Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quý Phi Trọng Sinh Thành Cung Nữ
  3. Chương 41: Ấm áp
Trước /94 Sau

Quý Phi Trọng Sinh Thành Cung Nữ

Chương 41: Ấm áp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");  Tiêu Thành Dục không hề ngạc nhiên trước những lời của Thẩm Khinh Trĩ, hắn rũ mắt xuống nhìn đôi môi đỏ mọng vừa được tô son của nàng, đột nhiên mỉm cười.Nụ cười của Tiêu Thành Dục như hoa xuân nở rộ, vẻ lạnh lùng trên mặt hắn tan biến trong nháy mắt, khiến lòng người ấm áp.Thẩm Khinh Trĩ lại bị nụ cười của hắn làm cho lóa mắt. Nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng gì, thì Tiêu Thành Dục đã cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi ấm áp của nàng.Hơi thở của Thẩm Khinh Trĩ như ngừng lại.Trên người Tiêu Thành Dục chỉ có mùi long diên hương trầm lắng, thoang thoảng, rất dễ chịu.Còn hương vị trong miệng hắn, dĩ nhiên chỉ còn lại mùi quýt mà nàng vừa đút cho hắn. Hơi ngọt, hơi chua, cũng hơi chát.Nhưng quýt rất ngon, nụ hôn này cũng có chút ngọt ngào.Tiêu Thành Dục một tay ôm lấy eo nàng, khóa chặt nàng trong vòng tay mình, thân thể cao lớn cường tráng của nam nhân trẻ tuổi bao phủ lấy nàng, khiến Thẩm Khinh Trĩ toát ra một lớp mồ hôi mỏng trong làn gió đêm.Lồng ng.ực hắn quá nóng bỏng, gần như thiêu đốt khuôn mặt nàng.Thẩm Khinh Trĩ vô thức chống tay lên ngực Tiêu Thành Dục, nàng nhẹ nhàng đẩy ra, phát hiện lồng ng.ực đối phương vừa rộng vừa ấm, căn bản không đẩy ra được."Hừ." Thẩm Khinh Trĩ cố gắng hừ một tiếng.Nhưng ngay sau đó, âm thanh của nàng đã bị tiếng cười của Tiêu Thành Dục nuốt chửng.Hai người ôm hôn nhau bên cạnh cửa thùy hoa vắng vẻ, cung nhân lặng lẽ nấp sau cây hoàng liên, chỉ có ánh trăng sáng tỏ và làn gió đêm dịu dàng như đang gửi đến sự quan tâm.Mãi đến khi Thẩm Khinh Trĩ cảm thấy khó thở, nàng mới khẽ đấm vào ngực Tiêu Thành Dục, hắn mới lưu luyến buông nàng ra.Gương mặt Thẩm Khinh Trĩ đỏ ửng, không phải vì xấu hổ, mà là vì bị hắn hôn đến nghẹt thở, nàng cố ý trừng mắt nhìn hắn một cách hung dữ.Nhưng ánh mắt này của nàng, từ ánh mắt đến hàng lông mày đều là vẻ đẹp tuyệt trần, sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng.Tiêu Thành Dục nhìn nàng xinh đẹp như vậy, trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả.Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, cuối cùng mới nhìn về phía Thẩm Khinh Trĩ, giọng nói trầm thấp: "Nàng muốn tắm rửa không?"Thẩm Khinh Trĩ mím môi, lần này thì thật sự có chút xấu hổ, da mặt có dày đến đâu, lần đầu tiên giữa hai người cũng vẫn có chút ngượng ngùng.Nàng cúi đầu cũng không trả lời câu hỏi của hắn, mà tự mình thoát khỏi vòng tay hắn, chạy về phía tẩm điện, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng yêu kiều.Đợi đến khi nàng đứng trước rèm lụa xanh của tẩm điện, trên đầu là ánh đèn lưu ly sáng rực, trên mặt là một mảnh xuân sắc.Thẩm Khinh Trĩ quay đầu lại, nhìn Tiêu Thành Dục từ xa. Ánh mắt đó vô cùng câu hồn, ngay cả nam nhân lạnh lùng như Tiêu Thành Dục cũng bị nàng quyến rũ đến mức bước về phía trước hai bước, đợi đến khi hoàn hồn, đã theo nàng chậm rãi đi về phía tẩm điện.Từng bước, từng bước một, như có tiếng chuông vang lên, lại như muốn lao vào giấc mộng đẹp.Tiêu Thành Dục khựng lại một chút, nhưng ngay sau đó không do dự nữa, sải bước đi vào tẩm điện.Buổi tối hai người tắm riêng, Niên Cửu Phúc sai người mở Đông phối điện đối diện, Tiêu Thành Dục tắm rửa qua loa bên đó xong liền xõa tóc đi ra ngoài chờ.Thẩm Khinh Trĩ tắm rửa rất chậm, đợi đến khi nàng tắm xong, tóc của Tiêu Thành Dục cũng đã gần khô, được Niên Cửu Phúc dùng dây buộc lại, lỏng lẻo buông xuống sau gáy.Thẩm Khinh Trĩ không mặc bộ y phục lúc dùng bữa tối nữa, nàng thay một bộ trung y trắng tinh, tay áo và vạt áo đều thêu hoa lan thanh nhã, càng tôn lên khuôn mặt mộc thanh tú tuyệt trần của nàng.Cánh cửa chạm khắc hoa văn kẽo kẹt mở ra, Thẩm Khinh Trĩ đứng sau bức rèm che màu ngọc bích, khẽ hành lễ với Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ, đã để người đợi lâu."Thẩm Khinh Trĩ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tiêu Thành Dục, cả hai đều thấy được ý xuân trong mắt đối phương.Tiêu Thành Dục buông cuốn sách chưa lật một trang xuống, chậm rãi đứng dậy, từng bước đi đến trước mặt Thẩm Khinh Trĩ.Thẩm Khinh Trĩ đưa tay về phía hắn: "Bệ hạ, mời."Tiêu Thành Dục nắm lấy tay nàng.Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau qua bức rèm châu, mang theo hơi ấm vô song.Rèm châu đong đưa, ánh nến lay động, Tiêu Thành Dục bước qua cánh cửa chạm khắc, theo nàng từng bước đi vào tẩm điện."Chiêu Nghi, mời."Trong màn giường, Tiêu Thành Dục mỉm cười nói với Thẩm Khinh Trĩ câu cuối cùng.Ngay sau đó, Thẩm Khinh Trĩ chỉ cảm thấy một trận cuồng phong bão táp, bên tai nàng ngoài tiếng thở d.ốc nặng nề, không còn nghe thấy gì khác. Dù nàng đã mệt, đã kiệt sức, cố gắng khuyên can nhưng người kia vẫn không ngừng nghỉ.Thẩm Khinh Trĩ cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ nhớ giữa chừng đã gọi nước một lần, nàng tưởng rằng sẽ được nghỉ ngơi, kết quả Tiêu Thành Dục vẫn không chịu buông tha. Cơn lửa tích tụ mấy tháng trời dường như đều trút lên một mình nàng, hết lần này đến lần khác giày vò nàng.Cuối cùng Thẩm Khinh Trĩ thực sự chịu không nổi, nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ đành mơ hồ nói: "Bệ hạ, còn phải lên triều sớm."Tiêu Thành Dục thở hổn hển bên tai nàng: "Chiêu Nghi nhầm rồi, ngày mai nghỉ triều."Thẩm Khinh Trĩ: "..."Lần này Thẩm Khinh Trĩ thật sự muốn khóc, nàng đột nhiên hiểu ra, chọc ai cũng được, chớ chọc vào nam nhân trẻ tuổi nhịn cả năm trời.Người chịu thiệt chính là cái eo của nàng.Nhưng Tiêu Thành Dục cũng không phải kẻ không biết tiết chế, thấy mặt Thẩm Khinh Trĩ đỏ ửng, giọng nói cũng yếu ớt đi, lúc này mới chịu tha cho nàng.Lần này tắm rửa đơn giản, quả thực là lần cuối cùng.Chờ đến khi mọi việc kết thúc, hai người nằm song song trên giường, Thẩm Khinh Trĩ lười biếng ngáp một cái: "Bệ hạ, ngủ ngon."Tiêu Thành Dục quay đầu nhìn nàng, giúp nàng chỉnh lại gối, vuốt phẳng những sợi tóc mai bên má: "Khinh Trĩ, ngủ đi."Trên mặt Thẩm Khinh Trĩ nở nụ cười ngọt ngào, nàng nghiêng đầu nép vào bờ vai rộng lớn của hắn, ngay sau đó liền ngủ thiếp đi.Giấc ngủ này, hai người đều ngủ rất say.Không nói đến Thẩm Khinh Trĩ mệt mỏi rã rời, ngay cả Tiêu Thành Dục vốn luôn cảnh giác cũng ngủ say. (Ủa, thế H của tui đâu?Người đánh thức hắn không phải giọng nói của Niên Cửu Phúc, mà là tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ.Chim hoàng oanh bay lượn hót líu lo trên cây hoàng liên trong sân, đánh thức vị Hoàng Đế trẻ tuổi.Tiêu Thành Dục đột ngột mở mắt, đập vào mắt là màn che xa lạ, trên màn thêu hình chim én bay lượn trong rừng mơ, vui tươi sống động.Bên tai hắn là tiếng ngáy khe khẽ.Tiêu Thành Dục nghiêng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt ngủ say vô tư vô lo của Thẩm Khinh Trĩ.Lúc ngủ nàng ngoan ngoãn hơn lúc thức nhiều, không tinh quái lanh lợi, không thông minh đoan trang, cũng không quyến rũ mê người như vậy, ngược lại có chút ngây thơ như hài tử.Tiêu Thành Dục có chút ngẩn ngơ. Hắn đột nhiên phát hiện, Thẩm Khinh Trĩ trước mặt hắn có nhiều gương mặt, mỗi gương mặt đều khác nhau, nhưng mỗi gương mặt đều là nàng.Tiêu Thành Dục chăm chú nhìn Thẩm Khinh Trĩ một lúc, kỳ thực hắn cũng không biết mình đang nhìn gì, nhưng cứ nhìn đến xuất thần.Nhưng chỉ một lát sau, hắn cảm thấy trong màn có chút ngột ngạt, bèn nhẹ nhàng vén chăn gấm xoay người xuống giường.Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, Thẩm Khinh Trĩ vẫn không hề tỉnh giấc.Tiêu Thành Dục vén màn, Thích Tiểu Thu và Diêu Triều Đồng đang canh giữ bên ngoài vội vàng hành lễ với hắn, Thích Tiểu Thu nhanh chóng lui ra ngoài gọi Niên Cửu Phúc, Diêu Triều Đồng mang giày cho Tiêu Thành Dục.Tiêu Thành Dục cũng không vội thay y phục, hắn đi giày xong liền đi ra ngoài. Hắn đi một mạch ra khỏi tẩm điện, đến gian chính nhìn sắc trời rực rỡ bên ngoài, hít sâu một hơi.Hắn cảm thấy mình ngủ rất say, lúc này mới chỉ là giờ Dần, mặc dù vậy, tinh thần hắn vẫn phấn chấn, tâm trạng rất tốt.Niên Cửu Phúc dẫn theo cung nhân chờ ở Đông phối điện đối diện, đợi Tiêu Thành Dục đi ra, vội vàng tiến lên hầu hạ thay y phục cho hắn.Không cần lên triều sớm, hắn chỉ mặc một bộ thường phục màu đen đơn giản, búi tóc gọn gàng, coi như đã ăn mặc chỉnh tề.Sau khi rửa mặt, Niên Cửu Phúc tiến lên: "Bệ hạ, bữa sáng hôm nay..."Thẩm chiêu nghi còn chưa dậy, nếu Tiêu Thành Dục gọi bữa sáng thì động tĩnh sẽ rất lớn, chắc chắn sẽ đánh thức nàng. Hắn khựng lại một chút, cảm thấy có hơi đói bụng, nhưng thấy thời gian còn sớm, liền nói: "Không vội."Hắn nói không vội, vậy thì không vội vậy.Tiêu Thành Dục tự mình ra sân viện của Cảnh Ngọc cung tập một bài quyền, đổ chút mồ hôi lại rửa mặt lần nữa, cảm thấy toàn thân sảng khoái, vô cùng dễ chịu."Mang tấu chương đến đây." Tiêu Thành Dục ngồi trong thư phòng ở Đông phối điện ra lệnh.Thế là Hoàng Đế bệ hạ bắt đầu phê tấu chương trong lúc bụng đói.Thích Tiểu Thu ở bên ngoài yên lặng chờ một lát, thấy hắn không có ý định gọi Thẩm Khinh Trĩ dậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng ấy bèn nhẹ nhàng lui về tẩm điện, vểnh tai lắng nghe, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều bên trong, liền yên tâm.Giấc này Thẩm Khinh Trĩ ngủ rất ngon, đợi đến khi nàng tỉnh dậy, vẫn còn hơi mơ màng. Nàng trở mình muốn thư giãn eo một chút, nhưng vừa động đã khiến nàng không nhịn được kêu lên một tiếng: "Ái ui."Thích Tiểu Thu vội vàng vén màn lên: "Chiêu Nghi, làm sao vậy?"Thì nhìn thấy Thẩm Khinh Trĩ nhăn nhó xoa eo, miệng lẩm bẩm gì đó. Thích Tiểu Thu cũng từng được ma ma dạy dỗ, liếc mắt một cái đã nhìn ra Thẩm Khinh Trĩ bị làm sao, nàng ấy mím môi nhịn cười, nhỏ giọng nói: "Chiêu Nghi, để nô tỳ xoa bóp eo cho người, xoa bóp một chút sẽ đỡ."Thẩm Khinh Trĩ hừ một tiếng, xoay người nằm sấp trên giường để nàng ấy xoa bóp.Thích Tiểu Thu từng học qua xoa bóp, trên tay lại có lực, không bao lâu đã xoa bóp cho Thẩm Khinh Trĩ toát mồ hôi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn là ngươi tốt. Nam nhân mà, hừ."Thích Tiểu Thu vội vàng nhắc nhở: "Chiêu Nghi, bệ hạ vẫn chưa đi, đang đợi người dậy để cùng dùng bữa sáng."Thẩm Khinh Trĩ chớp chớp mắt, kinh ngạc hỏi: "Hôm nay ngài ấy không bận?"Với tính tình của Tiêu Thành Dục, mỗi ngày không ngồi tám canh giờ trong thư phòng thì hắn sẽ cảm thấy mình chưa đủ siêng năng, hận không thể ăn uống ngủ nghỉ đều phải xem tấu chương, hôm nay thật kỳ lạ, trời đã sáng rõ, chắc chắn đã qua giờ Dần, Tiêu Thành Dục vậy mà vẫn chưa đi.Thẩm Khinh Trĩ có chút tò mò: "Sao lại như vậy?"Thích Tiểu Thu lắc đầu: "Nô tỳ cũng không biết, nhưng thấy Niên công công cũng không khuyên."Thẩm Khinh Trĩ khép hờ hai mắt, trầm ngâm một lát: "Nhất định là có chuyện gì đó."Nhưng nàng cũng chỉ suy đoán trong lòng, ngoài miệng sẽ không bàn tán nửa lời.Chờ đến khi nàng thức dậy rửa mặt, trang điểm nhẹ nhàng, lại thay một bộ váy áo màu vàng nhạt, lúc này mới thong thả bước ra khỏi tẩm điện.Niên Cửu Phúc canh giữ ở thư phòng, Thẩm Khinh Trĩ bèn nói với Tiểu Đa Tử - đồ đệ của Niên Cửu Phúc: "Đa công công, phiền ngươi nói với đại bạn một tiếng, xem có cần sắp xếp bữa sáng cho bệ hạ không."Tiểu Đa Tử nào dám nhận câu này, vội vàng xua tay: "Chiêu Nghi, người cứ gọi tiểu nhân là Tiểu Đa là được rồi, không dám nhận."Thẩm Khinh Trĩ sẽ không đi quấy rầy Tiêu Thành Dục, dù sao có Niên Cửu Phúc ở đó, luôn có người lo lắng việc ăn uống của Hoàng Thượng. Chỉ cần gọi Niên Cửu Phúc, Niên Cửu Phúc liền lo liệu ổn thỏa mọi việc. Một lát sau, Tiêu Thành Dục ra khỏi thư phòng, ngồi ở gian chính nói với Niên Cửu Phúc muốn truyền thiện, sau đó mới nhìn về phía Thẩm Khinh Trĩ.Thẩm Khinh Trĩ da trắng nõn nà, cười tươi như hoa, cả người so với hôm qua càng thêm rực rỡ, giống như đóa hoa đang nở rộ giữa mùa xuân, rực rỡ muôn màu.Chỉ thấy nàng ngồi đó, thỉnh thoảng lại xoa xoa eo, Tiêu Thành Dục mới hài lòng thu hồi tầm mắt."Hôm nay có sắp xếp gì không?" Tiêu Thành Dục bỗng nhiên có nhã hứng.Thẩm Khinh Trĩ nhỏ nhẹ đáp: "Hôm qua vừa mới chuyển đến, phát hiện Thục thái phi nương nương để lại cho tần thiếp rất nhiều sách, tần thiếp định hôm nay đến cảm tạ nương nương.""Quả thực nên cảm tạ, tiện thể nàng đi thăm Nhu Giai một chút, nghe nói mấy hôm nay nàng ấy bị bệnh, đã chuyển đến Thọ Khang cung để Hiền thái phi chăm sóc."Thẩm Khinh Trĩ không biết chuyện này, nghe vậy liền đáp: "Vâng, tần thiếp biết rồi, bệ hạ cứ yên tâm."Tiêu Thành Dục lại nhớ tới chuyện sách của Thục thái phi, bèn nói: "Nàng mang quà đáp lễ gì cho Thục thái phi?Thẩm Khinh Trĩ vội vàng bảo Thích Tiểu Thu lấy thỏi mực Huy Châu màng tới, trước tiên tạ ơn Tiêu Thành Dục ban thưởng, sau đó mới lưu luyến nói: "Sách của Thục thái phi nương nương quá quý giá, ân tình tặng sách này tần thiếp không biết báo đáp thế nào, thỏi mực Huy Châu này tần thiếp rất thích, nghĩ rằng Thục thái phi nương nương cũng sẽ thích."Tiêu Thành Dục liếc nhìn nàng một cái, phất tay áo đứng dậy nói: "Thứ ban cho nàng, nàng cứ giữ lấy, những chuyện khác..."Hắn đưa mắt nhìn qua Niên Cửu Phúc, Niên Cửu Phúc lập tức đáp: "Bệ hạ yên tâm, quà đáp lễ cho Thục thái phi nương nương, thần sẽ chọn giúp nương nương."Tiêu Thành Dục ừ một tiếng, cũng không nói lời tạm biệt với Thẩm Khinh Trĩ, cứ như một cơn gió mà rời đi.Thẩm Khinh Trĩ chớp chớp mắt, một lát sau khẽ cười thành tiếng: "Thật là, rõ ràng là muốn quan tâm người ta, nhưng lúc nào cũng lạnh lùng, làm người ta chẳng cảm nhận được chút hảo tâm nào."Sau khi Tiêu Thành Dục rời đi, Thẩm Khinh Trĩ lại nằm thêm một lúc, đợi đến khi trời sáng rõ, mặt trời lên cao mới đứng dậy chuẩn bị đi thăm Thục thái phi.Lúc nàng tỉnh dậy, Tiểu Đa Tử đã đưa tới quà đáp lễ mà Niên Cửu Phúc chọn, là một bộ bút mực giấy nghiên đầy đủ, vừa nhìn đã biết tốt hơn thỏi mực Huy Châu kia.Thẩm Khinh Trĩ thấy trên bàn bày hai hộp lễ vật, bèn hỏi: "Sao lại có thêm một hộp nữa?"Thích Tiểu Thu lập tức đáp: "Niên công công nói Chiêu Nghi thích bút mực, bộ này là đặc biệt chọn để tặng người ạ."Hắn dùng từ "tặng", vậy chính là lấy từ kho riêng của Hoàng Thượng, do đó không qua sổ sách ban thưởng của Thượng Cung Cục.Thẩm Khinh Trĩ mở hộp ra, nhìn trái nhìn phải, không khỏi mỉm cười."Ánh mắt của Niên công công thật tốt," Thẩm Khinh Trĩ nói, "Khay nghiên này thật tinh xảo, vừa nhìn đã biết là bút tích của sư phụ Huy Phủ , hơn nữa cũng có chút niên đại rồi."Bộ này so với bộ chuẩn bị cho Thục thái phi gần như không khác biệt gì, chỉ là hình dáng khay nghiên và bút lông sói tinh tế hơn, mang nét tao nhã.Thẩm Khinh Trĩ chưa bao giờ là người thích cất giấu đồ, ngoại trừ thỏi mực Huy Châu kia, những thứ còn lại đều để Ngân Linh bày trên bàn sách, sau này sẽ dùng hàng ngày.Mang theo quà đáp lễ, lại mang theo một hộp đầy điểm tâm, Thẩm Khinh Trĩ ngồi lên nhuyễn kiệu ấm áp được chuẩn bị riêng cho nàng.Giờ đây Chiêu Nghi đã có nhuyễn kiệu ấm áp của riêng mình, không cần dùng chung với người khác nữa. *****Tây lục cung cách chỗ ở của Thái Phi phía Tây Nam không tính là xa, đi qua ba bốn cung điện của Trường Tín cung là tới, gần nhất chính là Thọ Khang cung nơi Thục thái phi và Hiền thái phi đang ở.Thẩm Khinh Trĩ ngồi trong kiệu một lát, nắng ấm còn chưa đủ thì đã đến Thọ Khang cung.Tiền Tam Hỉ đi theo nàng nhắc nhở : "Chiêu Nghi, đến Thọ Khang cung rồi, Mặc Hương cô cô bên cạnh Thục thái phi nương nương đã chờ ở cửa rồi ạ."Thẩm Khinh Trĩ ừ một tiếng, đợi kiệu dừng lại, nàng vịn tay Tiền Tam Hỉ xuống kiệu, ngẩng đầu đã nhìn thấy một vị cô cô cao gầy chưa đến bốn mươi tuổi.Nàng ấy mặc váy áo trắng nhã nhặn, trên đầu chỉ cài hai chiếc trâm bạc, trông vô cùng giản dị.Thẩm Khinh Trĩ không phải người câu nệ, thấy nàng ấy bèn vội vàng tiến lên: "Mặc Hương cô cô khỏe chứ, đã lâu không gặp."Mặc Hương cũng vội vàng tiến lên hành lễ với Thẩm Khinh Trĩ: "Nô tỳ thỉnh an Chiêu Nghi, chúc mừng Chiêu Nghi."Thái phi nương nương nghe nói Chiêu Nghi muốn đến, hôm qua đã rất vui mừng, sáng sớm đã chờ sẵn rồi ạ."Hai câu này nói ra, ý thân cận bộc lộ rõ ràng.Trên mặt Thẩm Khinh Trĩ hơi ửng hồng, nàng nhỏ giọng nói: "Sao có thể để nương nương chờ ta chứ."Hai người vừa nói chuyện, vừa đi vào Thọ Khang cung.Thọ Khang cung trước đây cũng từng là nơi ở của các vị Thái Phi, cung điện thực ra rộng rãi hơn Đông Tây lục cung, đặc biệt là hai bên phối điện đều rộng hơn nửa gian, như vậy có thể ở thêm vài vị Thái Phi có địa vị không cao.Hậu cung tiên đế không nhiều người, tổng cộng cũng không có bao nhiêu, Tiêu Thành Dục lại rất kính trọng các vị mẫu phi, không để các bà chen chúc nhau, như vậy ở cũng coi như rộng rãi. Nhưng dù rộng rãi hơn nữa, các bà cũng không còn là chủ vị của một cung đoàn viên náo nhiệt, tiên đế băng hà, các bà đều đã thành quả phụ.Thẩm Khinh Trĩ đi theo Mặc Hương vào trong, có thể cảm nhận được ánh mắt không rõ ràng từ hai bên phối điện nhìn về phía mình.Những ánh mắt đó không khiến người ta cảm nhận được thiện ý hay ác ý, dường như chỉ là tùy ý nhìn ngắm cảnh vật, tò mò đánh giá nàng một phen, có người liền thu hồi tầm mắt.Nụ cười trên mặt Thẩm Khinh Trĩ không thay đổi, trực tiếp đi theo Mặc Hương vào chính điện Thọ Khang cung.Thục thái phi vào cung sớm hơn Hiền thái phi, nhi tử cũng đã mười ba mười bốn tuổi, phong hào Thục cũng cao hơn Hiền nửa bậc, do đó bà ấy có thể ở chính điện.Thục thái phi đang chờ ở chính điện Thọ Khang cung, bà ấy đang ngồi đọc sách trên ghế chủ vị, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn sang.Bà ấy có dung mạo rất đẹp.Khuôn mặt xinh đẹp ôn nhu thanh nhã, giữa lông mày và đôi mắt đều là vẻ bình thản nhàn nhạt, đôi mắt đen láy không có quá nhiều cảm xúc, nếu nói có, Thẩm Khinh Trĩ chỉ có thể nhìn thấy chút vui mừng trong mắt.Thẩm Khinh Trĩ vốn không quen thân với bà ấy, nàng là cung nữ bên cạnh Thái Hậu, tự nhiên không thể thân thiết với các phi tần khác, nhưng trước đây Thục thái phi thường xuyên đến thăm Thái Hậu, nên cũng thường xuyên gặp mặt nàng.Lần này thân phận hai người thay đổi, một người trở thành Thái Phi, một người làm Chiêu Nghi, mới có thể ngồi xuống trò chuyện tử tế.Vừa bước vào chính điện, Thẩm Khinh Trĩ đã hành lễ với Thục thái phi.Thục thái phi xuất thân từ dòng dõi thư hương thế gia, tính tình ôn hòa chính trực, thanh nhã thoát tục, bà ấy chưa bao giờ tham gia vào những chuyện thị phi trong cung, chỉ chuyên tâm sống cuộc sống của mình, đọc sách và nuôi dạy nhi tử nên người.Lần này gặp Thẩm Khinh Trĩ bà ấy cũng tỏ ra rất vui vẻ, vội vàng lên tiếng: "Miễn lễ đi, ngồi xuống nói chuyện nào."Thẩm Khinh Trĩ ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, mỉm cười nói: "Tạ nương nương khoan hậu.""Nương nương, hôm qua vừa dọn vào Cảnh Ngọc cung, tần thiếp đã nhìn thấy mấy rương bảo bối nương nương để lại, tần thiếp vô cùng vui mừng, liền đọc ngay," giọng Thẩm Khinh Trĩ nhẹ nhàng vui vẻ, "Đọc mới phát hiện, sở thích đọc sách của nương nương gần như giống hệt với tần thiếp, những lời phê bình của nương nương cũng rất sâu sắc, tần thiếp thật sự được lợi rất nhiều."Gương mặt trẻ trung và giọng nói trong trẻo của Thẩm Khinh Trĩ đã thêm vào Thọ Khang cung ảm đạm vài phần sức sống. Ngay cả Thục thái phi là người ưa tĩnh lặng, lúc này cũng không cảm thấy phiền, ngược lại càng vui vẻ hơn.Niềm vui này, có lẽ là do đã lâu không có được cảm giác náo nhiệt, Thục thái phi cũng không nói rõ được."Ngươi thích là tốt rồi," Thục thái phi ôn tồn nói, "Lúc trước ta để lại sách, Mặc Hương còn nói ta lo lắng thừa, nhỡ đâu ngươi không thích, lại đắc tội với người ta. Nhưng ta nhớ Thái Hậu nương nương đã từng nói, ngươi luôn siêng năng hiếu học, rất thích đọc sách, cho dù không thích sách ta để lại, chắc ngươi cũng sẽ không giận."Thẩm Khinh Trĩ kinh ngạc nhìn Mặc Hương, sau đó mới nói với Thục thái phi: "Mặc Hương cô cô oan uổng cho tần thiếp rồi, tần thiếp luôn kính mộ Thái Phi nương nương, sao có thể giận nương nương được chứ."Nàng làm ra vẻ như vậy, mọi người trong chính điện đều bật cười.Đợi đến khi không khí vui vẻ hơn, Thẩm Khinh Trĩ bảo Thích Tiểu Thu dâng hộp lễ vật cùng điểm tâm lên: "Nương nương cũng biết tần thiếp còn trẻ, mới làm cung phi không lâu, trong tay không có bao nhiêu thứ tốt, bộ bút mực giấy nghiên này là do Niên đại bạn bên cạnh Hoàng Thượng tặng, nương nương nhất định sẽ thích.""Những loại bánh điểm tâm này là do cung nữ ngự thiện trong cung tần thiếp làm, tay nghề nàng ấy rất tốt, nương nương cứ ăn thử cho biết, còn dư thì có thể cho các nương nương khác nếm thử, nếu thích, lần sau tần thiếp sẽ bảo nàng ấy làm để hiếu kính nương nương."Hoa quả cúng hôm qua rất nhiều, Thẩm Khinh Trĩ không thể ăn hết, chi bằng dùng để hiếu kính các vị Thái Phi ở đây.Làm Thái Phi rồi, lễ vật không còn như xưa nhưng cũng không thiếu miếng ăn này, chủ yếu là thiếu tấm lòng. Thục thái phi nhìn nàng, trong mắt thêm vài phần hiền từ."Ngươi là một hài tử ngoan," Thục thái phi nói, "Năm đó Thái Hậu nương nương đã nói, ngươi là hài tử nhân hậu nhất trong số những hài tử cùng tuổi ở Khôn Hòa cung, quả nhiên không sai."Thẩm Khinh Trĩ không biết Thái Hậu đã nói với Thục thái phi nhiều lời về mình như vậy, nàng hơi cúi đầu, mím môi cười.Sau khi dâng tạ lễ, Thẩm Khinh Trĩ chọn cuốn sách đã xem hôm qua để thỉnh giáo Thục thái phi, Thục thái phi cũng kiên nhẫn giảng giải cho nàng, cứ giảng giải như vậy hai khắc đồng hồ, nàng thấy Thục thái phi cầm chén trà lên uống một ngụm, lúc này mới ngượng ngùng cười cười."Là tần thiếp không biết ý, nương nương đừng trách," Thẩm Khinh Trĩ nói, "Tần thiếp làm phiền nương nương lâu như vậy, xin phép cáo lui."Thục thái phi lại có chút không nỡ.Thẩm Khinh Trĩ nhìn Thục thái phi, mỉm cười nói: "Nương nương, bây giờ đang là mùa thu, thời tiết không lạnh không nóng, ban ngày trời trong xanh mát mẻ, nương nương rảnh rỗi cũng có thể đến thăm Thành quận vương, điện hạ bây giờ mới mười ba mười bốn tuổi, Thái Hậu nương nương lại phải dưỡng bệnh, điện hạ vẫn cần mẫu thân quan tâm chăm sóc."Thẩm Khinh Trĩ nói chuyện luôn nhẹ nhàng êm ái như gió xuân mưa phùn, khiến người nghe ấm lòng."Nếu nương nương có việc gì, hay trong Thọ Khang cung nếu có ai phục vụ nương nương không tốt, nương nương cứ sai người đến nói với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng rất hiếu thảo, nhất định sẽ không để nương nương sống khổ sở." Thẩm Khinh Trĩ vừa nói vừa cười, nhưng lời nói lại khá gay gắt: "Ai dám ức hiếp nương nương, chính là làm mất mặt Hoàng Thượng, chính là bất kính với tiên đế, bất kính với Hoàng Thượng."Thục thái phi không ngờ Thẩm Khinh Trĩ không chỉ đến thăm mình, mà còn có những lời muốn nói, bà chưa bao giờ quan tâm đến chuyện hậu cung, lúc này mới chợt nhận ra, người mà Tiêu Thành Dục lựa chọn ngay từ đầu đã được định sẵn.Hắn đã lựa chọn giống như Thái Hạua.Thẩm Khinh Trĩ làm việc dứt khoát, những lời cần nói một câu cũng không thiếu, có thể cao cao tại thượng cũng có thể chững chạc ổn trọng, khi dỗ dành người khác có thể khiến người ta vô cùng thoải mái, nhưng nếu muốn cũng có thể khiến người ta khó chịu, khiến người ta đau lòng.Thục thái phi không khỏi mỉm cười. Thực ra bà mới ba mươi tư ba mươi lăm tuổi, tuổi thọ còn dài, lúc này cười lên lập tức trông trẻ ra, hoàn toàn không giống người góa bụa.Thục thái phi nói: "Được, ta biết rồi, ngươi cũng phục vụ Hoàng Thượng cho tốt, tính tình của Hoàng Thượng chúng ta đều biết, luôn lo lắng tất cả mọi chuyện, chỉ là không chịu lo lắng cho bản thân mình."Nụ cười lại hiện lên trên gương mặt Thẩm Khinh Trĩ, nàng e lệ nói: "Tần thiếp biết rồi, nương nương yên tâm."Thẩm Khinh Trĩ lại dặn dò Mặc Hương một hồi, rồi mới đi ra khỏi chính điện, đến trước cửa thuỳ hoa, bảo Thích Tiểu Thu gõ cửa.Chỉ nghe ba tiếng "cốc cốc cốc", một tiểu cung nữ mở cửa, cẩn thận nhìn ra ngoài."Người là vị quý nhân nào?" Tiểu cung nữ không quen biết Thẩm Khinh Trĩ, nhưng nhìn nàng một thân tơ lụa lăng la không phú cũng quý.Thích Tiểu Thu trả lời: "Đây là Thẩm chiêu nghi, Chiêu Nghi đến thăm Thục thái phi nương nương và công chúa."Tiểu cung nữ lập tức hoảng hốt, nàng ta vội đóng sầm cánh cửa khắc hoa, chạy nhanh vào trong.Không lâu sau, cánh cửa khắc hoa lại mở ra.Lần này người đứng bên trong là Thính Tuyền cô cô bên cạnh Hiền thái phi.Thính Tuyền chỉ gặp Thẩm Khinh Trĩ vài lần, lần này nhìn kỹ mới xác định là nàng, vội vàng đón nàng vào."Chiêu Nghi sao lại đến đây, cung này không có chuẩn bị, tiếp đãi không chu đáo, mong Chiêu Nghi thông cảm."Thẩm Khinh Trĩ tỏ vẻ lịch sự: "Cô cô sao lại nói vậy, hôm nay ta vốn tới thăm Thục thái phi nương nương. Hoàng Thượng nghe được chuyện này liền nhắc đến Nhu Giai công chúa, ngài ấy rất lo lắng cho bệnh tình của công chúa, nên mới sai ta đến thăm nương nương và công chúa.”Nghe vậy, Thính Tuyền hơi giãn mày, sắc mặt vàng vọt trông cũng dễ nhìn hơn một chút: "Hoàng Thượng quả là nhân từ hiếu nghĩa, thật làm phiền Chiêu Nghi rồi.”Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, đứng lại trong viện một lúc, có vẻ chần chừ: "Cô cô có muốn bẩm báo với nương nương không? Ta đợi cũng được.”Thính Tuyền cười khổ lắc đầu:“Thái Phi nương nương mời Chiêu Nghi đến thẳng đây. Thái Phi hiện đang ở tẩm điện của Nhu Giai công chúa.”Thẩm Khinh Trĩ bèn đi theo nàng ta vào trong hậu điện.Hậu điện bài trí không khác gì tiền điện, chỉ là trong phòng không bày hoa quả tươi hay hoa tươi, không khí trở nên trầm mặc. Cả gian phòng ngập tràn mùi thuốc đắng khiến người ta cảm thấy khó thở.Theo chân Thính Tuyền đi sang điện bên phải, nàng ta đẩy cửa ra, mùi thuốc càng nồng hơn.Thẩm Khinh Trĩ không đổi sắc mặt, bước qua rèm châu, vòng qua bình phong, liền trông thấy Hiền thái phi nương nương với khuôn mặt tái nhợt, tràn đầy ưu tư.Trên giường có một nữ hài gầy gò, mặt đỏ bừng đang nằm mê man. Đó chính là Nhu Giai công chúa, hoàng muội duy nhất của Tiêu Thành Dục, năm nay vừa tròn năm tuổi.Nhu Giai công chúa lâm bệnh, một phần vì phải thủ linh sau khi tiên đế băng hà, phần khác vì bất ngờ phải chuyển vào Nội Ngũ Sở. Một mình sống ở đó khiến nàng ấy sợ hãi, mấy ngày liền không thể ngủ yên, cuối cùng ngã bệnh.Tuổi còn nhỏ, sức khỏe vốn yếu, nên sau một hai ngày thủ linh, Tiêu Thành Dục đã cho phép công chúa trở về.Chỉ là, mấy ngày ngắn ngủi ấy cũng đã khiến công chúa sợ hãi tột cùng, phát sốt mê man, không ngừng gọi “phụ hoàng”. Nhìn mà thấy thương tâm.Sau khi công chúa bệnh, Tiêu Thành Dục đã đưa công chúa đến Thọ Khang cung, giao cho Hiền thái phi và Thục thái phi cùng chăm sóc. Nếu công chúa muốn, cũng có thể ở lại đây cho đến năm mười tuổi mới chuyển ra.Nhưng vì công chúa đã dời đến Thọ Khang cung, nên Hoàng Thượng cũng không tiện thường xuyên đến thăm, mới có chuyện hôm nay Thẩm Khinh Trĩ thay mặt đi đến.Nhưng Thẩm Khinh Trĩ không ngờ công chúa lại bệnh nặng như vậy. Nụ cười trên mặt nàng thoáng chốc nhạt đi, vội bước nhanh lên phía trước hành lễ vấn an Hiền thái phi, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh.“Công chúa sao lại bệnh nặng đến thế? Thái y đã chăm sóc cẩn thận chưa? Vì sao không báo lên Hoàng Thượng?" Thẩm Khinh Trĩ hỏi liền ba câu.Hiền thái phi đặt khăn lên trán nữ nhi, sau đó xoay người lại, ngoài vẻ tái nhợt và mệt mỏi, sắc mặt bà ta lại không tỏ ra quá lo lắng: "Hài tử dễ phát sốt, thái y không dám dùng thuốc mạnh. Hiện tại chỉ có thể từ từ điều dưỡng. Nếu qua ba ngày vẫn không hạ sốt mới tính đến chuyện dùng thuốc.”Thái y lo lắng rằng dùng thuốc mạnh có thể làm hại công chúa, hơn nữa bệnh tình không nặng, chỉ là sốt mãi không giảm, nên trước tiên áp dụng phương pháp nhẹ nhàng.Nghe vậy, trong lòng Thẩm Khinh Trĩ mới yên tâm đôi chút. Lại nghe Hiền thái phi nói tiếp: "Phó viện chính Thái Y Viện ngày nào cũng đến, hai nữ y cũng túc trực tại Thọ Khang cung, chăm sóc rất chu đáo. Về phần Hoàng Thượng, là ta không cho báo.”Hiền thái phi chậm rãi ngước mắt lên. So với vẻ hoạt bát hôm thủ linh, bà ta dường như đã trở thành một con người khác.Sau khi quốc tang kết thúc, dời đến Thọ Khang cung, lại thêm việc nữ nhi bệnh nặng, cuối cùng bà ta mới thực sự cảm nhận nỗi đau mất trượng phu. Giờ đây đã mang dáng vẻ của một Thái Phi.“Hoàng Thượng bận trăm công nghìn việc, triều chính vốn chẳng dễ dàng. Nhu Giai lại hay đau ốm, ta không thể vì chuyện này mà làm phiền đến Hoàng Thượng.”Hiền thái phi nắm tay Thẩm Khinh Trĩ, ánh mắt đầy yêu thương: "Hoàng Thượng còn nhớ đến Nhu Giai, lại làm phiền ngươi phải vất vả một chuyến, ta đã rất hài lòng rồi.”Thẩm Khinh Trĩ dịu dàng trấn an: "Nương nương yên tâm, công chúa là hoàng muội duy nhất của Hoàng Thượng, được ngài ấy xem như trân bảo, sao có thể lơ là? Nếu công chúa còn ở Nội Ngũ Sở, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ ngày ngày đến thăm.”Hiền thái phi gật đầu, nhất thời mọi người đều cảm thán Hoàng Thượng trọng tình trọng nghĩa.Thẩm Khinh Trĩ nhìn sắc mặt Nhu Giai công chúa, cân nhắc một lúc rồi nói: "Nương nương, nếu ba ngày sau công chúa vẫn chưa khỏe, Hoàng Thượng sẽ càng lo lắng. Mong nương nương phái người đến Càn Nguyên cung báo tin để Hoàng Thượng yên tâm. Nếu Hoàng Thượng bận, nương nương có thể gọi tần thiếp. Chỉ cần có thể, tần thiếp nhất định sẽ đến.”Lời của Thẩm Khinh Trĩ chẳng khác nào thay mặt Hoàng Thượng hứa hẹn, khiến Hiền thái phi không khỏi rơi lệ. Dù vậy, nước mắt chỉ thoáng qua rồi biến mất. Bà ta nắm chặt tay Thẩm Khinh Trĩ, nghẹn ngào nói: "Hài tử ngoan, đa tạ con đã quan tâm.”Sau khi nói hết lời, Thẩm Khinh Trĩ biết mình không nên quấy rầy thêm, liền đứng dậy rời khỏi Thọ Khang cung.Khi nàng đi rồi, nét buồn bã trên mặt Hiền thái phi lập tức hiện rõ. Nhìn nữ nhi đang ngủ say chẳng giấu nổi nỗi lo lắng.Thính Tuyền thấy vậy, hồi tưởng lại dáng vẻ của Thẩm Khinh Trĩ, không khỏi cau mày:“Nương nương, Thẩm chiêu nghi quả thực rất được Hoàng Thượng sủng ái. Nghe nói tối qua Hoàng Thượng lật thẻ bài của nàng ta, nhưng không gọi nàng ta đến Càn Nguyên cung mà tự mình đến Cảnh Ngọc cung.”Hôm qua thị tẩm, hôm nay lại sai nàng ta đến thăm công chúa. Rõ ràng Hoàng Thượng vô cùng tin tưởng và yêu thương nàng ta.“Còn về Đoan tần nương nương…” Giọng Thính Tuyền nhỏ dần.Hiền thái phi nhắm mắt, một lúc sau mới khẽ nói: "Chương Nhược Tịch không chịu nghe lời ta. Ta cầu xin cho nó chút thể diện cũng chỉ vì nhà mình không có ai thích hợp. Nếu ta chọn người khác, Tô Dao Hoa chắc chắn không đồng ý.”Chương Nhược Tịch là ngoại chất nữ của bà ta, là đích nữ thân sinh của tỷ tỷ bà ta. Nhưng phụ thân của Chương Nhược Tịch lại thuộc Chương gia - một dòng dõi thế gia huân quý, vốn không cùng tầng lớp với gia tộc của Hiền thái phi.Từ nhỏ Chương Nhược Tịch đã không thân thiết với bà ta, lại là người thẳng thắn, cương trực. Việc được chọn vào cung cũng không phải nhờ gia thế của Hà gia, mà bởi vì phụ thân nàng ta là đô đốc Ngũ Thành Binh Mã Tư, nắm quyền phòng vệ trong Thịnh Kinh. Đây là ân tình Tô Dao Hoa dành cho Chương gia, hoàn toàn không liên quan đến Hà gia.Hiền thái phi nhìn mặt nữ nhi đỏ bừng, lòng lại nhớ tới nhi tử ở xa tận Ngoại Ngũ Sở, cuối cùng chợt nghĩ đến Tôn ma ma ngày bà ta giữ đạo hiếu.Tôn ma ma kia không biết bị ai mua chuộc mà lại khiến bà ta mất mặt, bẽ bàng đến thế. Nếu không phải vậy, thì cung nhân ở Nội Ngũ Sở sao dám chậm trễ với công chúa chứ?Hiền thái phi siết chặt tay áo, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ giận dữ: "Nếu nó không chịu giúp ta, thì tìm một đứa nghe lời khác, chẳng lẽ ta thật sự phải cầu xin nó hay sao? Ngươi nhìn Thẩm Khinh Trĩ xem, bất quá chỉ là một cung nữ, sao có thể có được tôn vinh như ngày hôm nay? Chẳng phải là vì Tô Dao Hoa nâng đỡ nàng ta sao?""Tô Dao Hoa ngoài miệng thì nói hay lắm, sẽ không để nữ nhi Tô gia nhập cung khiến Hoàng Thượng khó xử, nhưng chẳng phải vẫn nâng đỡ Thẩm Khinh Trĩ đấy thôi? Bà ta làm được, sao ta lại không thể?""Ta nhất định phải để Nguyệt Nha và Xán Nhi bình an lớn lên."Thính Tuyền đỡ Hiền thái phi đứng dậy, dìu bà ta rời khỏi tẩm điện ngột ngạt."Sẽ mà, nương nương, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."*****Bên kia, Thẩm Khinh Trĩ dĩ nhiên không biết Hiền thái phi nghĩ gì, trên đường hồi cung nàng lại gặp phải chuyện khác.Quãng đường chỉ vỏn vẹn hai khắc, dù tính cả thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng mất bao nhiêu công phu, hiện giờ nàng là Chiêu Nghi, ngoại trừ Thái Bình hạng trước Càn Nguyên cung, còn lại tất cả con đường trong hậu cung đều có thể đi thông suốt.Thế nhưng dù vậy, giữa đường vẫn gặp phải một màn kịch.Nhuyễn kiệu vừa đến Tây Nhị trường nhai liền dừng lại, Thẩm Khinh Trĩ vén rèm kiệu nhìn ra, thấy một ma ma hơi mập mạp đang quát mắng hai cung nữ. Ba người đều đứng ở ngã rẽ hướng vào Tây lục cung, hơn nữa lại quay lưng về phía kiệu nên không hề phát hiện Thẩm Khinh Trĩ đã đến.Giọng ma ma kia tuy không lớn, nhưng lúc này Tây Nhị trường nhai vừa khéo không có ai khác, âm thanh theo con đường dài hẹp trong cung, trực tiếp chui vào tai Thẩm Khinh Trĩ."Các ngươi là thân phận gì? Còn đến chỗ ta đòi than lửa, than hồng la là thứ hiếm có, dựa theo vị phân của tiểu chủ, một tháng bất quá cũng chỉ có một sọt, tiết kiệm một chút thì luôn đủ dùng. Sợ là tiểu chủ từ cung nữ lên làm quý nhân nhất thời không biết cách chi tiêu, lãng phí than hồng la, theo ta thấy," ma ma kia dừng lại, cười khẩy, "than hồng la cho các ngươi cũng là lãng phí, chi bằng đổi thành than tro, ta còn có thể thay tiểu chủ nợ ân tình, đổi thêm được hai sọt về."Chỉ vài câu nói, Thẩm Khinh Trĩ đã biết hai người kia hẳn không phải cung nữ bình thường, rất có thể là mấy cung nữ thị tẩm được phong làm Tuyển Thị và Thục Nữ.Trong cung này luôn phủng cao đạp thấp, Thẩm Khinh Trĩ được Hoàng Thượng sủng ái, được Thái Hậu yêu thích nên ai ai cũng kính trọng, các ma ma cô cô bên cạnh Thái Phi đều tươi cười niềm nở, còn những cung nữ thị tẩm khác trước đây không có được ân sủng này, hiện giờ lại chỉ là tiểu chủ phẩm cấp thấp nhất, nếu Hoàng Thượng thật sự yêu thích, dù là Tài Tử cũng có thể có được.Thế nhưng cố tình lại không có.Trong cung có rất nhiều người ánh mắt thiển cận, chỉ có thể nhìn thấy trước mắt không nhìn thấy tương lai lâu dài, luôn có kẻ ỷ thế hiếp người, ức hiếp kẻ yếu.Thẩm Khinh Trĩ rũ mắt xuống, bên ngoài Tiền Tam Hỉ hỏi: "Chiêu Nghi, làm sao bây giờ ạ?"Thẩm Khinh Trĩ nói: "Chúng ta đến nghe thử xem, cung nữ sao lại không bằng người ta."Tiền Tam Hỉ nghiêm mặt, lập tức đáp: "Vâng, các ngươi nhẹ nhàng một chút, đừng kinh động đến Chiêu Nghi."Hai kiệu phu lập tức bước nhẹ nhàng hơn.Đợi kiệu đến gần, Thẩm Khinh Trĩ liền nghe thấy giọng nói đối diện: "Liêu ma ma, sao ngươi có thể như vậy? Tiểu chủ nhà chúng ta mấy ngày nay đến kỳ nguyệt sự, phải dùng tro đắc dụng, tro than hồng la là tốt nhất, nếu ngươi không cho, tro than khác có mùi ẩm mốc sao dùng được chứ."Liêu ma ma cười lạnh: "Vậy ta làm sao biết được, ta tuổi này sớm đã hết nguyệt sự rồi, cũng không nhớ là dùng như thế nào nữa. Ngươi là một cung nữ nhất đẳng cũng dám nói chuyện với ta như vậy, trách không được người ta đều nói người xuất thân cung nữ không biết lễ nghĩa, ban đầu ta còn không tin, bây giờ thì tin rồi."Lời này mắng thật quá khó nghe.Chỉ nghe thấy một giọng nói hơi quen thuộc vang lên: "Liêu ma ma, ngươi khinh người quá đáng.""Ta chính là ức hiếp ngươi đấy, thì sao? Ngươi có bản lĩnh thì đi cầu Đoan tần nương nương xem, xem Đoan tần nương nương có để ý đến ngươi không?"Vừa lúc này, nhuyễn kiệu của Thẩm Khinh Trĩ đi ngang qua, dừng lại ngay ngắn ở đầu con đường. Tiền Tam Hỉ tiến lên vén rèm cửa sổ, để lộ ra đôi mắt xinh đẹp tinh xảo của Thẩm Khinh Trĩ.Liêu ma ma giật nảy mình, quay đầu nhìn lại thấy là một chiếc nhuyễn kiệu, lập tức biến sắc.Hai cung nữ kia quỳ xuống hành lễ với Thẩm Khinh Trĩ.Thần sắc Thẩm Khinh Trĩ bình thản nhìn Liêu ma ma, nói: "Liêu ma ma, vừa rồi nghe nói ngươi bình phẩm cung nữ thị tẩm?"Nàng hơi rũ mắt xuống, nhìn Lý Xảo Nhi đang quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói: "Lý tuyển thị, đứng lên đi, không cần đa lễ."Lý Xảo Nhi đứng dậy, trên mặt đã lấm lem nước mắt.Nàng ta nghẹn ngào nói: "Tạ Chiêu Nghi."Liêu ma ma vừa nghe thấy danh hiệu của nàng, liền biết nàng là ai, lập tức quỳ xuống: "Chiêu Nghi, lão nô, lão nô bất quá là..."Bà ta ấp úng nói không nên lời.Thẩm Khinh Trĩ căn bản không nhìn bà ta, chỉ cẩn thận quan sát trang phục của Lý Xảo Nhi, sau đó mới mở miệng: "Tuệ Kính hoàng hậu của Thành Tổ hoàng đế lúc trẻ chính là cung nữ thị tẩm thời tiềm để, nhưng bà hiền huệ đoan trang, lúc Thành Tổ hoàng đế bệnh nặng đã ra sức chèo chống triều chính, khiến cho triều đại Gia Phong hưng thịnh.""Xem ra Liêu ma ma không biết đoạn lịch sử này. Cũng chẳng trách, ngươi là một ma ma quản việc vặt, cũng không cần học lịch sử gì."Sắc mặt Liêu ma ma càng thêm tái nhợt, bà ta không ngừng dập đầu với Thẩm Khinh Trĩ: "Bẩm Chiêu Nghi, lão nô sai rồi."Thẩm Khinh Trĩ thở dài, nàng hạ giọng xuống rất thấp, dường như chỉ có hai người mới nghe thấy được."Liêu ma ma, ngươi là người cũ trong cung, sao nói chuyện lại không cẩn thận như vậy, ngươi đừng quên Quý thái phi nương nương ở Thừa Nhân cung cũng là xuất thân này."Liêu ma ma vừa rồi mắng Lý Xảo Nhi đang hăng say, căn bản quên mất chuyện này, bị Thẩm chiêu nghi nghe thấy đã là kinh hãi, lại nghe lời Thẩm chiêu nghi nói, nhất thời toàn thân đều là mồ hôi lạnh.Thẩm Khinh Trĩ không nói thêm gì nữa, nàng chỉ thở dài.Nàng không nhìn ánh mắt cầu xin của Lý Xảo Nhi, chỉ nói với Liêu ma ma: "Ma ma, ta không quản được chuyện trong cung Đoan tần nương nương, chuyện này ta không bình phẩm, nhiều lời nhắc nhở một chút, vẫn là không muốn nhìn thấy ma ma vì mấy câu nói sai lầm mà xảy ra chuyện."Lời này quả thực rất chu đáo.Liêu ma ma mặt đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn dập đầu thật mạnh với Thẩm Khinh Trĩ ba cái: "Tạ chiêu nghi dạy bảo."Thẩm Khinh Trĩ phẩy phẩy tay, cuối cùng cũng nở nụ cười.Tiền Tam Hỉ buông rèm xuống, kiệu chậm rãi tiến về phía trước, Thẩm Khinh Trĩ để lại câu cuối cùng: "Ma ma, trong cung không thiếu một sọt than hồng la đâu."(Giải thích về xưng hô của các nhân vật: Các thái phi đều là phi tần của tiên đế, là bậc trên nên editor sẽ để là "bà" mặc dù có một số người tuổi tác chỉ hơn 30 mà thôi (như Thục thái phi, Hiền thái phi). Còn các cô cô nếu khoảng ba mươi mấy thì editor sẽ để là "nàng", trên 40 sẽ để là "bà"))

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /94 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hệ Thống Đích Hắc Khoa Kỹ Võng Ba (Hệ Thống Quán Net

Copyright © 2022 - MTruyện.net