Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đụng Đến Phu Quân Ta
  3. Chương 167: Mối thù giết thê không đội trời chung
Trước /201 Sau

Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đụng Đến Phu Quân Ta

Chương 167: Mối thù giết thê không đội trời chung

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Hàn, hiện tại thế cục thế nào huynh nên rõ ràng." Bên trong thư phòng Thái tử phủ, Mộ Dung Thích Dật trầm trọng nói ra "Chuyện của Linh Thứu chúng ta biết huynh rất khó vượt qua, chúng ta cũng rất hổ thẹn, thế nhưng huynh như bây giờ làm thế căn bản là không lý trí! Nàng sở dĩ gạt mọi người chính là không muốn liên lụy đến huynh, huynh lúc này làm không phải là đang lãng phí nàng dụng tâm lương khổ hay sao?"

Lãnh Mộ Hàn con ngươi hơi rủ xuống, khiến người ta không nhìn ra được hắn đang suy nghĩ gì, nhưng mà từ khuôn mặt hắn xơ xác không khó nhìn ra hắn gần nhất trải qua thật không tốt.

Đoạn Chương cũng đứng dậy, hiển nhiên có chút không đành lòng, nhưng hắn vẫn phải là nói. "Hàn, ta biết ngươi đối với ngôi vị hoàng đế vốn là không có hứng thú, cho tới nay đều là vì không muốn phụ lòng Hoàng Thượng Hoàng Hậu kỳ vọng, coi như là Hoàng Thượng có tâm tư khác đi, vậy còn Hoàng hậu thì sao? Những huynh đệ một mực theo ngươi thì sao? Còn có Linh Thứu cùng với hài tử của ngươi... "

Tuy rằng bọn họ ngoài miệng không nói, thế nhưng đại gia đều tâm như gương sáng, Linh Thứu cùng với hài tử trong bụng của nàng tỷ lệ sống rất nhỏ, nhỏ đến, hầu như không có.

Lãnh Mộ Hàn nhắm mắt lại, tựa hồ là đang đợi cái gì đó, mà Mộ Dung Thích Dật với Đoạn Chương chỉ nghỉ hắn vẫn còn đang suy tư, liền yên tĩnh lại, không nói gì nữa, chờ đợi quyết định sau cùng của hắn, dẫu sao nếu như lại không nghĩ ra đối sách liền thật là hết thảy đều xong rồi, nếu như không có tình huống đặc biệt, Lãnh Mạc Trần ngày mai liền sẽ thuận theo chiếu thư lên ngôi làm đế.

Đêm, có vẻ đặc biệt yên tĩnh, đột nhiên sàn nhà có lại có hơi rung chuyển, sau đó liền thấy một con hành thú từ lòng đất phá gạch mà ra.

Hành thú là ma thú cấp thấp, tuy đẳng cấp không cao, nhưng rất khó bắt được, bởi vì dù cho là tường đồng vách sắt bọn nó cũng có thể khoan thành lổ thủng đi vào sau đó chui ra mà chạy trốn, đây cũng là nguyên nhân vì sao Mộ Dung Sùng Tĩnh và Đoạn Chương nhìn thấy liền kinh ngạc.

Lãnh Mộ Hàn mới mở hai mắt ra, hành thú khi nhìn đến Lãnh Mộ Hàn sau, lập tức lấy lòng tiến lên ở một bên chân Lãnh Mộ Hàn cọ cọ, mãi đến khi Lãnh Mộ Hàn quăng một cái mắt lạnh qua, hành thú mới cả người run lên, lập tức nghiêm nghỉ báo cáo tin tức chính mình điều tra được.

Ma thú cấp thấp sẽ không nói tiếng người, chít chít sao sao nửa ngày Mộ Dung Thích Dật với Đoạn Chương cũng chỉ có mờ mịch ngồi đó, nhưng Lãnh Mộ Hàn sắc mặt lại là càng ngày càng thâm trầm, trong mắt thậm chí hiện lên lửa giận ngập trời cùng sát ý khát máu, sợ đến mức hành thú vừa nói xong lập tức từ chổ lúc trước chui ra liền chạy trốn, chạy đi còn không quên đem cái lỗ mình đào ra tu bổ như lúc ban đầu, nó cũng không muốn đâm đầu vào mũi thương a.

"Hàn? Sao vậy?" Đoạn Chương khó hiểu hỏi, mặc dù hiếu kỳ Lãnh Mộ Hàn khi nào lại có một ma thú như vậy, nhưng mà hắn bây giờ quan tâm hơn chính là, ma thú kia nói cái gì, lại để cho Lãnh Mộ Hàn luôn kiềm chế tâm tình lại có phản ứng lớn như vậy.

Nguyên lai tất cả đều là hắn ta, phải, phụ hoàng lợi dụng khiến hắn thất vọng, nhưng mà đến cùng là phụ thân chính mình kính yêu nhiều năm như vậy, dù cho sủng ái là giả dối, hắn cũng sẽ không hi vọng người chết, nhưng ai có thể nghĩ tới, trong này chẳng những là âm mưu của Lãnh Trạch Phong, còn có bút tích của Lãnh Mạc Trần!

Mà những đều này còn không thể làm hắn tức giận nhất, Lãnh Mộ Hàn tàn nhẫn mà nắm chặt một góc ghế, hiện rõ các khớp xương, ngay cả không khí chung quanh đều đang kịch liệt chấn động.

"Lãnh... Mạc...Trần!" Lãnh Mộ Hàn như một con dã thú đang phát cuồng, tơ máu che kín hốc mắt của hắn, con mắt đỏ ngầu bắn ra ánh sáng khát máu. "Mối thù giết thê, không đội trời chung!"

Mà hắn nói xong, chung quanh ly trà đều là mạnh mẽ chấn động vỡ tan, nước trà bắn ra, tựa như máu lệ tung xuống tráng liệt.

- --

Linh Thứu thân thể từng ngày từng ngày tốt lên, Gia Cát Vô Ưu ở bên ngoài mua một chút cháo trắng thanh đạm với đồ ăn nhẹ, ngoài ra còn có canh gà bổ dưỡng.

Mà Linh Thứu đã đối với hắn có thể tùy ý ra vào không gian không còn cảm thấy kinh ngạc như lúc đầu nữa, mặc dù có chút phiền muộn, bất quá nàng cũng nghĩ thoáng rồi, thứ nhất việc xảy ra đã không có cách nào thay đổi, thứ hai Gia Cát Vô Ưu lại đã cứu nàng nhiều lần, nàng không tốt nói thẳng không muốn hắn vào không gian của nàng, huống hồ nếu là Gia Cát Vô Ưu ra vào không gian cũng là để cho tiện chăm sóc nàng, nàng hiện tại lại không thích hợp đi ra ngoài, mà để Tiểu Kim trộm bánh bao trở về còn có thể, nhưng là cháo với canh gà liền không có cách nào, dù là một mình nàng cũng có thể tạm đỡ, nàng cũng nên vì hài tử suy nghĩ nhiều hơn.

"Cảm ơn, ta tự mình ăn là được." nhìn Gia Cát Vô Ưu đem đồ ăn dọn ra, lại bưng lên chén cháu muốn đút nàng ăn, Linh Thứu vội vàng đưa tay của chính mình muốn tiếp nhận, nhưng bị Gia Cát Vô Ưu tránh qua.

"Vẫn là ta giúp nàng đi, mang thai thời kỳ này thức ăn đều phải chú ý, huống hồ nàng hiện tại còn chưa khỏi hẳn, hẳn là ăn nhiều cái gì ăn ít ta hiểu khá rõ." Gia Cát Vô Ưu múc một muỗng cháo lại để thêm một ít đồ ăn lên phía trên, thổi thổi, lúc này mới đưa tới, hết thảy đều cực kỳ chăm sóc, đều cực kỳ tự nhiên.

Kỳ thực mấy ngày trước đây Gia Cát Vô Ưu cũng đút chi nàng ăn như thế, chỉ lúc đó nàng thật sự quá suy nhược, không có cách nào chính mình động thủ, cũng không có tinh lực chú ý những điều này, nhưng hiện tại thân thể của nàng dần dần tốt lên, những hành động này của Gia Cát Vô Ưu làm cho nàng không cách nào không để ý.

Hắn đối với nàng, dường như ôn nhu hơn trước, cũng tốt hơn trước, Linh Thứu có chút không thể nào tiếp thu được ái muội như vậy, dù sao ngoại trừ hắn đã cứu nàng, với việc hắn biết tất cả về nàng, thì giữa bọn họ bất quá là bằng hữu bình thường.

Bất quá lời của hắn nói làm cho nàng không thể nào xoi mói, không thể làm gì khác hơn là phối hợp hé miệng bắt đầu ăn. "Gia Cát Vô Ưu,..."

"Gọi ta Vô Ưu đi, mỗi lần liền kêu cả tên lẫn họ không mệt mỏi sao." Gia Cát Vô Ưu làm như tùy ý nói. "Ừm, ta cũng vẫn gọi nàng là Linh Thứu không phải sao."

Linh Thứu cuối cùng vẫn không có trái ý hắn, cùng hắn chung một chỗ cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng nàng không phải loại người dễ dàng bị dao động, nhưng lời hắn nói lại luôn làm cho nàng không biết như thế nào cự tuyệt, chẳng lẽ đây chính là 'Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay*'? (*Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn)

Linh Thứu trong lòng yên lặng thở dài, lại là ăn một miếng cháo được đưa tới, nuốt xuống sau mới hỏi. "Đúng rồi, bên ngoài hiện tại tình huống thế nào?" Mộ Hàn, thế nào rồi.

Linh Thứu nửa câu sau không có hỏi, Gia Cát Vô Ưu biết nàng kỳ thực muốn hỏi cái gì, nhưng mà hắn lại luyến tiếc phá vỡ tình cảnh ấm áp yên tĩnh lúc này, tròng mắt lóe lên trong nháy mắt: "Bên ngoài rất tốt, chỉ là chuyện của nàng còn chưa qua, nhưng mặc kệ bên ngoài như thế nào, việc cấp bách là nàng trước tiên đem thân thể của mình dưỡng cho tốt, cái khác tạm thời liền không nên nghĩ nhiều."

Linh Thứu không có được câu trả lời bản thân nghĩ muốn biết, nơi nào sẽ bỏ qua. "Vậy hắn thì sao?"

Gia Cát Vô Ưu tay cầm muỗng ngừng lại một chút. "Ta không biết, nơi này là Dập Nham quốc, ta chỉ là ở phụ cận mua một chút đồ ăn, vẫn không có tinh tế hỏi thăm."

Linh Thứu nghe vậy trong con ngươi không khỏi lóe qua một chút thất lạc, nàng nhớ hắn, điên cuồng nhớ hắn, nàng thật mong muốn bây giờ ở bên người có thể chăm sóc nàng chính là Mộ Hàn, phụ thân hài tử của nàng, nhưng mà nàng biết tất cả chỉ là hy vọng xa vời, nàng hiện tại xuất hiện đối với hắn mà nói sẽ chỉ là liên lụy, là gánh nặng.

Nàng cũng biết nàng không thể trốn cả đời, nếu như muốn với Mộ Hàn tiếp tục ở cùng nhau, chuyện này sớm muộn nàng đều phải đối mặt, nhưng nàng có thể làm thế nào đây, chẳng lẽ muốn nàng giết sạch con dân của hắn sao? Thật làm như vậy, nàng sẽ đặt hắn ở nơi nào?

Cũng không biết Mộ Hàn hiện tại thế nào rồi, là còn bị nàng lừa ở trong cuộc, hay là hắn đã biết hết tất cả, không có nàng ở bên cạnh, hắn trải qua có tốt hay không, có đúng hạn ăn cơm hay không, có ngoan ngủ...

Chỉ là Linh Thứu không biết, tin tức nàng chết đi từ lâu đã biến thành ác mộng của Lãnh Mộ Hàn, hắn bây giờ căn bản là không có cách nào ngủ được, bởi vì chỉ cần vừa nhắm mắt lại, bên tai của hắn sẽ nghe được lời lúc đó Bạch Túc nói, 'Đầy đất toàn là phần vụn thi thể, phần vụn thi thể ngươi biết không? Chính là từng khối từng khối huyết nhục.'

Gia Cát Vô Ưu nhìn Linh Thứu xuất thần, tự nhiên biết ánh mắt nàng lo lắng là vì ai, tâm không khỏi trầm trầm, nói không ước ao không đố kị đó là giả, hắn thường xuyên sẽ nghĩ, nếu như kiếp trước hắn có thể sớm một chút gặp được nàng, nếu như hắn có thể dẫn nàng rời đi những thị phi kia, có phải hay không hắn liền có thể được nàng yêu.

Đáng tiếc, thế gian là không có nếu như, nhân quả tuần hoàn, nàng trùng sinh là vì Lãnh Mộ Hàn, mà nàng trùng sinh phía trước lại sẽ không thể cùng hắn đồng thời xuất hiện.

Hắn không chờ đợi nàng sẽ đối hắn có khả năng cảm tình sâu, thế nhưng hắn hi vọng giúp đỡ ở bên người nàng cả đời như vậy, liền giống như bây giờ, may ra, lâu dài nàng liền sẽ đối hắn có một chút cảm giác, có một chút lệ thuộc hắn như vậy, có một chút đem hắn để ở trong lòng...

Ăn cơm xong, Linh Thứu tựa vào trên đệm mềm Gia Cát Vô Ưu đặc biệt mua về. "Kỳ thực thân thể của ta đã gần như hoàn toàn khôi phục, tuy rằng linh lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng mà đơn giản tự lo liệu vẫn là có thể, ngươi cũng có cuộc sống của chính ngươi, phiền ngươi lâu như vậy ta đã rất ngại lắm rồi, ngươi không cần thiết vì ta lãng phí nhiều thời gian với tinh lực như vậy, còn ta nợ ngươi, ngày khác ta nhất định trả lại, tuy rằng, không nhất định trả hết."

Gia Cát Vô Ưu trầm mặc, sau đó khổ sở nở nụ cười. "Ta vẫn không có từng nói với nàng chuyện xưa của ta đúng không." Mà hắn nói sau đó tự nhiên là cuộc sống của Gia Cát Vô Ưu đã trải qua.

Linh Thứu lắc lắc đầu, hắn không có nói với nàng, nhưng mà nàng có nghe Hiên Viên Yên Nhi nhắc qua, tuy rằng lúc đó chỉ là đơn giản vài câu, thế nhưng nàng có thể cảm nhận được, hắn khi đó đối với cái thế giới này chính là thất vọng.

Gia Cát Vô Ưu từ từ nói, từ hắn biết mình bất quá là quân cờ trong gia tộc, đến sau này thân huynh đệ với nhóm thúc thúc đố kị hãm hại, sau đó là hắn du lịch gặp những người được hắn cứu qua..., bọn họ tham lam cùng dục vọng, vong ân phụ nghĩa...

Gia Cát Vô Ưu cũng không có nói nhiều, rất nhiều chuyện hắn đều một câu cho qua, nhưng trong đó mạo hiểm, bị thương tổn bị phản bội..., Linh Thứu liền cảm nhận được, đều bị xúc động qua các câu chuyện của hắn.

Nàng không có trải qua những thứ kia như hắn đã trải qua, bởi vì nàng rất nhỏ nàng liền biết phụ thân mẫu thân không thích nàng, bởi vì nàng là rác rưởi trong miệng bọn họ, tuy rằng cũng đã mơ ước, nhưng đó là cùng hắn không giống nhau, hắn là thật sự đem cả trái tim giao phó đi ra ngoài, đổi về lại là thương tích khắp người, tan tác tơi bời.

Mà nàng không có vĩ đại giống như hắn, có thể hoàn toàn không có tư tâm cứu sống người, càng là không thể nào tưởng tượng được nếu là nàng như vậy thuần túy đi trợ giúp một người, mà người kia ngược lại muốn lợi dụng nàng, hại nàng, nàng sẽ làm sao... Khi đó hắn nhất định rất khó vượt qua...

Nhìn Linh Thứu trong mắt lộ ra đồng tình, Gia Cát Vô Ưu trong lòng hơi có chút cay đắng, hắn không muốn nàng đồng tình, nhưng mà cũng chỉ có như vậy, hắn mới có cớ lưu lại, ở lại bên cạnh nàng lâu hơn một chút. "Vì thế, ta thật sự không còn nơi nào đi nữa rồi, nàng có thể thu nhận giúp đỡ ta không? Coi như báo đáp?"

Linh Thứu vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn ánh mắt Gia Cát Vô Ưu mong đợi không khỏi sinh ra mấy phần không đành lòng. "Cái kia, ngươi trước hết ở lại đi, dù sao không gian chính ngươi cũng có thể tùy ý ra vào, sau này nếu là muốn rời đi, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi."

Quảng cáo
Trước /201 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Loạn Tiên Kỳ Đàm

Copyright © 2022 - MTruyện.net