Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quỷ Kiếp
  3. Quyển 2-Chương 25 : Đuổi theo
Trước /34 Sau

Quỷ Kiếp

Quyển 2-Chương 25 : Đuổi theo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

‘Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được_’

‘Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được_’

Thái Phương tắt di động ném lên ghế trước, thở dài nhìn bạn

“Cả ba đều không nghe máy.”

Thuần Linh ngồi dựa trên ghế, bàn tay phải khẽ đưa lên nhẩm tính

“Hôm nay... thời điểm thích hợp... Cô ta cũng thật khéo chọn.”

Thái Phương hạ cửa kính nghiêng đầu nhìn về hướng xe Thu Trang vừa chạy qua đôi mày nhíu lại

“Đường kia đi ra quốc lộ, ba người họ muốn chạy xe đến tỉnh khác sao?”

Thuần Linh gương mặt thoáng tối sầm, ánh mắt buông xuống quay đầu không nhìn đến người bên cạnh. Thái Phương biết bạn đang giận cũng chỉ đành khịt mũi đánh trống lảng

“Tiểu Linh giờ tính làm gì đây? Không biết ba người kia đang đi đâu, chúng ta muốn đuổi theo cũng khó.”

Thuần Linh lắc đầu, thản nhiên nói

“Tớ có đưa cho Vũ Huyền Giang một thứ để đảm bảo cô ta luôn trong tầm kiểm soát.”

Thái Phương trợn mắt lo sợ

“Anh Trường sẽ giết cậu.”

Thuần Linh bĩu môi ánh mắt thoáng lên tia khinh ghét”Hắn đủ sức chắc.”

“Được được cứ cho vậy đi, giờ chúng ta đi luôn chứ, chắc cái kia muốn lần dấu cũng phải có giới hạn đúng không?”

“Đúng là có giới hạn, nhưng mà_”

“Nhưng mà các cậu định bỏ đi khi không chào hỏi?”

Giọng nói khàn khàn nặng nề từ xa vọng lại, chứng tỏ người vừa lên tiếng tức giận không nhỏ.

Ngay sau đó một luồng kình phong gió xoáy mạnh mẽ úp đến, Thái Phương nhanh như chớp kéo bạn lùi lại, xoay người khóa cửa. Chiếc Roll Roye bị đẩy cho nghiêng ngả, bánh xe vô lực trượt dài trên mặt đường. Tài xế may thay là một tay lão luyện, vội phóng ga lái vòng đi.

“Chết tiệt xế chục tỷ đấy!!”Thái Phương tức giận đỏ mặt, vừa thoát được tâm bão liền lập tức nhảy xuống hét um lên, trợn mắt tìm thủ phạm.

Trước mặt cậu có hai người một nam một nữ nghênh ngang khiêu khích.

Thịnh cười như có như không quét nhìn Thái Phương. Elly ở phía sau biểu tình hết sức vui vẻ

“Ui chao đã từng nghe danh Kiều Xuân tam thiếu gia người gặp người thích. Giờ nhìn tận mắt mới thấy lời đồn còn kém xa lắm a~”

Thái Phương tự biết có ẩn tình. Liền lập tức thu lại vẻ nhe nanh múa vuốt

“Hai người là?”

“Tiểu Phương, tránh ra đi.”Thuần Linh bị Thái Phương nhốt trong xe cuối cùng cũng loay hoay thành công mở cửa.

Thịnh vừa nhìn thấy Thuần Linh đã lập tức nghiêm mặt

“Linh, con muốn can dự vào chuyện này?”

“Không ạ.”Thuần Linh thật hiếm khi lễ phép cúi đầu, ánh mắt buông xuống thành khẩn nói

“Dù thực không phải chủ ý của con nhưng cũng do con mà ra, thứ lỗi.”

Thịnh dường như muốn trách mắng thêm vài câu, nhìn thấy Thuần Linh nhún nhường lại có phần không nỡ. Cuối cùng hắn quay đi, im lặng thở dài.

“Thôi nào, chuyện to hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có. Hi hi.”Elly được dịp hùa theo, mắt lại vẫn không rời khỏi Thái Phương.

Thuần Linh lễ phép cúi thấp lưng”Xin người để con chuộc lỗi.”

Thịnh khoát tay”Ta không trách con chuyện nhỏ nhặt này. Cái ta không vui chính là việc con đang tự đẩy mình lâm vào rắc rối.”

“Dạ?”

“Con nghĩ giấu được ta_”

Thịnh nhún chân, thân hình đã ở ngay trước mặt Thuần Linh. Hắn vươn tay bóp chặt hai cánh tay cậu, tiếng răng rắc ròn rã vang lên, Thuần Linh trên mặt vẫn lạnh lùng vô tri nhưng hai ống tay áo trắng muốt dần hoen đỏ đã tố cáo sự tổn thương trên cơ thể.

Thái Phương vừa kịp nhận ra liền lập tức phát điên mà rút súng bổ tới.

“Tiểu Phương!”Thuần Linh quát lên tức thì một cơn gió xô đến đẩy Thái Phương bắn xa.

Thái Phương ngã bật trên đất, giật mình nhận thấy nữ nhân kia từ khi nào đã hóa nửa sói nhăm nhe đứng ngay chỗ cậu vừa lao đến.

“Buông tiểu Linh ra!”Thái Phương bật dậy, da thịt trên cơ thể bỗng hiện lên vô vàn chú ngữ tím sậm chạy rần rật toàn thân.

“Không được, cậu điên rồi!”Thuần Linh lần đầu tiên lộ rõ ánh mắt hốt hoảng, vội vã vùng chạy lao đến bên bạn. “Dừng lại đi, tớ không sao.”

Thái Phương kéo Thuần Linh đứng sau lưng, trên cơ thể vẫn chưa dừng được biến hóa.

“Hưm, nhóc con, vừa nãy ngươi định phá vỡ ranh giới sao. Điên khùng!”

Thịnh lúc này từ tốn quay lại nhìn hai người Thuần Linh, gương mặt hắn mang biểu tình tức giận, như một trưởng bối bắt gặp việc làm sai trái của con cháu.

“Bạn già của ta rốt cuộc đã dạy bảo học trò như nào chứ.”

Thuần Linh nhẹ vỗ lên đầu Thái Phương, nhỏ giọng nói

“Người này là bạn thầy, ngài ấy chỉ đang thử thôi.”

Cơ thể Thái Phương hơi run lên, cuối cùng trở về bình thường. Cậu nắm tay bạn, vạch áo xem thử, trên cánh tay vẫn còn hằn dấu vết sưng đỏ.

“Không sao, không sao tiểu Phương. Chuyện thế giới này có nhiều thứ cậu không thể hiểu, tớ thực sự chỉ vừa bị kiểm tra chút thôi.”

Thuần Linh rút tay kéo áo xuống, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.

“Cậu biết mình không thể phá vỡ ranh giới. Vậy mà còn vừa làm gì hả? Cậu nghĩ tớ không thể tự bảo vệ bản thân?”

Thái Phương lắc đầu không đáp. Thịnh đúng lúc cất tiếng

“Trước khi mắng bạn hãy nhìn lại con xem. Sử dụng chú cấm thuật liên tiếp. Dụng thuật khi cơ thể chưa hồi hẳn. Giờ lại còn... định thỏa thuận với quỷ?”

Thuần Linh không né tránh nhìn thẳng vào mắt Thịnh, đôi con ngươi trong suốt lạnh lùng

“Con không hiểu ý người.”

Thịnh ngửa mặt cười lớn, giọng cười chứa chất giận dữ cùng bất lực kiến Elly bên cạnh cũng chỉ dám im lặng lùi lại.

“Hay lắm, giỏi lắm. Càng trưởng thành càng giỏi dấu giếm. Ta cũng suýt bị con lừa đấy, nhưng mà trùng hợp thay_”

Thuần Linh cảm giác không ổn, con ngươi không tự chủ co rút.

Thịnh cúi đầu, đưa tay che mặt, cuối cùng hắn ngẩng lên nở nụ cười chế giễu

“Tỳ, nếu ta nhớ không nhầm. Hắn nhờ ta đứng ra làm chứng....”

“Làm chứng lúc ngươi trao trả hắn Quỷ Tâm kính!”

Thuần Linh trên mặt thoáng chốc tối lại, đôi môi mím chặt, rốt cuộc cậu thở dài

“Vậy ra vì sao nguyên liệu con cần lấy để chế thuốc đều ở chỗ người. Tên Tỳ đấy rốt cuộc đã tính cả rồi.”

Quỷ Tâm kính cùng với Quỷ Linh lư là hai trong tập hợp Cổ Đại quỷ khí vô cùng quý hiếm và nguy hiểm. Cổ Đại quỷ khí nếu được phát hiện cần lập tức thu hồi và giao nộp để cất giữ, tuyệt đối không được dùng vào mục đích riêng, nghiêm cấm trao đổi cho nhân vật thuộc quỷ giới. Nếu có hành vi sai phạm, người chịu trách nhiệm sẽ bị xử phạt nặng, bị tước chức hiệu, bị cô lập, thậm chí là bị truy sát.

Thuần Linh trong giới phải nói có vị thế vô cùng cao. Cậu không sợ những hình phạt kể trên nhưng lại lo lắng về hậu quả giao quỷ khí cho một kẻ biết dùng. Việc làm này chẳng khác gì bán vũ khí hạt nhân cho khủng bố.

Thịnh hừ lạnh”Hắn và ta từ trước đã có mối quan hệ mua bán. Cửu Âm vật chủ có thể là bà lão lỗi thời, nhưng bà ta lại nuôi dưỡng được một con cáo nhỏ rất khá. Ngươi biết trong giới ta cũng như thầy ngươi luôn đứng ở thế trung gian. Giờ hắn nhờ ta thì mọi chuyện coi như đã xong. Việc trao trả quỷ khí sẽ phải diễn ra công bằng.”

Thịnh dừng lại, ánh mắt toát lên sự lo lắng

“Linh, ta nói việc này với con cũng là để con biết, cuộc giao dịch sắp tới con tuyệt không thể thực hiện, nếu bị kẻ khác phát giác con sẽ trở thành tội đồ trong giới. Người bất lợi sẽ chỉ là con.”

Thuần Linh cúi đầu nhàn nhạt nói

“Mong người thứ lỗi, con sẽ không thay đổi quyết định.”

“Đáng sao?”Thịnh nheo mắt nét mặt trở nên khó dò.

“Không đáng.”Thuần Linh thản nhiên đáp lại. Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thịnh, đôi con ngươi hắc sắc kiên định.

“Thế nhưng bỏ không được, đấy là vì anh em của con.”

Thuần Linh nhìn đến Thái Phương lo lắng đứng cạnh bên nhẹ nhàng vỗ lên vai cậu bạn.

“Chúng con chỉ là những kẻ điên.”

---------------

Hạ Vũ hôm nay vô tình làm vỡ ly trước khi ra khỏi phòng, cảm giác thật sự xui xẻo.

Bằng chứng là sau khi ăn phở với Huyền Giang anh liền bị tiêu chảy. Ra vào nhà vệ sinh mấy lượt lại tái phát bệnh đau dạ dày.

“Mong rằng cô nhóc kia đừng có sao không thì thật xấu hổ.”Hạ Vũ lẩm nhẩm trong miệng khi đang lò dò ra ngoài tìm mua thuốc, thế nhưng chuỗi xui xẻo vẫn chưa chấm dứt.

Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi, vừa nhìn vào màn hình anh đã chán nản không muốn nhấc máy.

“Vũ Vũ hôm nay được nghỉ không?”

“Không, đang lên giảng đường.”

“Gì chứ”Giọng nói có vẻ rất không vui”Giảng đường nào lại đặt ngoài trường thế!”

“Giảng đường đau bụng.”

“Má nó, chú định lừa anh hả. Quay đầu sang trái, quay sang trái xem xem.”

Hạ Vũ theo lệnh quay lại vô cùng bất ngờ khi thấy một chiếc Rolls-royce Phantom bóng bẩy sáng loáng đỗ phịch trước mặt. Cửa kính hạ xuống, người lái xe còn mặc nguyên đồng phục cảnh sát khuôn mặt nhăn hề nhăn hể nháy mắt đểu cáng với anh.

“Đi chơi không em ~”

Hạ Vũ chấn kinh toàn thân tay chân run run mãi mới phun ra một câu

“Cậu, cậu... là cảnh sát đấy, ăn cắp.. là phạm pháp...”

Người trên xe cười lớn, nhanh chóng nhảy xuống mở cửa cho Hạ Vũ

“Không phải ăn cắp, hôm nay bị bắt bổ sung làm công an giao thông, vô tình tịch thu được cái xe. Nào lên đi, anh trở chú đi vài vòng.”

Hạ Vũ vùng vẫy dưới sự miễn cưỡng thô bạo của bạn

“Trời đất, mua được Rolls royce thì gia cảnh không tầm thường đâu. Mau trả lại người ta đi đồ ngốc này!!”

“Đi tý rồi trả, nhanh lên cơ hội có hạn.”

Hạ Vũ vô lực bị đẩy ngã vào trong xe, trợn tròn mắt nhìn thấy ghế sau ngồi hai người quen thuộc.

“A, hai anh của Huyền Giang.”

Vậy là câu chuyện xúi quẩy lại tiếp tục bắt đầu.

---------------

“Hóa ra là người quen hả? Vừa nãy chỉ đùa thôi các anh em đừng bận tâm, tôi định lái chơi vài vòng rồi trả thôi mà, không định dẫn về phường thật đâu.”

Cảnh sát tắc trách kia sau khi nhận định quen biết thì vội bắt quàng làm họ xưng huynh gọi đệ với hai người Thuần Linh.

“Anh là Đông Dương, mấy chú chắc ít tuổi hơn anh nhỉ. Cứ gọi một tiếng anh Dương là được.”

Thái Phương không biết suy nghĩ thế nào liền chạy đến bắt tay Đông Dương vui vẻ chào nói.

“Anh Dương à, chúng em thực ra đang có việc gấp.”

Trước lúc đó Thịnh đuổi theo đến nơi, Hạ Vũ ngạc nhiên hỏi chuyện, vô tình nói tới việc Huyền Giang gặp mình sáng ngày.

“Em ấy hỏi về cái viện bảo tàng trường cho đi thăm cuối năm ngoái.”

“Thầy biết đường chứ?”

Thuần Linh do sự cố gặp Thịnh mà đã để lỡ mất ba người Thu Trang. Đang chưa biết làm gì lại vô tình đụng độ thằng cảnh sát dở hơi viện vào lỗi họ đỗ xe dưới lòng đường mà nhất nhất muốn đòi lái thử Rolls royce. Đút tiền hắn không nhận nên Thái Phương đành phải nhanh chóng giải quyết cho sở thích của hắn. Cuối cùng thực sự mất luôn dấu ba người kia, may còn gặp được Hạ Vũ.

“Tôi biết....”Hạ Vũ chợt thấy hơi lành lạnh trước ánh mắt của hai người Thịnh và Thuần Linh, giống như nếu anh nói không biết sẽ lập tức bị đem đi xiên cá.

“A, hay quá, chúng tôi cần chỉ đường.”Thịnh vỗ tay, tự nhiên mà kéo người.

“Vâng, vâng nhưng_”

“Khoan đã tiểu Linh chúng ta không đi xe đấy.”Thái Phương lên tiếng gọi to trước khi mấy người kia lôi kéo nhau lên xe.

“Vậy đi xe nào?”Thịnh nhíu mày thiếu kiên nhẫn hỏi.

Thái Phương cười cười đúng kiểu hồ ly

“Đi xe cảnh sát.”

Thái Phương về phương diện thuyết phục người khác thật dễ như mút kem. Anh Dương nhiệt tình trượng nghĩa tất nhiên đã tình tình nguyện nguyện, đặt huynh đệ làm trọng.

Hạ Vũ nhìn thấy bạn mình lái xe mang biển số cảnh sát đến trong bụng chỉ còn biết khóc ròng - xin lỗi đã hại cậu Đông Dương.

---------------

Đường đi ước chừng mất hơn bốn tiếng. Ba người Thu Trang hiện vẫn trầy trật chạy xe.

“Em mệt lắm hả?”Thu Trang thấy Huyền Giang gật gà bên cạnh liền quan tâm hỏi thăm.

Huyền Giang do ban đêm không dám ngủ, sáng dậy đã chạy bộ làm toàn thân nhức mỏi chỉ muốn ngả lưng đánh một giấc.

“Em chỉ hơi buồn ngủ.”Huyền Giang che miệng ngáp.

“Hay xuống đây mà nằm, để chị lên ngồi cạnh chị Trang.”

Ngọc Anh với lên nói, cô gái này lúc không nghe điện thoại thì thật sự khiến người ta nhìn không ra là đầu óc có vấn đề.

Huyền Giang cũng không từ chối. Thu Trang liền dừng xe cho cả hai đổi chỗ. Huyền Giang ngả đầu xuống thấy không mấy êm ái liền lấy quần áo trong cặp ra làm gối.

Cô từ từ chìm vào giấc ngủ, thoang thoảng đâu đó trong giấc mơ một giọng hát ru nhè nhẹ mà êm tai.

Chính là cô còn có thể nghe thấy....

Tiếng trẻ em khóc oe oe.

Quảng cáo
Trước /34 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Sắp Chết Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net