Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quỷ Mật Hồ Sơ - Yêu Tinh Trong Chai
  3. Chương 5: Chết đi bạn học (năm)
Trước /75 Sau

Quỷ Mật Hồ Sơ - Yêu Tinh Trong Chai

Chương 5: Chết đi bạn học (năm)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ba người cùng ngồi ăn chung bầu không khí cũng càng quỷ dị, trong bữa cơm không ai nói gì, mà Cảnh Táp cùng Tô Hiểu cũng đã có thói quen ít nói nhiều trên bàn cơm, còn Liễu Ý lại không dám nói gì lung tung, chỉ dám cúi đầu nhét đầy cơm, khóe mắt khẩn trương thỉnh thoảng liếc nhìn Tô Hiểu một cái. Còn Tô Hiểu lại ăn cơm rất thoải mái, khi ra khỏi nhà hàng tâm tình cũng tốt hơn nhiều, đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, đối với chuyện của Liễu Ý cô cũng sớm quên mất. Lên xe lần nữa, Liễu Ý đi thẳng đến nhà Cao Kiếm, trên đường không dám nói thêm câu nào, còn Cảnh Táp cùng Tô Hiểu đều nhìn ra hai bên cửa sổ xe, mặt hai người không chút cảm xúc.

Xe lái vào một tiểu khu cũ kỹ, bên dưới tiểu khu đều có tiệm làm tóc, quán ăn vặt, tiệm vàng số năm, thấy xe cảnh sát đi vào, dân cư đứng ở trước cửa nhà trong tiểu khu đều tò mò nhìn theo. Liễu Ý dừng xe, nhỏ giọng nói, "Nhà Cao Kiếm mở tiệm vàng số năm, chính là cái trước mặt kia." Tô Hiểu cùng Cảnh Táp lập tức mở cửa xe đi xuống, theo lời Liễu Ý đi đến, Liễu Ý có nỗi sợ trong lòng chỉ dám đi theo sau các nàng, chỉ vài bước đến tiệm vàng số năm, mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, bên trong có một nam một nữ, đang bưng hộp cơm ăn, thấy có khách đi vào, người đàn ông vội bỏ hộp cơm xuống đứng dậy, "Muốn tìm cái gì?"

Cảnh Táp nhìn xung quanh một vòng, trong phòng rất bình thường, không có bất kỳ âm phong lệ khí, nàng nhìn về phía người đàn ông, mặt đầy nếp nhăn, tóc đen pha trắng, quần áo trên người đầy vết bẩn, nhìn không chỉ lôi thôi mà tuổi cũng già đi không ít, Cảnh Táp thương hại khẽ cau mày nhẹ giọng nói, "xin hỏi, hai người là cha mẹ Cao Kiếm?"

Nghe tên Cao Kiếm người đàn ông ngẩn người, người đàn bà đang ăn cơm dừng động tác lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Cảnh Táp, Cảnh Táp tự ý ngồi cạnh bàn, "Chúng tôi đến từ cục cảnh sát, hôm nay đến muốn biết rõ chút tình huống, chúng tôi muốn làm hoạt động giáo dục, để sau này đứa nhỏ khác không phải đi trên con đường này nữa."

Người đàn ông thở dài ngồi xuống, cúi đầu nói, "Các cô còn muốn hỏi gì, hỏi nhanh đi."

Cảnh Táp do dự hỏi, "Cao Kiếm bình thường tính cách thế nào?"

"Trước kia cũng không phải nói rồi sao, thằng bé đó khi còn nhỏ đã rất tốt, lên tiểu học không lâu thì cũng không muốn nói chuyện, lầm lì không để ý đến ai, lúc đó tôi và mẹ nó làm việc kiếm tiền bận rộn bên ngoài, căn bản không trông nom hay chăm sóc gì, kết quả tính cách nó càng lúc càng trầm tĩnh, có lúc còn hay làm chuyện khiến người bực mình, cô càng không muốn nó làm, thì nó sẽ đối nghịch cô, nhìn cô tức giận còn cười rất vui, bình thường không có bạn, cũng không giống con nhà người ta về nhà để cặp xuống thì liền chạy ra ngoài, nó về nhà thì trốn luôn trong phòng không ra, haiz, không ngờ nó lại... làm chuyện ngu ngốc này.... " cha Cao Kiếm lúc nói chuyện, thì mẹ Cao Kiếm lặng lẽ lau nước mắt, hai người họ chỉ có một đứa con, sống đã lâu đến tuổi trung niên mới có con, vốn cũng coi là gia đình mỹ mãn, nhưng đột nhiên lại tan vỡ, người phụ nữ này trong một tháng đã chảy hết nước mắt tính ra còn nhiều hơn nước mắt nửa đời bà chảy ra, bà không ngờ con trai mình lại dùng cách tàn nhẫn như vậy mà chết, trong mấy ngày qua bà đều mơ thấy con trai chết thảm, rồi bật khóc mà thức giấc nửa đêm nhớ đứa con mất đi, làm cha mẹ cũng sẽ suy sụp.

"Cậu bé có thường nói chuyện trong trường với hai người không?" Cảnh Táp đưa khăn giấy cho mẹ Cao Kiếm, đồng tình cũng đau lòng.

Người mẹ nghẹn ngào gật đầu, "Khi nó còn nhỏ thì có nói vài lần, chúng tôi nói nó phải hòa đồng với bạn bè, ai khi dễ con, thì con tránh xa họ ra, đừng chọc bọn họ, sau đó nó cũng không nói nữa."

"Vậy.... tro cốt Cao Kiếm hai người chôn ở đâu?" cha mẹ ít quan tâm đến tính tình đứa nhỏ, chỉ sợ đây chính là nguyên nhân quan trọng khiến cho chuỗi bi kịch này xảy ra, Cảnh Táp ngầm thở dài.

"Tại nghĩa trang Bình Sơn, chúng tôi mua một ngôi mộ phong thủy tốt, hy vọng nó đời sau có thể sống tốt, không cần làm chuyện điên rồ nữa. Đây cũng là chuyện sau cùng chúng tôi làm vì nó." mẹ Cao Kiếm che mặt khóc, mộ của Cao Kiếm tốn hơn phân nửa tiền tích góp của hai vợ chồng, bây giờ người nghèo thực sự ngay cả chết cũng không chết nổi, cái mộ tốt một chút liền hét giá trên trời, người sống cả đời kiếm tiền, kiếm tiền cũng không biết sau khi chết có vốn để mua được cho mình cái quan tài không, nếu thật không có chỗ chôn thì bi ai cỡ nào.

Cảnh Táp nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ Cao Kiếm, nghiêm túc nói chắc chắn, "Bác yên tâm, cậu bé nhất định sẽ bình an đầu thai, kiếp này bi ai tuyệt đối sẽ không kéo đến kiếp sau của nó, tôi đảm bảo nhất định là vậy." Tô Hiểu bất đắc dĩ nhìn Cảnh Táp, đầu lưỡi quét qua răng, Cảnh Táp luôn có tấm lòng đồng cảm tràn lan như vậy đó, nàng đảm bảo cái đó thì đồng nghĩa đơn giản là phương pháp bị cấm tiếp tục được sử dụng, công việc lần này sẽ trở nên vô cùng phiền toái.

Rời khỏi tiệm vàng số năm, Cảnh Táp gọi điện cho Trương đội trưởng, nói hắn tối nay đến nghĩa trang Bình Sơn tiến hành hành động, thân phận cảnh sát là sự che chở cần thiết đối với Tô Hiểu và Cảnh Táp, hơn nữa khi các nàng chạm mặt với hung thủ, cũng cần có người trông coi các nàng, chắc chắn không được có ai đến quấy rầy, nếu không có thể sẽ xuất hiện người chết vô tội. Sau đó Liễu Ý đưa Cảnh Táp cùng Tô Hiểu về nhà, vì tối tay tỷ thí, các nàng còn nhiều chuyện cần chuẩn bị.

Cách nửa đêm còn sớm, Tô Hiểu lái xe vòng qua khu vực náo nhiệt, "Cảnh tiểu thư, mời cô ăn khuya, có hứng thú ngắm người đẹp không?" Tô Hiểu nghiêng đầu cười đểu nhìn Cảnh Táp. Cảnh Táp cười cười tâm tình đột nhiên tốt lên, cau mày đảo tròng mắt, cố làm khổ sở suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu một cái. "được rồi, nhìn ngươi có phần thành khẩn như vậy, bổn tiểu thư đáp ứng." hai người nhìn nhau cười một tiếng, cùng mở cửa xe, trước mắt chính là chợ đêm, phi thường náo nhiệt, đồ ăn vặt, thức uống lạnh còn có quần áo, cái gì cần đều có, Cảnh Táp chọn một tiệm thịt nướng đi vào ngồi, gọi chút bánh bao cùng đậu hũ xuyến, Tô Hiểu ở cách đó không xa tùy ý đi dạo một chút, vô tình phát hiện một đôi bông tai, một chiếc là xương đầu lâu, một chiếc là bộ xương người, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Hiểu cảm thấy cái này rất hợp với Cảnh Táp, đáng tiếc Cảnh Táp không có xỏ lỗ tai. Cầm bông tai cẩn thận nhìn hồi lâu, cho đến khi Cảnh Táp gọi tới ăn đồ nướng ngon lắm, kêu cô quay về ăn, lúc này Tô Hiểu quyết định mua đôi bông tai.

"Đi đâu vậy? sao lâu thế?" Cảnh Táp đưa khăn giấy cho Tô Hiểu, chỉ cô cách cầm khăn giấy ăn để tay không dính dầu bị dơ. Tô Hiểu nhíu mày lấy trong túi ra đôi bông tai để trước mặt Cảnh Táp, Cảnh Táp sững sốt một chút, đưa tay cầm bông tai lên nhìn, sau đó ngẩng đầu nhẹ nhàng hỏi, "cho tôi?"

Tô Hiểu bộ dạng sao cũng được nhún nhún vai, "lần đầu tôi thấy nó, cảm thấy rất hợp với cô, nên liền mua, cô thích thì giữ lại, không thì ném đi, không quan trọng." nói xong cô vội ăn đồ ăn, còn Cảnh Táp ngây ngốc nhìn đôi bông tai trong lòng bàn tay, hơi cắn môi dưới không biết đang nghĩ gì, cũng không nhìn ra là thích hay ghét. Đôi bông tai này là món quà Tô Hiểu cho nàng, trong lòng Cảnh Táp như có gì đó đang nhộn nhạo, từ từ nở rộ không ngừng, ấm áp như gió xuân, khiến nàng vạn phần cảm thấy thoải mái.

Đem bông tai cẩn thận cất đi, Cảnh Táp lén nhìn Tô Hiểu đang vùi đầu ăn, nụ cười trên mặt thỏa mãn chợt lóe lên. Thong thả nhàn hạ ăn khuya xong rồi đi uống đồ lạnh, lúc này hai người mới lên xe, không nhanh không chậm đến nghĩa trang Bình Sơn, trên đường đi Trương đội trưởng gọi hơn 10 cuộc, dù sao cũng có một đám cảnh sát đứng trước cửa nghĩa trang vào buổi tối còn đang chờ các nàng, kết quả nửa ngày không thấy bóng dáng, chờ lâu cũng nóng lòng. Rốt cuộc nhìn thấy xe hai người Cảnh Táp đi đến, Trương đội trường thở phào nhẹ nhõm, hai đại tiểu thư cuối cùng cũng đến, cục cảnh sát đối với các nàng so với tổ nãi nãi còn quý trọng hơn.

Cảnh Táp xách túi đi đến trước mặt Trương đội trưởng, "Tìm được mộ Cao Kiếm chưa?"

"tìm được rồi, hơn nữa nhân viên coi mộ khai thông tốt rồi, yên tâm hành động đi, sẽ không có người quấy rầy." Trương đội trưởng đã đem chuyện đầu tiên của bọn họ làm xong, cùng Cảnh Táp qua lại vài lần, việc cục cảnh sát nên làm bọn họ cũng biết rõ ràng, còn lại để cho Cảnh Táp và Tô Hiểu, không phải chỗ bọn họ có thể tùy tiện đi vào. Cảnh Táp gật đầu, tất cả cảnh sát rút lui, canh gác bên ngoài nghĩa trang, hiện trường chỉ còn lại hai người Cảnh Táp và Tô Hiểu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /75 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net