dương, cậu cái gì cũng không làm được.
Một năm đó, cậu giống như một đêm lớn lên, cậu hiểu được từ nay về sau không còn ai quan tâm cậu, trân trọng cậu, bởi vì cha mẹ đều đã mất.
Trải qua cuộc sống ở cô nhi viện làm cho cậu hiểu được, tình người không phải lúc nào cũng ấm áp, con người vĩnh viễn không bao giờ có được sự ngang hàng.
Cho dù sau này cũng có gia đình mới, cậu cũng cảm nhận được giới hạn của mình với bọn họ, thêm cả cậu không muốn cùng bất cứ ai có ràng buộc rõ ràng gì. Cậu chịu không được lại một lần nữa mất đi.
Lưu Chiếu khi tỉnh lại nghe thấy tiếng cười vang trong trẻo, các sinh viên đều đang nhìn mình, cậu ảo não nhận ra mình ngủ ở trên lớp.
"Bạn học này, bạn có muốn trở về ngủ không?"
Nghe thanh âm trêu tức của giáo viên, cậu ngượng ngùng cúi đầu, bỗng nhiên lại cảm thấy, thanh âm này sao lại quen tai như vậy...
Mạnh mẽ ngẩng đầu lên, xém chút đập trúng cái mặt đang cúi sát rạt của giáo viên, thấy được gương mặt phóng đại kia một cỗ tức giận liền dâng lên trong thân thể, Lưu Chiếu đứng bật dậy, không quay đầu đi thẳng khỏi phòng học.
Lưu Giới bất đắc dĩ nói, "Thầy đưa vị bạn học trở lại, các em tự học." xong cũng rời đi.
Lưu Chiếu đi không bao lâu đã bị đuổi kịp, ngay lập tức bị kéo tới văn phòng của Lưu Giới, cửa văn phòng vừa đóng Lưu Chiếu rốt cục bùng nổ.
"Hỗn đản (**)!"
Lưu Giới nhất thời không vui, mặc cho ai nghe thấy em trai gọi mình là hỗn đản cũng không cao hứng nổi, may mắn trong phòng không có ai, không thì mặt mũi này ném sạch.
"Lưu Chiếu! Ai dạy em lễ phép này! Anh là hỗn đản thế sao là anh trai em!"
Lưu Chiếu áp chế tức giận trong lòng, tìm chỗ ngồi xuống, cậu hiểu một khi anh trai này bắt đầu liền sẽ thuyết giáo không ngừng.
Lưu Giới đi qua sờ đầu cậu, thấy em trai xoay mặt sang một bên, gương mặt tức giận đến đỏ bừng, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
"Lưu Chiếu, nghe lời, em nghĩ anh và em tới nơi này vì sao?"
Nhìn đứa nhỏ không nói lời nào, Lưu Giới lại nói, "Theo anh về nhà."
Lưu Chiếu bỗng nhiên gạt bỏ tay anh trai, phẫn nộ nói, "Chẳng lẽ ngay cả quyền lợi lựa chọn em cũng không có?"
"Lựa chọn của em là rời xa gia đình, tránh ở một nơi quỷ quái ai cũng không tìm đến được?", Lưu Giới rống ngược lại.
"Nơi này rất tốt!", Lưu Chiếu không cam lòng yếu thế.
"Cuối cùng là cái gì đang ép em, Lưu Chiếu! Em không nói ra thì không ai biết, không ai giúp được em!", Lưu Giới hạ khẩu khí, âm thanh mềm xuống.
Anh nhìn bộ dạng quật cường của em trai, trầm trọng nói, "Em không biết trường học này có bao nhiêu đáng sợ, em sẽ hối hận, theo anh trở về, cha và mẹ đều nhớ em."
Trong nháy mắt Lưu Chiếu rơi lệ, nghĩ thầm, cha và mẹ tôi đã mất từ lâu.
Nhìn em trai khóc, Lưu Giới nhất thời luống cuống, vội vàng tìm khăn tay cho cậu lau nước mắt, đau lòng nói, "Chúng ta sẽ tìm đại học thật tốt, gần nhà một chút, để cha mẹ có thể thường xuyên đến xem em, được không?"
Lưu Chiếu lắc đầu, nhìn anh trai, "Anh nói trường học này sao thế?"
Lưu Giới không biết nên giải thích thế nào, chẳng lẽ lại nói nơi này bằng một cách kỳ quái nào đó mà đầy ma quỷ sao?
"Em không đi.", Lưu Chiếu nhẹ giọng nói.
"Vì sao?", Lưu Giới cũng nhẹ nhàng hỏi.
"Bởi vì bạn bè của em đều ở đây.", nghĩ trong chốc lát, Lưu Chiếu vẫn nói dối, thời khắc mấu chốt cậu đem toàn phòng 434 ra làm bia đỡ đạn tạm thời.
Một đoạn trầm mặc qua đi, Lưu Giới nói, "Anh ở với em."
(*): Bản QT là "hai chân axit pan-tô-te-nic", tớ mò lên search thì ra axit pantothenic, công dụng của nó cực nhiều, nếu có tò mò thỉnh tự tìm hiểu.
(**): đứa nhỏ hỗn láo.
–Hết chương 2–