Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quỷ Mật Hồ Sơ - Yêu Tinh Trong Chai
  3. Chương 12: Thôn trang bị nguyền rủa (ba)
Trước /75 Sau

Quỷ Mật Hồ Sơ - Yêu Tinh Trong Chai

Chương 12: Thôn trang bị nguyền rủa (ba)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Sao cô lại đi làm điểm tâm?" bình thường hai người chỉ gặm mấy miếng bánh mì để cho qua bữa sáng, Tô Hiểu lần đầu xuống bếp khiến Cảnh Táp kinh ngạc ngây ngốc tại chỗ, nhìn trứng gà trong chảo kêu xèo xèo, màu sắc dần khô vàng, Tô Hiểu có chút vụng về dùng xẻng trở nó, tay còn lại cầm dĩa chờ, rồi cô với quay đầu nhìn Cảnh Táp, miễn cưỡng trả lời, "dù gì thì trên người cô mới có thêm hai cái lỗi, giúp cô bồi bổ thân thể thôi mà, dù sao tôi cũng chỉ biết chiên trứng gà, coi như nó là bữa sáng." nói xong Tô Hiểu liền xúc trứng chín lên dĩa, rồi đập thêm cái trứng gà nữa vào chảo dầu, cô cúi đầu tóc mái rũ xuống bộ dạng chuyên chú khiến Cảnh Táp mê luyến, tựa như bị định trụ cứ vậy ngây ngốc đứng ngay cửa bếp, cho đến khi Tô Hiểu chuẩn bị xong bữa sáng, xoay người tựa vào bàn bếp, hai tay khoanh trước ngực, híp mắt nhìn Cảnh Táp, đầu lưỡi liếm hàm răng bên dưới, mang theo nụ cười nhàn nhạt nói, "Sao hả, cô muốn để mặt dơ ăn điểm tâm hả?"

Lúc này Cảnh Táp mới phản ứng, vội vào phòng tắm vệ sinh, trên mặt cũng nóng lên, khi nãy đúng là thất thố quá. Tô Hiểu đem bữa sáng để lên bàn, rót cho Cảnh Táp ly sữa, rồi lấy trong tủ lạnh ra một chai tương cà, xịt lên trứng chiên, đối với Tô Hiểu mà nói là kết hợp hoàn mỹ, thật ra thức ăn nào cũng hợp với tương cà chua, Tô Hiểu luôn cho là phối hợp hoàn mỹ nhất, vì điểm chính không phải là thức ăn mà là cô thích ăn tương cà.

Khi người ngồi vào bàn ăn, thì Cảnh Táp vẫn có chút lúng túng không được bình tĩnh, chuông cửa chợt vang lên, Cảnh Táp liền đứng dậy đi mở cửa, là Huyền Vi.

"Eh ~" Huyền Vi đứng trước cửa, cười hì hì với Cảnh Táp ngoắc ngoắc tay, "đã lâu không gặp, bồ vẫn như cũ mặt lúc nào cũng tái."

"Bồ cũng biết lâu không gặp, còn không nói gì cho dễ nghe." Cảnh Táo bất đắc dĩ né sang bên cho Huyền Vi vào nhà, Tô Hiểu từ trong bếp lại cầm thêm một phần trứng chiên đi ra, Huyền Vi không chút khách sáo ngồi xuống, ngửi một cái mùi thơm trên bàn, giơ ngón tay cái với Tô Hiểu, "trứng chiên rất hoàn mỹ."

Tô Hiểu cười lạnh nói, "sao cô biết tôi làm? không lẽ cái này cũng bói được?"

"No no no ~" Huyền Vi mặt không đổi sắc lắc lắc ngón tay, vô cùng nghiêm túc nói, "không cần xem bói, nhìn trứng chiên trong dĩa bị vón cục, cũng biết tuyệt đối không phải từ tay Cảnh Táp rồi." từ vẻ mặt thì nhìn ra được nàng không cố ý tổn thương Tô Hiểu chỉ là tự nhiên ngây ngô phát biểu ý kiến chân thực mà thôi.

"..." đúng là khiến người ta khó chịu, Tô Hiểu dựa lưng vào ghế ngồi, đầu lưỡi lướt lên răng hàm dưới, lạnh lùng nhìn chằm chằm Huyền Vi không nói gì. Bầu không khí dường như hơi căng thẳng, nhưng Huyền Vi không để ý, vẫn cười cầm đũa gắp trứng lên miệng ăn, không quản nó là hình gì, có thể lấp no bụng mới quan trọng. Cảnh Táp cũng ngồi bên cạnh, có Huyền Vi bên cạnh lúng túng khi nãy cũng biến mất không thấy, mặc dù Tô Hiểu làm bữa sáng không quá ngon, nhưng là vì quan tâm mình mà làm, trong lòng có chút cảm giác ngọt ngào, lỗ tai cũng không khó chịu như ngày hôm qua nữa.

Chờ ba người ăn sáng xong, vẫn chưa thấy Liễu Ý đến, Cảnh Táp gọi điện cho Liễu Ý, lại nghe Liễu Ý nói nàng ở dưới lầu đợi nửa tiếng rồi, vì có chút sợ Tô Hiểu cho nên không dám lên lầu gặp. Xem ra là bị Tô Hiểu dọa sợ không nhẹ, Cảnh Táp im lặng cúp di động vội thu dọn chén dĩa vội xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy Liễu Ý đang đi qua đi lại dưới lầu, Cảnh Táp giới thiệu Huyền Vi với nàng, cũng may tính cách Huyền Vi bề ngoài dễ gần, cũng khiến cho Liễu Ý có chút an tâm, nếu là Huyền Vi cùng Tô Hiểu đi nữa thì cuộc hành trình này đối với nàng đúng là địa ngục rồi. Bốn người cũng không lãng phí thời gian, liền lên xe lái đi, Tô Hiểu lái xe, mặc dù chỉ có Liễu Ý biết đường đi, nhưng nàng sống chết cũng không dám ngồi cạnh ghế tài xế, Cảnh Táp biết Liễu Ý sợ gì, cũng không làm khó nàng, đành để nàng ngồi đằng sau chỉ hướng đi.

Thời gian trôi qua hồi lâu, Huyền Vi ngồi sau cũng mơ màng buồn ngủ, nhưng vẫn chưa đến nơi, con đường cũng càng khó đi hơn, hai bên đường không còn cảnh thành phố sầm uất, mà lại đầy cũ nát, những căn nhà lụp xụp, đi về trước nữa thì có một miếng đất lớn không có người, xe lắc lư Tô Hiểu có chút bất mãn mua bán lần này quá thiệt, tiền lấy cũng không đủ để bảo trì xe lúc đem về, Liễu Ý đằng sau mất hứng bĩu môi cũng không dám trả lời.

Rốt cuộc đến gần chập tới mới đến nhà người thân của Liễu Ý trong thôn trang, bốn người xuống xe, trong thôn có người biết Liễu Ý cho nên không có phòng bị coi các nàng là người lạ, bụng kêu ọt ọt mọi người vừa đến không vội liền đi tìm cơm ăn, bắt đầu quan sát trong thôn, thôn nhìn cũng lớn, cuộc sống không tệ, nhưng cả thôn lại có bầu không khí khẩn trương và bất an, thần sắc thôn dân cũng đau buồn, cơ hồ không có nụ cười. Đi một vòng Cảnh Táp và Huyền Vi nghi ngờ, trong thôn cũng không có dấu vết nguyền rửa gì, đến cả khí tức cũng không có, mặc dù Tô Hiểu không biết nguyền rủa hình dạng ra sao, bất quá cô cũng có thể khẳng định trong thôn này tuyệt đối không có quỷ. Cảnh Táp cau mày quy tư hồi lâu, nói với Liễu Ý, "có phải thôn các người bị lây bệnh truyền nhiễm không? vì nơi này không có dấu vết nguyền rủa gì hết, cũng không có âm khí gì, là một nơi rất bình thường."

Liễu Ý cũng không biết rõ tình hình, chần chừ một hồi nàng quyết định gọi em gái đến hỏi một chút, vốn muốn đưa Cảnh Táp các nàng đến nhà người thân ăn cơm tối, nhưng bây giờ biết trong thôn có bệnh truyền nhiễm nên cũng không cần, vì lý do an toàn mọi người quay lại xe, cơm tối thì lấy bánh quy cùng sữa để trong cốp xe đằng sau mà dùng, Cảnh Táp đưa cho Liễu Ý cái khẩu trang, trong xe các nàng đều trang bị như nhau đầy đủ, dù sao chuyến đi này của Cảnh Táp cùng Tô Hiểu chuyện gì đều có thể gặp, cho nên thường xuyên chuẩn bị đủ mọi thứ. Liễu Ý tùy tiện ăn một chút vội vào trong thôn đi tìm em gái họ, dẫn mọi người đến đầu thôn vắng vẻ, còn lại ba người ở đó đeo khẩu trang che mặt chờ, em gái họ Liễu Ý bộ dạng mới 13, 14 tuổi nhìn rất gầy, nhỏ con da hơi đen, Cảnh Táp không ngửi được từ nàng bất kỳ âm khí hay lệ khí gì, quả nhiên vấn đề trong thôn không phải là tình huống mà Liễu Ý nói.

Em gái bắt đầu kể lại diễn biến gần đây trong thôn, trong thôn có một thôn dân tên Lý Qúy Sinh, hơn 30 tuổi, là di dân không nghề nghiệp, cả ngày lêu lổng chơi bời, nhà có một vợ một con gái, còn có cha mẹ già, hắn thường xuyên đi lang thang đến vùng núi bên cạnh, không công việc, đột nhiên có một ngày, lên trên núi vô tình phát hiện một cái mộ cổ, vốn nghĩ rằng bên trong sẽ có đồ có giá trị, kết quả lục soát một hồi không có thu được gì, chỉ có một cái thi khô không bị mục nát, Lý Qúy Sinh liền kinh ngạc chạy xuống núi báo với thôn trưởng. Thôn trưởng cho người lên xem xét, phát hiện Lý Qúy Sinh nói thật, liền cho người đem thi khô xuống, để hắn chăm sóc coi chừng, thôn dân nối nhau không ngừng đến tế thi khô kia. Ác mộng cũng bắt đầu từ đây, mới đầu cũng không có gì lạ, đại khái là sau hơn nửa tháng, Lý Qúy Sinh đột nhiên đổ bệnh, cả người từ từ thối rữa, trước tiên là nửa người dưới, sau đó lan đến toàn thân, không lâu sau vợ hắn cũng bị bệnh này, tiếp đó là vài phụ nữ trong thôn, cho đến giờ tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, nam nữ trong thôn cũng rất nhiều người dính vào bệnh này, mọi người đều cảm thấy do thi khô nguyền rủa, bởi vì sau khi phát hiện thi khô mới có loại tình huống này.

Nếu chỉ là bệnh truyền nhiễm đơn giản, thì sao vừa mới phát hiện thi khô thì không lâu sau liền bắt đầu, thật trùng hợp? hay là trong đó có gì liên quan? Cảnh Táp cau mày một cái, xem ra cần điều tra sâu hơn, cùng Liễu Ý và em họ tách ra bốn người quay về xe thảo luận, sau đó quyết định ngày mai chia làm hai nhóm, một đi gặp thôn trưởng và điều tra thi khô, lấy tài liệu thực tế về những người chết, nhóm còn lại quay về thành phố mua nhu yếu phẩm cùng thuốc tiêu độc. Kế hoạch vốn muốn mượn nhà người thân Liễu Ý ở lại, nhưng chuyện hiện tại ngoài dự kiến, tiếp xúc với người trong thôn sẽ dễ lây bệnh rất cao, cho nên mọi người chen trong xe, cũng may xe Tô Hiểu và Cảnh Táp khá rộng, các nàng cũng gầy nên chiếm chỗ không nhiều, có thể đủ nằm ngủ.

Bên ngoài một mảnh đen nhánh, có lẽ ở nơi xa xôi không có cảnh ô nhiễm, cho nên sao trên trời có thể nhìn thấy rõ ràng, và rất nhiều. Liễu Ý cùng Huyền nằm hàng ghế sau, tương đối rộng rãi và thoải mái, ngủ say hô hấp đều đặn. Cảnh Táp cẩn thận xoay người, mặc dù ghế nằm cũng đã điều chỉnh hơi nghiêng về phía sau để đủ chỗ nằm ngủ, nhưng vẫn không thoải mái, rái tai thỉnh thoảng lại truyền đến cảm giác đau nhói nho nhỏ, khiến Cảnh Táo căn bản không cách nào ngủ được, đột nhiên cả người nhẹ nhàng bị kéo đi, Cảnh Táp mở mắt nghiêng đầu qua, phát hiện là Tô Hiểu bên cạnh, nhưng sắc trời đã quá tối, không thấy rõ được biểu tình của cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /75 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Đam Mỹ] Thù Đồ

Copyright © 2022 - MTruyện.net