Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quả nhiên như vậy, Cảnh Táp thở dài, nếu đoán không lầm, đây đúng là bi kịch của giáo dục. Lý Uy bị gọi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, bên trong chỉ có Cảnh Táp cùng Tô Hiểu, Trương đội trưởng để cho nhân viên của nhà trường rời đi, Cảnh Táp để hắn ngồi bên cạnh mình, Tô Hiểu đứng đằng xa tựa vào cửa sổ tay khoanh trước ngực.
"Tôi tên Cảnh Táp, cậu tên Lý Uy đúng không?" Cảnh Táp ôn nhu hỏi, nhìn bên mặt nam sinh, ánh mắt rất tinh khiết, Lý Uy nhìn Cảnh Táp một chút phát hiện nàng đang nhìn mình, có chút ngại ngùng, nhưng ánh mắt của Cảnh Táp không khiến hắn thấy ghét. Thấy Lý Uy không trả lời, Cảnh Táp nói "Thật ra đôi mắt cậu rất đẹp, nên cười nhiều vào, đời người là vậy đó, cậu xem đi khắp nơi đều là ánh mặt trời, nếu cậu không thấy thì chỗ nào cũng là địa ngục, ánh mắt người khác đâu quan trọng, đúng vậy, nếu quá quan tâm đến người khác thì sẽ ủy khuất chính mình."
Lý Uy ngớ ngẩn, môi nhấp nháy vài cái, vẫn không nói chuyện, Cảnh Táp hơi cười cười, "cậu có biết Cao Kiếm ở đâu không?" Lý Uy nghe xong liền mở to hai mắt, có chút khẩn trương không biết làm sao, Tô Hiểu quả thực không nhìn nổi, đi đến vỗ vai Lý Uy, "Nè, ngươi là nam sinh hả? làm gì cũng vâng vâng dạ dạ vậy hả? ngươi càng như vậy người ta càng khinh ngươi thôi, nếu ngươi không muốn bị khinh, thì hào phóng một chút, cường thế một chút, rèn luyện thân thể thật tốt, ai khinh ngươi thì ngươi cứ đánh hắn một trận, xem ai còn dám khinh ngươi."
"Tô Hiểu, sao cô lại dạy con nít đánh nhau." Cảnh Táp không biết làm sao, Lý Uy ngẩng đầu nhìn Tô Hiểu, đột nhiên mở miệng nói, "Nếu để những kẻ thích cười nhạo người khác chết, biến mất khỏi thế giới này, không phải tốt hơn sao?" ánh mắt hắn lộ sự tàn nhẫn, đứa trẻ ngây thơ cùng thù hận tàn nhẫn, càng khiến lòng người nguội lạnh. Tô Hiểu nhún vai, không trả lời, "Quả thật, ta cũng cho là vậy."
"Tô Hiểu!!!" Cảnh Táp liền quát Tô Hiểu, giọng hung dữ hình như có chút kích động. Tô Hiểu không ý kiến nhìn Cảnh Táp, khinh thường cười một tiếng, rồi nhìn Lý Uy nói, "mặc dù ta với ngươi ý tưởng không khác nhau, nhưng nếu chuyện này thành sự thật sẽ rất phiền, ví dụ như vị tiểu thư Cảnh Táp lòng đầy thiện tâm ngươi sẽ phải rước theo đó, ta khuyên ngươi tốt nhất giúp chúng ta tìm được Cao Kiếm, nếu không ngươi sẽ hại chết hắn thật, ta nghĩ người và hắn cũng là bạn mà."
"Hắn đã chết, không phải tôi hại chết, cô nói bậy gì vậy?" Lý Uy nắm chặt tay nện lên sofa, có thể nhìn ra được bất an không thể che dấu. Tô Hiểu bĩu môi cúi người nhìn mặt Lý Uy, con ngươi hắc bạch phân minh, lộ ra nghiêm túc hiếm thấy, "hắn đã chết, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không quanh ở cõi đời này, ngươi không cần phải dấu nữa, bởi vì thứ ngươi có thể nhìn thấy thì ta cũng nhìn thấy được, nói thật với ngươi chúng ta không phải là cảnh sát, là trinh thám thần quái, Cao Kiếm đã giết ba người, không thể để hắn tiếp tục nữa, ngươi biết Cao Kiếm như vậy, kết quả cuối cùng là gì không?" Lý Uy nghe trợn mắt há miệng, lắc đầu. Tô Hiểu tiếp tục nói, "xuống địa ngục, vĩnh viễn chịu hành hạ của địa ngục, không thể siêu sinh. Có lẽ trước khi hắn xuống địa ngục, hắn cũng sẽ giết ngươi."
"Không thể nào, hắn sẽ không giết tôi, hắn chỉ biết những kẻ đáng hận kia, giết chết những kẻ cười nhạo chúng tôi!"
Tô Hiểu trúng ý cười một tiếng, "cho nên ngươi thừa nhận, người là hắn giết?"
"Cô.... cô gạt tôi." Lý Uy có chút buồn bực, nhất thời kích động liền nói ra miệng. Tô Hiểu vuốt tóc ngồi dậy nhìn Lý Uy bằng nửa con mắt, "ta không gạt ngươi, thành quỷ kết quả cuối cùng chỉ có thể xuống địa ngục, hơn nữa khi hắn giết càng nhiều người, lệ khí quỷ khí càng tăng, quỷ oán sẽ không vì kẻ thù mà biến mất, kẻ thù chết mà oán khí còn, hắn sẽ đem oán khí phát tiết lên những người khác còn sống, tiếp tục giết người, cuối cùng giết ngươi, cũng không phải là không thể, ngươi phải hiểu, hắn bây giờ là quỷ, cũng không còn là Cao Kiếm bạn ngươi trước kia, người sống làm bạn với quỷ, sẽ không có kết quả tốt, dù hắn không giết ngươi, thì ngươi tiếp xúc với quỷ khiến âm khí quá thịnh, tuổi thọ giảm nhanh, trừ phi.... ngươi có năng lực giống ta hoặc Cảnh Táp."
"Năng lực gì?" Lý Uy ngẩng đầu nhìn Tô Hiểu, thật ra thì nửa khuôn mặt bị phỏng cũng không quá đáng sợ, Tô Hiểu nghĩ một chút, nói "vấn đề này ngươi không cần phải biết, tóm lại ngươi không có năng lực như ta, ngươi phải lựa chọn để hắn vĩnh viễn xuống địa ngục hay giúp hắn lần nữa được có cơ hội đầu thai luân hồi."
"Nói vậy, các cô có thể không để hắn xuống địa ngục, giúp hắn luân hồi sao?"
"Ừ, tuyệt đối có thể, Cảnh Táp tiểu thư của chúng tôi giống như bồ tát sống, rất lợi hại." Tô Hiểu dùng ngón tay chỉ Cảnh Táp. giọng nói Tô Hiểu cố ý coi thường cùng chế nhạo Cảnh Táp, nhìn Lý Uy gật đầu.
"Các cô không gạt tôi?" Lý Uy cau mày, còn do dự không quyết. "nói ta biết mặt của ngươi bị gì đi?" Tô Hiểu đột nhiên cắt đứt suy nghĩ của Lý Uy, dời đề tài. Nhắc đến mặt mình, Lý Uy có mặt như đưa đám, cúi đầu nhỏ giọng nói, "khi còn nhỏ ở nhà, vô tình bị chảo nóng..." Lý Uy bản chất nghịch ngợm, vô tình làm đổ chảo dầu sôi trên bếp, khiến lửa phụp lên mặt Lý Uy khi đó, khiến mặt bị phỏng nghiêm trọng, trong nhà lại không có nhiều tiền để phẫu thuật thẩm mỹ cho hắn, giữ được mạng là may rồi, vì Lý Uy bị hủy dung, hắn khi học tiểu học giống hệt như Cao Kiếm, tính cách âm trầm, trong lòng căm ghét những người cười nhạo hắn, nhưng vì tự tị mà không dám phản kháng, khi vào trung học, Lý Uy gặp được người đồng cảm, hai người trong lòng cũng đối với bạn học cũng có lòng thù hận rất sâu, chỉ là biểu hiện của Cao Kiếm khác thường, người ta càng ghét đến gần hắn thì hắn lại càng muốn tiến đến chọc cho bọn họ thấy ghét, khiến bọn họ khó chịu, còn Lý Uy lại nghiêng về loại trầm tĩnh thích ở trong xó, tận tực không muốn bị người khác chú ý.
Nghe hoàn cảnh của Lý Uy Tô Hiểu cùng Cảnh Táp trầm mặc một hồi, Tô Hiểu chợt lộ ra nụ cười giảo hoạt, "nè, có muốn làm ăn một chút không, không biết ngươi có muốn không. Nếu ở trung học đệ nhất này ngươi có thể làm mình kiên cường sáng sủa, khiến ai cũng không dám khi dễ ngươi, hơn nữa thành tích học của ngươi không được, khi kết thúc thi vào cao đẳng, ta sẽ bỏ tiền cho ngươi đi phẫu thuật thẩm mỹ, với kỹ thuật phẫu thuật của ngày nay, tuyệt đối sẽ khiến ngươi thành đại soái ca, thế nào? có muốn cùng ta làm cuộc làm ăn này không?"
"Cô có điên không? cái này mà làm ăn gì? cô cũng không được lợi gì? sao lại bỏ tiền cho tôi giải phẫu thẩm mỹ?" Lý Uy hoàn toàn không tin lời Tô Hiểu, chuyện tốt trên trời rơi xuống này hắn cũng không dám mong. Tô Hiểu không để ý đến đỉnh đầu Lý Uy, "tiểu tử, ta cũng không phải giúp ngươi không công, điều kiện cuộc làm ăn này là ngươi phải dẫn chúng ta đi tìm Cao Kiếm, hơn nữa ta bỏ tiền cho ngươi phẫu thuật thẩm mỹ, cũng là tránh phiền toái sau này, nếu như ngươi cứ sống như vậy, 90% ngươi sẽ lên đường giống Cao Kiếm, đến lúc đó ta phải phí công đi tìm ngươi, đưa ngươi đi luân hồi, thà vậy còn không bằng giúp ngươi tiếp tục sống, tiết kiệm phiền phức."
Lý Uy nghi ngờ mê man nhìn Tô Hiểu, tựa hồ không hiểu lắm ý cô, lúc này Cảnh Táp nhẹ nhàng nâng tay, phật châu chuyển động xua tan âm khí tụ trên người Lý Uy, ôn nhu nói, "tóm lại cứ thử tin chúng tôi một lần, chúng tôi sẽ không hại cậu, cũng sẽ không hại Cao Kiếm, đây là cứu các cậu, sống mạnh khỏe, so với sống trong oán hận đau khổ hạnh phúc hơn nhiều, không đúng sao? ngươi cũng không hy vọng hắn cứ quanh quẩn trong bóng tối vĩnh viễn làm cô hồn dã quỷ ch? bây giờ còn có ngươi ở cạnh hắn, nhưng nếu ngày nào đó ngươi cũng không ở đây, hắn phải làm sao? tuổi thọ con người có hạn, nhưng quỷ không có sinh lão bệnh tử, chỉ có thể từng ngày trút oán khí, ngươi có nghĩ đến tương lai bi thảm của hắn thế nào chưa?" lời nói Cảnh Táp khiến Lý Uy lần nữa trầm tư, Cảnh Táp không nói vội, nàng tỏ ý cho Tô Hiểu ngồi xuống đợi, tin tưởng Lý Uy sẽ nghĩ ra điều đó, lựa chọn con đường chính xác.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");