Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảnh Táp cùng Tô Hiểu đến trước mộ Cao Kiếm, đầu tiên chắp hai tay bái lạy, sau đó lấy trong túi ra một cái bút mực, Tô Hiểu bên cạnh hỗ trợ cầm hộp mực, Cảnh Táp dùng bút lông thấm mực, ngồi trước mộ Cao Kiếm vẽ nhiều ký hiệu cùng hình thù kỳ lạ, sau đó hai người đem đống kinh thư chất đống ở cục cảnh sát chuẩn bị vì các nàng đốt thành tro.
Tô Hiểu mở Ipod phát nhạc kinh phật, âm thanh chỉnh từ âm thanh lớn nhất thành dừng lại. Qủy vốn là vật dơ bẩn chạy đến nhân gian, linh hồn con người là thứ luôn căm ghét và sợ dơ bẩn sinh ra từ mặt tinh thần thể, mà kinh phật chính là vật chí thuần, tin phật tin chư vị cao tăng dạy, sống theo phật vô ngã vô tư, phổ độ chúng sanh, thánh khiết linh hồn kết tinh, là thứ đồ quỷ sợ nhất không dám dính.
Mọi thứ được chuẩn bị thỏa đáng, thời gian cũng qua nửa đêm, Cảnh Táp đứng trước mộ Cao Kiếm chắp hai tay, nhắm mắt bắt đầu lẩm bẩm đọc trong miệng, nàng niệm Triệu Hồn Chú, chỉ có ở trước hài cốt người chết hơn nữa chủ nhân bộ hài cốt còn có linh hồn không theo quỹ đạo bình thường đi vào luân hồi, mà còn lưu lạc nhân gian, mới có thể dễ dàng triệu hồn đến. Lúc này cho dù là linh hồn không muốn, cũng phải làm theo niệm triệu hồn chú, nhưng không phải tất cả mọi người ai cũng đều dám coi thường mà dùng chú này, vì nếu bạn không nắm chắc có thể chế ngự được quỷ hồn kia, vậy thì bạn triệu đến chính là cái chết của mình.
Gió âm bốn phía nổi lên, phật châu trên cổ tay Cảnh Táp tựa như bị năng lượng quái lạ đánh vào, tự mình chuyển động, cái chai màu xanh đeo trên cổ Tô Hiểu cũng bất an đong đưa dữ dội, khí lưu sinh ra vòng xoáy vô hình, có thứ gì đó đang đến!
Tô Hiểu nhìn chăm chú vật thể đang từ xa bay đến, có lẽ không nên gọi là vật thể, nó chỉ là một loại năng lượng tinh thần hư vô, cái mà loài người gọi là quỷ, lệ khí rất mạnh, so với hiện trường vụ án nhảy lầu trước đó cảm giác còn mạnh hơn mấy trăm lần, nhưng điều khiến cho Tô Hiểu càng thấy khiếp sợ hơn là, con quỷ đó lại là phụ nữ, tóc đen dài rủ xuống, sau đầu giống như bị vật cứng đập vào lõm sâu xuống, mơ hồ còn nhìn thấy não nát bét đang chảy ra, mặc quần áo ngủ, trên cổ còn có vết rách lớn đang mở ra, máu đầm đìa tuôn xuống. Tựa như chỉ cần nhẹ nhàng đến bên cạnh kéo một cái, thì cái đầu kia sẽ rớt xuống, nữ quỷ phát ra từng trận cười âm hiểm bén nhọn kinh khủng.
"Là các ngươi gọi ta đến, ha ha, chết đi, tất cả đi chết đi!!! con ả đáng ghét kia chết hết đi!!!" cô ta vừa nói liền phóng đến chỗ Cảnh Táp, Tô Hiểu vốn còn đang sững sốt lập tức xoay người lấy tro kinh phật vừa đốt ném tới, làn khói đen liền tan ra, giống như dã thú nổi giận, tràn ngập cả không trung, có gì đó đang hấp thụ thực thể của nữ quỷ, còn có gì đó trong không khí đang đánh nhau, ngưng tụ lưu động không ngừng tản, Tô Hiểu lại bật nhạc kinh phật, nữ quỷ trở nên đau đớn khó nhịn hơn, hoàn toàn bị chọc giận, không ngừng la hét chói tai, tức giận quay lại liều mạng lao đến chỗ Tô Hiểu, bụi kinh phật có chút hạn chế hành động cùng tốc độ của nữ quỷ, nhưng nữ quỷ vẫn là một cỗ năng lượng đang di chuyển đầy mạnh mẽ, cái chai trước ngực Tô Hiểu lắc càng dữ dội hơn, tựa hồ bên trong có vật gì đó muốn phá bình để đi ra, phật châu trên cổ tay cô cũng xoay chuyển rất nhanh, nữ quỷ chạm phải phật châu vô cùng thống khổ, nhưng vẫn không chịu buông, Tô Hiểu bị nữ quỷ bóp cổ dí xuống đất, nữ quỷ có năng lượng rất mạnh, nhất định không phải là quỷ hồn vừa chết, hơn nữa còn là thứ từng giết nhiều người, mới tích lũy lệ khí đến giờ.
Cảnh Táp bị tình huống trước mặt hù dọa, sao lại là nữ quỷ đến, còn là một nữ quỷ có quỷ khí mạnh như vậy, sao không phải là Cao Kiếm, không thể nào! thấy tình hình Tô Hiểu khẩn cấp, trong lòng Cảnh Táp hoảng hốt, có thời gian suy nghĩ nhiều, liền lấy đao nhỏ rạch một đường trên ngón tay, ném đao đi, một tay để trước ngực, tay bị rạch để xuống đất nhỏ máu, trong miệng niệm chú ngữ.
Lúc này Tô Hiểu cũng sắp không chịu được, cô sắp phải mở cái bình bị phong ấn, lý trí cầu sinh cuối cùng còn vùng vẫy, đầu bắt đầu thiếu dưỡng khí, đột nhiên một cỗ âm khí mạnh mẽ từ dưới đất đi lên, tro bụi vốn bay lượn trên không trung như bị thứ gì xoẹt qua, mất đi năng lượng, hóa thành vụn vỡ rối mù, nữ quỷ dường như cũng cảm thấy sợ hãi, nàng muốn chạy trốn, cũng không kịp, hai thứ diện mạo kinh khủng nhìn cũng biết không phải con người đang nhanh chóng đến gần.
"Ầm." đụng đến người nữ quỷ, nháy mắt có một trận lực lượng khiến người khó thở hoa mắt, mở mắt ra lần nữa, mọi thứ đều trở lại bình thường, nữ quỷ cùng hai thứ kinh khủng không phải con người kia đã biến mất không thấy.
"Mẹ nó." Tô Hiểu sờ cổ mình, nằm trên đất thở mạnh, tức giận mắng, Cảnh Táp cũng vô lực ngồi xuống cau mày, im lặng không nói.
Cảnh Táp vốn chuẩn bị là Tịnh Hóa chú, muốn tịnh hóa quỷ hồn của Cao Kiếm, tịnh hóa đi oán hận đeo bám trên người, để nó trở lại thành linh hồn người thường sau khi chết, theo tự nhiên đến chi đạo luân hồi.
Nhưng không ngờ, từ hài cốt Cao Kiếm lại kéo đến một nữ quỷ, căn cứ vào lệ khí nữ quỷ đoán chừng nàng chết cũng đã lâu, cũng từng giết người không ít, quỷ vừa chết dù có oán hận lớn cỡ nào cũng sẽ không mạnh như vậy, quỷ tồn tại ban đầu với ý nghĩa báo thù, nhưng giết người không phải cách giảm bớt oán hận cho họ, ngược lại sẽ gia tăng quỷ lệ khí cùng oán khí, khiến nó thay đổi càng mạnh hơn, kinh khủng hơn, quỷ có lệ khí càng mạnh thì sát khí càng nặng, sẽ thay đổi từ báo thù ban đầu thành giết người điên cuồng, thấy người là giết, cũng không có cách nào khắc chế dục vọng giết người này, cuối cùng trở thành ác quỷ.
Nữ quỷ này đúng là ngoài dự liệu, khiến Cảnh Táp ứng phó không kịp, kinh phật chuẩn bị cũng không phải để khống chế nữ quỷ, dù sao Cao Kiếm cũng mới chết, quỷ lực cũng không quá mạnh, nên những kinh phật này dư sức đối phó Cao Kiếm. Nhìn thấy Tô Hiểu gặp hiểm cảnh, Cảnh Táp chỉ có thể dùng máu của mình gọi quỷ soa của phủ diêm vương đến, bắt nữ quỷ đi, nếu không vì bất đắc dĩ nàng cũng không muốn dùng thuật chú này.
Thứ gọi là quỷ soa, chính là đi tìm kiếm và bắt những quỷ hồn trên nhân gian không theo tự nhiên chi đạo luân hồi, đem về địa phủ đánh xuống 18 tầng địa ngục, vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không được siêu sinh, nói cách khác một khi bị quỷ soa bắt đi, cũng chỉ có thể vĩnh viễn chịu khổ trong địa ngục, trải qua trắc trở cũng không còn cơ hội làm người, vĩnh vô chỉ cảnh đem trừng phạt.
Cho nên Cảnh Táp luôn hy vọng có thể tịnh hóa quỷ, cho bọn họ cơ hội sống lại, chứ không phải đem giao cho quỷ soa, trừ phi năng lượng quỷ quá mạnh, các nàng không chế phục được mới dùng đến hạ sách này. Nữ quỷ hôm nay không phải là các nàng không chế phục được, mà là chuẩn bị không đủ, ngoài dự liệu, chú tịnh hóa cần phải đem quỷ áo chế hoàn toàn, sau đó Cảnh Táp mới có thể từ từ niệm chú đem tịnh hóa, cũng cần có thời gian nhất định, nếu là quỷ không áp chế nổi, căn bản không thể làm được, quỷ tuyệt đối không ngoan ngoãn ngồi chờ tịnh hóa, vì tịnh hóa là một thứ hành hạ vô cùng thống khổ, cũng như con bướm muốn phá kén phải trải thống khổ kéo dài mới thoát sanh được, trừ đi oán hận dơ bẩn cảm giác đau như cắt da trên người.
Tô Hiểu rốt cuộc cũng thong thả lấy lại sức, hô hấp dần vững vàng, cô cầm Ipod rớt bên cạnh, máy đã báo hỏng, màn hỉnh nhỏ không chịu được đã vỡ tan.
"Đệt! lại thay mới." Tô Hiểu vừa nói vừa ngồi dậy, nhìn mặt đất bừa bãi, ánh mắt dời đến trên người Cảnh Táp không cảm giác, cô đi đến nắm ngón tay còn đang chảy máu của Cảnh Táp nhìn một chút, sau đó lấy băng cá nhân vì Cảnh Táp mà chuẩn bị sẵn, giúp Cảnh Táp dán lại thật tốt. "Không cần buồn, chuyện hôm nay ai cũng không dự liệu được sẽ biến thành như vậy, cô đem nàng giao cho quỷ soa cũng là bất đắc dĩ." Tô Hiểu biết Cảnh Táp có thiện tâm, nàng vì mình không được tên nữ quỷ đó khi còn sống gặp oán hận gì mà thành quỷ, liền tùy tiện đem nàng giao cho quỷ soa nên thấy tự trách.
Qủy cũng không phải đều là thứ hại người, thật ra thì rất lâu trước đó bản thân quỷ cũng chính là người bị hại, khi còn sống gặp bất công hay lấn áp, được pháp luật cũng người ngoài giúp đỡ che chở, nên khi chết không nhắm mắt, oán hận mà thành quỷ, dùng đường tắt này vì mình mà báo thù, cũng vì vậy mà đánh mất đi cơ hội được chuyển kiếp có được hạnh phúc, một khi đem quỷ hồn giao cho quỷ soa thì đồng nghĩa với việc quỷ hồn đó vĩnh hằng chịu "tử hình".
Cảnh Táp sở dĩ trở thành linh dị trinh thám, cũng không phải vì bảo vệ người còn sống mà tiêu diệt quỷ, nhưng ngược lại, nàng vì cứu vãn những quỷ hồn sẽ bị quỷ soa bắt về địa phủ đánh xuống 18 tầng địa ngục đáng thương thành quỷ người, để họ được có cơ hội sống lại. Cảnh Táp đưa hai tay che mặt, có chút chán chường thở dài, lẩm bẩm nói, "Sao lại như vậy? rõ ràng là hài cốt Cao Kiếm, không thể nào gọi đến là quỷ hồn khác được."
"Nghĩ nhiều cũng vô ích, tại sao lại như vậy, ngày mai đi hỏi nhà hỏa táng thì biết." Tô Hiểu lạnh lùng trả lời, nghĩa trang còn đem cả quan tài người chết cùng tên chủ mộ râu ông nọ cắm cằm bà kia, mà vụ án này cục cảnh sát cũng rất coi trọng, cho dù cấp thấp cũng sẽ không thể mắc sai lầm mà tra nhầm nghĩa địa được, nếu mộ này thực sự của Cao Kiếm, thì hài cốt của Cao Kiếm có vấn đề, mối nghi ngờ lớn nhất chính là nhà hỏa táng, dù không biểu thị ra, nhưng chuyện tối này cũng khiến Tô Hiểu nổi giận, thiếu chút cô đã tháo phong ấn.
Cảnh Táp khổ sở cau mày, lấy di động gọi cho Trương đội trưởng, để hắn cho người đến dọn tàn cuộc hiện trường, rất nhanh Trương đội trưởng đem đám cảnh sát viên chạy đến, "sao rồi? Cảnh Táp, giải quyết rồi chứ?" Trương đội trưởng nhìn mặt đất bầy hầy, nghĩ là mọi chuyện hoàn thành thuận lợi, không ngờ giọng Cảnh Táp có vẻ lo lắng nhẹ nhàng nói, "Không có, tối nay xuất hiện một thứ ngoài dự liệu, chuyện vẫn chưa xong." nói xong liền bỏ đi, cũng không để ý đến ai nữa.
"Haiz, xảy ra chuyện gì? cô nói cho rõ a?" Trương đội trưởng muốn đuổi theo hỏi lại bị Tô Hiểu chặn lại, "đừng đuổi theo, tâm tình nàng không tốt, tối nay chúng tôi ở trước mộ Cao Kiếm triệu hồn quỷ nhưng không phải là Cao Kiếm, mà là một quỷ hồn xa lạ khác."
"Sao lại như vậy?! đội chúng tôi đã điều tra qua đây là mộ Cao Kiếm mà." Trương đội trưởng trợn to hai mắt, đột nhiên cảm giác sau lưng lạnh người. Tô Hiểu nhếch miệng, "Ông hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây, không bằng ông đi hỏi nhà hỏa táng đi. Dù sao đến mai rồi hãy nói, chúng tôi phải về."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");