Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quỷ Loạn Thế - Đằng Hồ
  3. Chương 4: Hoàn
Trước /4 Sau

Quỷ Loạn Thế - Đằng Hồ

Chương 4: Hoàn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 7.Hai tháng sau khi chôn cất Tiểu Nguyên đơn giản, chúng ta tiếp tục nam tiến.Vào ngày rằm tháng tư, Hoài Châu xảy ra động đất rồi lại thêm nước biển tràn vào, Hoàng đế bỏ mặc không quan tâm, thuế má lao dịch tăng lên gấp ba bình thường. Khi chúng ta đến nơi, tướng giữ thành lập tức đầu hàng để lại cho chúng ta một thành Hoài Châu đổ nát chờ được xây dựng lại - cũng chính là quê hương của ta.Triều chính ngày càng suy đồi, lòng dân hoang mang.Khi chiến thắng đã trong tầm tay, từ biên cương phía Bắc truyền đến tin tức Hung Nô Khả Hãn - người đã kết minh với Đại Sở nhiều năm trước đang dẫn quân nam tiến "cần vương", giương cao lá cờ "Diệt phỉ tặc, bảo vệ Sở đế".Ta đập mạnh một cái lên bàn: "Sở đế điên rồi sao? Trong nước còn đánh nhau ngoài tường thành chưa xong, hắn lại mời cả bầy sói thảo nguyên về giúp hắn bảo vệ giang sơn Đại Sở này? Đồ hèn nhát! Đồ ngu xuẩn!"Tạ Hòe An không khỏi châm biếm: "Hoàng thượng của chúng ta vì ngôi vị còn có việc gì hắn không dám làm chứ?""Nhưng hắn cũng không nên làm như thế, không nên đặt thần dân của hắn dưới vó ngựa Hung Nô. Nếu Hung Nô thật sự đánh vào trong cõi, mời thần dễ tiễn thần khó, liệu chúng có chịu rút đi không?"Tạ Hòe An không nói gì.Sau khi im lặng hồi lâu, hắn mới ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt ánh lên tia sáng rực rỡ, hắn nói: "Ta sẽ đi. Ta sẽ đánh đuổi người Hung Nô về thảo nguyên, ta sẽ tế bái cha mẹ ta trước thi thể của Điệp Luân Khả Hãn."Ta chợt nhớ lại ngày ấy trong hang động, đôi mắt đẹp của hắn chứa đựng cơn giận dữ và sự bất lực bị đè nén.Phải rồi, hơn mười năm trước, để kết minh với Hung Nô nên Sở đế đã tự tay c h ặ t đầu người cha phe chủ chiến của hắn làm lễ vật gửi đến thảo nguyên.Tạ Thúc công, linh hồn người vẫn chưa được yên nghỉ.Trên lầu thành, ta tiễn Tạ Hòe An lên đường.Từ đây chia làm hai đường, ta ở lại Hoài Châu nghỉ ngơi chỉnh đốn, hắn dẫn quân bắc tiến đánh Hung Nô. Chúng ta đã hẹn ước, đến rằm tháng bảy, ta sẽ nam tiến và lúc đó hắn đã thu xếp xong Hung Nô, đi vòng phía sau hợp vây với ta.Dưới thành là bóng dáng xa xăm của hắn.Lông đỏ phất phới, chiến bào lẫm liệt, vẫn còn một phong thái bay bổng ngạo nghễ. Đúng vậy, hắn vốn phải là công tử trong kinh thành, phi ngựa ngang phố, phóng khoáng tự do.Bảy năm, gần hai nghìn năm trăm ngày, chúng ta cùng nhau bò lên từ hố chôn rồi chung đường mưa gió. Như cặp song sinh cùng chung dòng sữa, không phân biệt được ta và người.Đối với ta, hắn vừa là thầy, vừa là huynh, vừa là bằng hữu, vừa là...Còn vừa là gì nữa, ta không nói rõ được.Chỉ là trời xanh tự có ý của mình, ta vuốt mặt mình rồi bỗng chạy về phía mặt thành, gọi to xuống dưới: "Tạ Hòe An, ta sẽ đợi ngươi ở đây. Ngươi phải sống, ngươi nhất định sống mà trở về đấy."Hắn quay đầu lại, hình như hắn đang cười.Ta rất ít khi thấy hắn cười như vậy. Nụ cười trong vắt như làn nước mùa thu, rực rỡ như ráng mây. Hắn vẫy tay với ta: "Tháng bảy, ta sẽ mang đầu Khả Hãn về mừng sinh nhật ngươi."Ừ, đã hẹn rồi nhé, Tạ Hòe An.Nhưng sao ngươi lại thất hứa rồi?Tháng bảy, khi ta đang nghiên cứu bản đồ núi non trong trướng thì có binh sĩ truyền tin vào báo. Vừa nhắc đến ba chữ "Tạ tham quân", ta chưa nghe hết đã chạy ra ngoài, chỉ thấy dưới bậc thềm là phó tướng đang quỳ trên đất dâng lên một hộp gấm.Ta kêu lên: "Tạ Hòe An đâu, hắn thắng rồi, có phải chê bẩn nên đi tắm không? Hắn cứ thích sạch sẽ, làm gì cũng phải cầu kỳ."Ta ba bước tiến hai bước hụt qua bậc thềm, chân đạp hụt, ta lảo đảo một cái rồi ngã ngồi xuống đất, lúc ngửa mặt lên vẫn cười: "Mau bảo hắn đến gặp ta. Sao hắn lại đến muộn mấy ngày thế này, để xem ta sẽ phạt hắn thế nào."Nhưng chỉ có một giọng nói nghẹn ngào: "Tạ tham quân... Đã đồng quy vu tận cùng Điệp Luân Khả Hãn rồi."Phó tướng nói người Hung Nô cướp bóc hãm hiếp, không việc ác nào không làm, mỗi đêm đều c h é m ba nghìn dân làng, treo đầu họ trước ngựa chiến tuyên bố "Nước Sở không còn một người nam nhân nào”...Ta vẫn ngồi đó, xung quanh không ngừng có người ập đến nhưng như cách ta rất xa, rất xa: "Hắn ch thế nào?"Phó tướng như nổi điên, chỉ lo nói năng lộn xộn không đầu không cuối, hắn nói về lửa bay khắp trời, ngược gió nghìn dặm; nói về máu đánh Hung Nô, cứu thần dân ta; nói về chia quân truy bắt, cát vàng quấn xác.Ta cũng nổi điên tiến lên nắm cổ áo hắn: "Tạ Hoè An ch thế nào, rốt cuộc hắn ch thế nào?"Phó tướng che mặt, cuối cùng khóc thành tiếng: "Là quân đội Đại Sở, bọn họ... Bọn họ đã liên quân với Hung Nô..."Trận Sa Bình Ải, Tạ Hòe An dùng ba nghìn quân ít ỏi gi hàng vạn địch. Phía sau bỗng vang lên tiếng động rung trời, quay đầu nhìn lại thì thấy đó là quân Sở, những người Sở cùng chảy một dòng máu, cùng một gương mặt với họ.Sớm biết Bệ hạ là kẻ hồ đồ yếu đuối nhưng không ngờ lại hồ đồ đến thế này.Hai bên quân Sở Hung vây kín, Tạ Hòe An thở dài một hơi.Hung Nô lại đến khiêu chiến, trước đầu ngựa còn treo đầu lâu đã thành xương trắng của Tạ Công Bá, trên đó còn viết dòng chữ Hán rất lớn "Thằng cháu yếu đuối".Vì thế Tạ Hòe An biết, hôm nay, dù thế nào hắn cũng không thể rời đi.Hắn phải đi lấy lại thi thể của cha, hắn phải c h ặ t đầu Khả Hãn, gửi cho cô nương nhỏ đang đợi hắn ở phương xa. Cho dù...Cho dù hắn chắc chắn phải ch.Tạ Hòe An chọn cách đột ngột vây công, một kích chặt đứt cổ tay tướng Sở.Trong lúc bất ngờ, quân binh cùng xuất kích mở ra một con đường nhỏ. Còn hắn, sau khi đưa người bên cạnh ra khỏi vòng vây thì lại quay đầu ngựa, đuổi theo hướng Khả Hãn Hung Nô, bên cạnh chỉ còn hơn mười người đi theo.Ta đã nhìn thấy thi thể của Tạ Hòe An.Một thi thể máu me be bét, da thịt nứt nẻ. Dù đã ch nhưng hắn vẫn siết chặt cổ của Điệp Luân Khả Hãn, hàng chục người không tách ra được, đó hẳn là một trận chiến ác liệt cỡ nào.Sau khi đuổi hết mọi người đi, nơi này chỉ còn lại ta và Tạ Hòe An, ta tự tay lau sạch thân thể cho hắn, nhuộm đỏ hơn chục thùng nước.Ta cố gắng chạm vào những vết thương trên làn da lạnh như ngọc, có mấy lần run rẩy vì thấy vết thương loang lổ khắp nơi, mình mẩy hắn toàn là thương tích. Chỗ này, chỗ này ta còn nhớ, là vết tên hắn trúng khi cứu ta. Bàn tay ta chạm vào rất nhẹ, rất nhẹ, như sợ làm đau hắn vậy.Rồi ta cúi người xuống, lau giọt lệ nơi khóe mắt.Nhiều năm trước ở trên lầu thành, Tạ Hòe An nhìn ta: "Tiểu Ngọc, bước lên con đường này, rồi sẽ có một ngày có thể nàng sẽ mất đi thứ quan trọng nhất, tình thân, tình yêu, tình bạn, thậm chí là tính mạng."Mà bây giờ, cuối cùng ta đã không còn gì để mất nữa rồi.Trong thùng gỗ nước đỏ đang chảy, ta nhìn thấy một gương mặt ngây dại.Ta bất lực cuộn người bên cạnh Tạ Hòe An.Ta lại nghĩ đến hắn.Hắn nói: "Dáng vẻ lúc là nữ tử của ngươi trông cũng khá xinh đấy."Hắn nói: "Ta sẽ cùng ngươi kết thúc loạn thế này... Cho đến khoảnh khắc cuối cùng, máu của ta cũng sẽ vì ngươi mà chảy."Có lẽ, lần cuối cùng khi gặp nhau trên lầu thành, chúng ta nên từ biệt tử tế một chút. Nói những lời chưa từng nói, nói những lời không hợp thời.Dù ta không biết nên nói gì.Ta nghĩ, ta không còn chút nào mềm yếu của nữ tử nữa. Nó đã ch, ch ngay trong khoảnh khắc vừa rồi.Năm ngày sau, ta bị vệ binh lôi ra khỏi phòng.Tháng bảy trời nóng, thi thể của Tạ Hòe An đã gần như thối rữa. Ta đã tự tay làm cho hắn một cái bè gỗ, hỏa táng thi thể hắn thành một nắm tro, đổ hết vào một túi gấm rồi đặt sát bên người mình.Ta không biết đối với ta hắn là gì, nhưng ta muốn mãi mãi nhớ về hắn, chỉ vậy thôi.Khúc hát ngọc thụ đã tàn phai, cung điện Kim Lăng xanh biếc cũng dần tắt.Bốn tháng sau, vào ngày Đông chí.Cuối cùng ta cũng đánh tới thành Kim Lăng, bằng nửa cơ thể và trọn tâm huyết của một người lính trẻ, vì dòng máu đang chảy trong ta. Hòe An, ta sắp đưa ngươi về nhà rồi, ngươi có vui không?Máu nóng sôi sục trong huyết quản, cổng thành đã mở. Một đất nước bị diệt vong một cách tĩnh lặng đến thế, yên lặng đến nỗi trong hậu cung rộng lớn không có lấy một tiếng gà chó kêu vang.Sở đế đã gi sạch phi tần của mình rồi tựa vào long ỷ chờ ta.Gã không hiểu: "Trẫm ba tuổi học văn, chín tuổi đọc sử, bắn cung cưỡi ngựa, không có công pháp nào trẫm không tinh thông. Tiên đế còn khen ngợi 'đứa con này giống ta' nhưng sao trẫm lại thua ngươi được?"Ta hỏi một câu chẳng liên quan: "Nghe nói hôm qua trên triều, ngươi lại gi một vị đại thần can gián.""Phải.""Ngươi hoàn toàn không cảm thấy đau đớn sao? Ngươi cứ thế nhẹ nhàng lấy đi mạng sống của một con người. Ta đã xem qua lý lịch của ông ấy. Hàng chục năm đèn sách từ thôn quê leo lên tới thành Kim Lăng, cương trực kiên cường, thanh liêm trung nghĩa. Gạt hết mọi thứ sang một bên, ông ấy vẫn là con của ai đó, phu quân của ai đó, cha của ai đó. Ngươi gi ông ấy, hủy hoại cả một gia đình mà không có bất kỳ cảm giác nào sao?"Gã tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Điều đó thì liên quan gì?"Ta quát lớn: "Trả lời câu hỏi của ta!"“Trẫm có thể có cảm giác gì? Trẫm là thiên tử, thiên tử nắm sinh mệnh vạn dân...""Thiên tử cũng phải bảo vệ sự an yên của vạn dân."Ta ngắt lời gã: "Đó chính là lý do ngươi thất bại. Ngươi sẽ không bao giờ thắng được.""Chuyện này chẳng liên quan gì đến tuổi tác, giới tính, huyết thống hay thủ đoạn cả. Ngươi không quan tâm đến mạng sống của người xung quanh, ngươi thờ ơ trước cảnh nước sôi lửa bỏng của thần dân, có mười phần thì ngươi chẳng nghĩ cho họ nổi nửa phần. Không ai cam tâm đi theo ngươi cả. Nhưng ta thì khác, ta sẽ nghĩ cho họ."Gã ta cười ha hả.Ta ban cho gã phẩm giá cuối cùng, phẩm giá được chọn cách ch của mình.Gã ch bởi một chén rượu độc. Trước khi ch, gã căm hận nhìn ta:"Nhưng ngươi là đàn bà, một con đàn bà!"Ta đáp: "Nhưng ngươi đã thua một con đàn bà."Đã có người kiểm kê công sở, xem xét thuế má, quét dọn cung điện. Gạt hết những điều đó sang một bên, ta rời Kim Loan điện đến phủ Tạ gia, nơi đó, ta lập một nấm mộ trống cho Tạ Hoè An.Văn bia trên mộ do chính tay ta khắc: "Sống như mây trôi, chết như lột xác... Nghìn năm vạn tuế, dương liễu ca ngợi."Nghìn năm vạn tuế, dương liễu ca ngợi.Khâm Thiên Giám nói ngày rằm tháng sau là ngày tốt, ta sẽ đăng cơ vào ngày đó. Trước đó, ta cưỡi ngựa cao đi quanh thành ba vòng, dân chúng quỳ hai bên đường dâng cơm rượu.Bỗng trong đám đông có một kẻ điên ném sách vào ta bị thị vệ bắt xuống vẫn cười lớn không ngừng: "Gà mái gáy sáng, giặc cướp làm vua, phong tục suy đồi, lòng người nay đã khác xưa!""Ta muốn xem sử sách sẽ viết về ngươi như thế nào, ghi chép về ngươi ra sao!"Ta cúi người nhặt quyển sách dưới đất, là một quyển nữ đức. Mở trang đầu: Nữ có bốn đức, phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công.Xé nát quyển sách, ta cười lạnh: "Ngươi không thấy Sở đế cho dù có dùng hết trúc Nam sơn thì vẫn chép không hết tội, tát cạn sóng Đông Hải vẫn không rửa hết nghiệp sao? Đã vậy thì ta mang khí phách hiên ngang, nhận mệnh trời, đón bình minh, mở thịnh thế thì có gì là không được?""Còn về việc sử sách viết về ta thế nào, ắt sẽ là một vị đế vương thiên cổ. Người đâu, bắt hắn xuống, cho ăn uống tử tế. Ta muốn để đôi mắt đục ngầu của hắn nhìn thấy cảnh thịnh thế dưới triều đại của ta."Có tiếng vạn tuế vang vọng, nữ đế thiên thu.Tháng ấy, ta ban ba chiếu năm cáo rồi đăng cơ đại chính, đổi nước Sở thành nước Khang, niên hiệu Kiến Nguyên.Trên điện Kim Loan ban chiếu mười ba điều, phát triển nông nghiệp, giảm thuế má, giảm nhẹ lao dịch, tu sửa thủy lợi và nhiều chính sách lợi dân khác. Hai năm sau, từ chỗ kho lương không đủ cho ngựa kéo xe bốn bánh, bây giờ đã nhiều đến mức lúa chất đầy kho.Ta lại bắt đầu mở khoa cử, lập trường Nho học, mở khoa thi cho nữ tử.Trong lúc bận rộn tối tăm mặt mũi ấy, một ngày nọ, Tả tướng đột nhiên lén lút dẫn một thiếu niên đến: "Bệ hạ, hậu cung, hậu cung ạ! Việc con nối dòng liên quan đến khí số của vương triều, người không thể không thành gia lập thất được!"Tay đang phê tấu chợt run lên, ta nói: "Không cần, nếu như ngươi không có việc gì thì mau lui ra đi."Nhưng khi ánh mắt nhìn về phía thiếu niên đang quỳ trong điện, ta lại khựng lại.Hắn, trông hắn quá giống Tạ hòe An. Đặc biệt là đôi mắt, là một Tạ Hòe An trong sạch, một Tạ Hòe An được nâng niu, một Tạ Hòe An chưa từng trải qua tai họa tịch biên diệt tộc.Tả tướng đã rời đi. Thiếu niên quỳ dưới đất, tự nói về thân phận của mình: “Nô tài tên Ly Ưu, là kỹ nam được nuôi dưỡng. Đại nhân đã bỏ ra một ngàn lượng bạc chuộc thân cho nô tài, để nô tài hầu hạ người cho tốt."Ta giữ Ly Ưu lại rồi sắp xếp cho chu đáo.Trên triều đường nổi lên sóng gió, phong trào dâng nam sủng cho ta càng ngày càng thịnh nhưng ta đều từ chối hết, không có ngoại lệ. Vì thế trong hậu cung chỉ có một mình Ly Ưu, một Ly Ưu không danh không phận.Khi ta phê duyệt tấu chương, hắn mài mực; khi ta cưỡi ngựa đi săn, hắn chuẩn bị áo choàng; khi ta đau đầu vì các thế gia đại tộc, hắn xoa bóp; đêm khuya ta về cung nghỉ ngơi, hắn cầm đèn.Cứ như vậy cũng là một quãng thời gian êm đềm tình cảm.Mùa xuân năm ấy, dư nghiệt nhà Sở đưa ra một kẻ chăn trâu, nói hắn là hậu duệ đời thứ bảy của Cao Tổ, tôn làm Lưu Vương, cử binh chống lại nước Khang. Một kẻ sa cơ lỡ vận như vậy mà cũng có thể đánh tới thành Kim Lăng, nếu nói không có nội ứng thì ngay cả lợn cũng không tin.Trùng hợp thay, bản đồ tuần phòng cửa Đông Tử Cấm Thành cũng bị lộ ra ngoài.Mà lúc này, đám tâm phúc được ta đích thân đề bạt, không ai không bị phái đến những vùng man di sơn lam chướng khí, chăm dân sửa kênh, giáo hóa dân chúng.Để phòng ngừa Nhu Nhiên và Hung Nô, quân sự triều Khang trong nhẹ ngoài nặng. Vì thế khi Sở Lưu Vương đánh vào thành Kim Lăng, dưới trướng ta chỉ có ba nghìn quân Lang Vũ.Tóc bên mai đã bạc, ta đứng trên tường thành giương cung thử tên, cười nói: "Ngươi có tin không, chỉ cần một mũi tên, ta có thể b ắ n t h ủ n g đầu ngươi."Sở Lưu Vương lớn tiếng nói với ta: "Điện hạ bắn cung tuyệt kỹ, đương nhiên tại hạ tin. Chỉ là Điện hạ cũng cần phải có mạng mới làm được."Lời vừa dứt, Ly Ưu bên cạnh lập tức rút từ trong ngực ra một thanh kiếm, định kề vào cổ ta.Nhưng tốc độ của ta còn nhanh hơn hắn. Ta nghiêng đầu né tránh rồi nhẹ nhàng đánh gãy nửa bên vai hắn, sau đó xoay tay đ â m dao găm vào ngực hắn.Máu bắn vào mặt, ta liếm môi: "Phản công!"Tức thì, từ nơi ẩn nấp trong Huyền cung ùa ra một đội Vũ Lâm Vệ đông đúc, bao vây quân phản loạn bên dưới thành như gói bánh chẻo, trong chớp mắt tình thế đã đảo ngược.Ly Ưu muốn bám lấy chân ta: "Người... Người đã biết từ sớm..."Ta đá hắn ra, lạnh lùng nói: "Phải. Nếu không ngươi nghĩ sao, chỉ dựa vào một khuôn mặt là ngươi đã có thể ở lại được sao?"Ba mươi năm trước, Đại Sở từ bỏ Bắc địa trong chớp mắt rồi giao cho dị tộc, dời đô về Kim Lăng an phận một góc.Thế tộc Giang Nam nương theo đông phong nhanh chóng lớn mạnh, tuy nhà Hậu Sở đã mất nhưng thế gia vẫn còn.Sau khi ta đăng cơ, ta đã từng chút từng chút thu hồi Bắc địa, đuổi man tộc đi nhưng ý định dời đô lại bị gặp phải đủ loại cản trở. Thế tộc không muốn dời đi, một khi dời đi họ sẽ mất gốc rễ và không còn vinh quang.Vì thế họ ủng hộ Lưu Vương, vì thế họ gửi Ly Ưu đến, vì thế họ trong ngoài cấu kết...Tất cả những điều này, đương nhiên ta biết rõ.Ta còn chủ động phối hợp để lộ ra một kẽ hở. Nếu không thì làm sao ta có thể tìm được một lý do chính đáng để tiêu diệt hết lũ sâu mọt hại nước này?Ly Ưu vẫn đang ho ra máu: "Bệ hạ, những năm tháng bên nhau, người thật sự chưa từng... Chưa từng yêu Ly Ưu sao?"Ta đứng dậy nhìn về phía cuộc tàn sát một chiều dưới thành: "Yêu, ta không hiểu đó là thứ gì. Nhưng ta đã từng có một người, làm gì cũng ở bên nhau.""Sai lầm lớn nhất của ngươi chính là không nên mặc quần áo của hắn, dùng ánh mắt của hắn, không nên chôn vùi nốt mảnh đất trong sạch cuối cùng trong lòng ta."Ly Ưu đã ch, thân phận thực sự của hắn là con thứ không được sủng ái của một thế gia. Tả tướng hứa với hắn rằng sau khi mọi việc thành công sẽ thành toàn cho hắn, đưa mẫu thân hắn ẩn cư lánh đời.Ta đã gặp mẫu thân hắn, là một người phụ nữ số khổ bị hậu trạch giày vò, chưa đến bốn mươi tuổi mà tóc mai đã bạc trắng.Khi tịch thu tài sản thế tộc, ta để bà ấy đi, cho bà ấy một khoản tiền cả đời cũng tiêu không hết. Sau này ta nghe nói bà ấy đã dừng chân ở Thanh Châu, mua một tòa tiểu viện, mở một cửa hiệu tơ lụa rồi còn nhận nuôi hai bé gái mồ côi.Cũng tốt.Lúc ch Ly Ưu đã hỏi ta, bao nhiêu năm qua ta có tình cảm gì với hắn không.Ta không có tình nhưng có thể giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.Bốn đại thế gia trong triều có liên quan đến Sở Lưu Vương, ta không tha cho bất kỳ người nào, ai cần tịch biên thì tịch biên, ai cần đày ải thì đày ải. Ừm, tính toán số bạc tịch thu được, năm nay lại miễn thuế cho dân thêm một năm nữa vậy.Mùa đông năm ấy, trăm quan lên đường.Chúng ta về nhà, chúng ta từ thành Kim Lăng dời đô về Trường An, trở về mảnh đất cố hương đã hoang phế gần ba mươi năm.Đi được nửa đường, có dân Bái Huyện quỳ đón rồi dâng thư vạn dân, trên đó ghi chép những công trạng của ta.Ta nghĩ, ta là một nữ tử nhưng cũng là một Hoàng đế tốt, một thiên tử tốt.Nhìn thành Trường An vuông vức, ta tiên phong bước vào.Rồi sẽ có một ngày dị tộc không dám quấy nhiễu người Hán, vì dù có thế nào cũng sẽ bị trừng phạt. Nước Khang sẽ trở thành Cường Khang, ai ai cũng được ăn no, nữ tử cũng có thể lo việc bên ngoài, đường hoàng chính chính nói câu chia ly. Người đánh trận không sợ không có chi viện phía sau, người làm quan dám lấy mạng can gián, học trò đều có hy vọng, trung thần đều được vào triều đường.Đời này sang đời khác sẽ càng tốt đẹp hơn.Và bây giờ ta sẽ đứng ở vị trí đó để mở ra một thời thịnh thế.HẾT

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hôn Thê Phù Thủy Của Hoàng Tổng

Copyright © 2022 - MTruyện.net