Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau, ta lần đầu tiên ra khỏi cửa phòng. Sáng sớm dương quang nhượng ta cảm thấy không thích ứng.
Đến nơi Cố công tử, sau khi thông báo, nhận được cho phép ta mới vào cửa. Hắn dạy ta nhận thức mười chữ, lại dạy ta cầm bút như thế nào, sau đó cho ta tự mình luyện tập. Cũng rất tùy ý.
Ta nguyên bản căng thẳng, tâm cũng có chút buông xuống, thật sự tập trung viết mười chữ kia. Chữ phồn thể nét thật nhiều nhưng vì ta biết chữ giản thể nên có thể đại khái đoán ra vài chữ này nên cũng không quá khó khăn.
Bất tri bất giác cũng quá trưa, thẳng đến khi hạ nhân thỉnh hắn dùng cơm trưa còn nói thiếu gia sẽ tới dùng cơm chung, ta mới đi ra, yên lặng trở về phòng mình.
Chăm sóc hoa cỏ, dùng nhánh cây viết trên bùn những chữ kia.
Cũng không phải biết chữ có thể thay đổi vận mệnh chính mình, nhìn Cố công tử sẽ biết, tại đây thân phận thấp, có học vấn cũng không dùng được.
Nhưng là biết chữ nhượng lòng ta vui sướng giống như một loại hy vọng. Tại địa phương lạnh lẽo đầy tuyệt vọng này có thể nhượng ta có động lực tiếp tục sống. Thậm chí có một tia hi vọng tương lai thoát khỏi vận mệnh này.
Trong viện có gió thổi cỏ lay gì, thiếu gia đều sẽ biết.
“Ngươi gần đây học chữ?”
“Ân”.
“Thích không?”
“Ân”.
“Thật là hiếu học, ta cho người đem cho ngươi ít giấy và mực đến.”
“Cám ơn gia”, ta thấp giọng nói.
Hắn nở nụ cười, nâng cầm ta lên nhìn chằm chằm, “Ngươi vẫn không nói gì ta sẽ nghĩ ngươi câm điếc a.”, tại ngoài miệng ta hôn trong chốc lát, “Cái miệng nhỏ nhắn thật ngọt, thanh âm cũng dễ nghe như thế nào lại không thích nói đâu.”
Ta thùy hạ ánh mắt, hai tay đặt trước ngực hắn.
Hắn ha ha cười buông tha ta, đem ta ôm sát, “Không thích nói liền thôi, gia cũng thích ngươi ngoan ngoãn, giống thỏ con.”
Ta nhắm hai mắt lai, trên giường cần nhẫn nại chịu khổ nhưng nhượng ta cảm thấy thoải mái bộ phận kia. Nhưng sau cuộc nói chuyện nhượng ta cảm thấy không thích hợp, không nghĩ ứng phó nên chờ hắn nhanh nhanh ngủ. Chỗ tốt duy nhất là hắn thích ôm ta ngủ mà ta thích nhiệt độ cơ thể cùng cái ôm chặt chẽ. Như vậy về đêm, ta có thể ngủ thật ngon.
“Ngươi học rất nhanh, trước kia chưa từng học qua sao?”, Cố công tử tìm tòi nghiên cứu nhìn ta.
“Ân”.
“Ngươi thực thông minh. Bất quá chữ viết còn xấu, ta cho ngươi quyển bảng chữ mẫu, ngươi cầm rồi chính mình luyện tập đi.”
“Hảo”.
“Ngươi có giấy và bút mực chưa, ta đây dạy ngươi nhận thức sau, ngươi trở về phòng mình chậm rãi luyện tập đi, không cần đợi ở chỗ ta.”
“Dạ”.
Nhận thức hết chữ, ta cầm bảng chữ mẫu trở về phòng mình, A Bình lại gần, “Công tử, ngươi hôm nay muốn viết chữ?”
“Ân”, ta gật đầu.
“Cố công tử luôn không quan tâm ai, ngươi nói hắn vì sao muốn dạy ngươi biết chữ?”
“Ta cũng không biết”, ta cũng không phải không nghi ngờ.
“Có thể hay không là gia muốn cho ngươi biết chữ cho nên nhượng cố công tử dạy ngươi?”
Không giống. Y theo tính tình Cố công tử, thiếu gia chỉ sợ không ra lệnh được hắn. Hơn nữa, ta là nam sủng của thiếu gia.
Ta lắc đầu, “Ngươi muốn học sao? Ta dạy ngươi.”
“Ta biết tên của chính mình, biết được vài con số là đủ rồi”, hắn nhếch môi nói, “Trước kia cũng có người dạy ta một chút nhưng là ta quá ngốc không nhớ được. Ngươi hảo hảo học đi, nếu tương lai có thể đi ra ngoài, có lẽ sẽ dùng đến?”
Ta gật đầu, im lặng luyện chữ.
Thời gian chăm sóc hoa cỏ ta đều dùng để luyện chữ. Cuối cùng thoát khỏi những ngày ngẩn người, nửa sống nửa chết. Tinh thần cũng tốt hơn nhiều. Tuy rằng xa vời, thậm chí căn bản không có mục tiêu xác định nhưng một ngày nào đó ta có thể có năng lực rời khỏi nhà giam này đi.
Ở nơi nào đó, làm một việc gì đó. Cuối cùng ta vẫn mơ hồ thấy được một chút hy vọng.
Thân thể xích lõa bị thiếu gia ôm trên đùi, làm xong hắn không lên giường ngủ lại ôm ta ngồi xuống cạnh bàn học, “Nhượng ta xem chữ ngươi viết đi.”
Ta có chút quẫn bách kẹp chặt chân, sau đó đem chữ ta viết cho hắn xem.
Hắn cười hôn hôn ta, cánh tay đặt trên lưng ta, thuận miệng bình luận chữ ta viết, cho ta một ít đề nghị. Sau đó đem ta đặt ta trên bàn học, tại nơi ta viết chữ, bắt đầu đợt thứ hai…. Hắn tựa hồ so với dĩ vãng càng thêm hưng phấn cùng tùy ý….
Ta nghĩ ta hiểu được.
Nếu ta không có đoán sai.
Thiếu gia mua ta vào phủ là vì ta giống Cố công tử.
Hắn đối ta muốn làm gì thì làm là vì phát tiết hắn không thể trên người Cố công tử tận tình phát tiết dục vọng.
Cố công tử dạy ta đọc sách viết tự, là đem ta giống như quân cờ khi chơi cờ với thiếu gia, hoặc là, muốn nhượng ta càng giống hắn một chút, co lẽ vì trốn tránh thiếu gia, co lẽ chỉ là hắn rảnh.
Mà sau khi ta cùng Cố công tử học viết chữ, thiếu gia rõ ràng đối với ta có dục vọng lớn hơn.
Ta biết ta đoán không phải là không chính xác.
Nhưng vậy thì đã sao, vì học được chữ viết và cách đọc, ta nguyện ý trả giá bằng thân thể.
Lúc trước ta không chút do dự đáp ứng cùng Cố công tử học tập, ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi. Bởi ta thấy hắn đối với ta khinh thị, kia không phải nhằm vào ta mà là giống như người ở trên đối với hạ nhân khinh thị. Ta không được hắn để vào mắt cho nên ta không lo lắng hắn có ý hại ta. Ta với hắn mà nói, ngay cả chu mỹ nhân lan ta dưỡng cũng không bằng, hắn như thế nào đối với ta dùng tâm kế.
Nếu đã trả giá, ta liền thực yên tâm mà học tập. Xác thực ta không thích thơ bởi vì ta không thể đọc thành tiếng.
“Vì cái gì không thích đọc thơ, tình nguyện im lặng sao?”, Cố công tử hỏi ta.
Bởi vì ngôn ngữ có ma lực. Nói chuyện nhiều, chẳng sợ không thích cũng sẽ trở nên quen thuộc. Thanh âm lơ đãng trong không gian lộ ra rất nhiều tin tức như thái độ, tính cách, thân phận…. Nhược dựa vào thái độ chân thật của ta đối với hắn, giọng ta sẽ cứng nhắc mà lạnh nhạt, không tình cảm. Nhưng ta không nghĩ lộ ra điểm này. Ít nhất ta cảm thấy, tại hắn xem ra, ta đối với hắn phải là mang ơn và nhiệt tình. Nhưng ta không có. Ta không hy vọng hắn hay ai khác biết được điểm này.
Ta cúi đầu không đáp lại.
Hắn có chút mất hứng, “Thôi, về sau cũng không cần mặc tả, ta cũng không có thời gian xem. Chỉ cần chính ngươi cảm thấy đã học đủ là được.”
Ta gật đầu.
Hắn nhìn chằm chằm ta trong chốc lát, mới mở miệng nói: “Bài học vỡ lòng của ngươi đã hoàn thành, về sau ngươi muốn học cái gì? Thi từ hay tứ thư ngũ kinh?”
Ta không niệm thi vì sợ hoài nghi. Với thân phận này, ta chán ghét nhìn thi từ miêu tả phong cảnh cùng thế gian tốt đẹp thế nào.
Nhưng tứ thư ngũ kinh với ta cũng không có tác dụng gì, thân phận này đã định cả cuộc đời ta không có cơ hội tham gia khoa cử. Như vậy tứ thư ngũ kinh còn tác dụng sao? Có thể cho ta biết phương thức tư duy của người đọc sách thế giới này?
Ánh mắt ta thoáng nhìn qua giá sách, thấy được quyển “Luật pháp”. Ân, ta muốn học cái này. Tương lai nếu đi ra ngoài, mua phòng ở, mua ruộng đất, làm mua bán nhỏ đều cần khế ước, làm sao không hiểu được phép luật chứ. Nếu cùng ngươi khác tranh chấp đưa lên quan, cũng phải có lợi thế tranh chấp.
Ta ở đây là người không có gốc gác, không có thân nhân bằng hữu. Tương lai nếu có thể đi ra ngoài, càng tránh xa những người nhận thức ta. Nếu ta xảy ra chuyện, ai là người có thể giúp ta? Ai có thể bảo đảm cho ta? Không ai hết.
Trên đời này không có một người như thế.
Ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Ta nghĩ học luật pháp”, ta nhẹ giọng nói.
“Luật pháp?”, Cố công tử kinh ngạc nhìn ta, “Học cái kia làm gì?”
Ta cúi đầu không nói.
Hắn cau mày nhìn ta trong chốc lát, sau đó cầm cuốn Luật Pháp kia đưa cho ta, “Dù sao ngươi đã nhận thức đại bộ phận chữ thường dùng, quyển sách này ngươi cầm về đọc đi.”
“Cám ơn”, ta nhận sách, cáo từ ly khai.
Loáng thoáng nghe được Thư Hương bên người Cố công tử oán giận ta không biết tốt xấu.
Ta chỉ là cầm cuốn pháp luật kia, yên lặng trở về phòng mình.
Sau khi đem cuốn sách pháp luật đưa ta, Cố công tử tựa như mất hứng thú dạy ta. Ta cũng liền khôi phục thói quen không ra khỏi cửa, mỗi ngày trừ bỏ chăm hoa chính là luyện tự.
Biết chữ luôn có chỗ tốt, trong viện có vài hạ nhân đến nhờ A Bình nói ta viết thư nhà hộ. Ta nghĩ nếu có thể đi ra ngoài, nếu ta không tìm thấy việc làm ít nhất có thể mở sạp, giúp người khác viết thư hoặc đơn kiện. Hiểu được luật pháp, viết vài đơn kiện hẳn là không có vấn đề.
_________________