Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quý Phi Trọng Sinh Thành Cung Nữ
  3. Chương 48: Đế phi tâm sự
Trước /94 Sau

Quý Phi Trọng Sinh Thành Cung Nữ

Chương 48: Đế phi tâm sự

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");  Sự xuất hiện của Thẩm Khinh Trĩ ngược lại nhắc nhở Niên Cửu Phúc, dù sao cũng có Chiêu Nghi ở đây, Niên Cửu Phúc cũng không sợ Tiêu Thành Dục, bèn vội vàng nhắc: "Bệ hạ, đến giờ uống thuốc rồi ạ."Tiêu Thành Dục không thừa nhận mình bị bệnh, hắn cảm thấy mình vẫn khỏe, có thể thức đến nửa đêm canh ba cũng không nghỉ ngơi. Nhưng cả trên dưới Càn Nguyên cung đều rất lo lắng, những người như Niên Cửu Phúc không thể qua loa cho xong chuyện, nhất định là cẩn thận từng li từng tí.Cho nên hôm nay thái y đến cẩn thận bắt mạch cho bệ hạ, kê đơn thuốc theo mạch tượng, thậm chí còn lén dặn dò Niên Cửu Phúc nhất định phải hầu hạ Tiêu Thành Dục uống thuốc.Tuy Tiêu Thành Dục không hề giấu bệnh sợ thầy, nhưng cũng không hứng thú lắm, sáng sớm uống một bát liền không muốn uống nữa, đợi đến lúc này bát đầu tiên cũng chưa uống.Cả ngày hôm nay Niên Cửu Phúc lo lắng đến mức miệng đắng ngắt, nhưng không dám khuyên trực tiếp, bây giờ ngược lại ngoài ý muốn đợi được Thẩm chiêu nghi đến, cho nên vội vàng tiến lên lải nhải vài câu.Hắn đúng là rất biết nắm bắt thời cơ.Niên Cửu Phúc vừa nhắc nhở, Tiêu Thành Dục không thể không nể mặt Thẩm Khinh Trĩ, cũng không trực tiếp từ chối, chỉ có thể nhàn nhạt liếc nhìn Niên Cửu Phúc một cái, cuối cùng vẫn để hắn bưng thuốc lên.Đợi uống xong thuốc, Thẩm Khinh Trĩ cũng đã bóc xong quả quýt, bẻ một múi đưa đến bên môi Tiêu Thành Dục."Bệ hạ, ăn cho ngọt miệng."Tiêu Thành Dục ăn múi quýt vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa, hắn khẽ giãn lông mày, lúc này mới cảm thấy trong miệng không còn đắng nữa.Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười cùng hắn ăn một quả quýt: "Bệ hạ, đồ đan mây đã hứa với người trước đó đã làm xong rồi, tần thiếp mang đến cho người xem."Nàng vừa mở miệng, Thích Tiểu Thu đã lui xuống, lấy hộp gấm đem đến.Thẩm Khinh Trĩ để nàng ấy đặt hộp gấm lên bàn vuông, tự mình mở nắp hộp ra, mỉm cười nhìn Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ, xem có thích không?"Thẩm Khinh Trĩ tổng cộng làm ba món, ống đựng bút Tiêu Thành Dục đã nhìn thấy rồi, hộp đựng mực được làm thành hình tròn, dưới đáy có hoa văn nút thắt màu hồng, trông rất tinh xảo.Một cái hộp đựng bút khác hình chữ nhật dài, bên trên cũng là hoa văn nút thắt nhưng hoa văn rất nhỏ, nối liền thành một chuỗi trên nắp hộp. Tuy không phải là đồ cổ quý giá, nhưng Thẩm Khinh Trĩ có mắt nhìn, tay cũng rất khéo léo, ba món đồ đan mây đặt cùng nhau tinh xảo lại đẹp mắt, không hề có vẻ tầm thường.Hơn nữa, đây cũng là do Thẩm Khinh Trĩ ngày đêm tự tay làm cho hắn, càng thêm quý giá. Tô Dao Hoa từ nhỏ đã dạy hắn, phải biết cảm tạ lòng tốt của người khác, cảm tạ tâm huyết mà người khác bỏ ra cho mình, không thể vì bản thân là thiên tử mà cho rằng tất cả những điều này là lẽ đương nhiên.Trên đời này không có gì là lẽ đương nhiên, chỉ có bỏ tâm huyết hay không.Tiêu Thành Dục lấy từng món ra cầm trên tay xem xét kỹ lưỡng, đợi xem xong cả ba món, hắn mới nhìn về phía Thẩm Khinh Trĩ.Trên khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ bệnh tật của hắn, lúc này lại có nụ cười như ánh sao.Hắn nhìn Thẩm Khinh Trĩ, tuy giọng nói vẫn khàn khàn nhưng lại có sự vui mừng rõ ràng: "Làm rất tốt, trẫm rất thích."Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười, bên má có lúm đồng tiền ẩn hiện: "Người thích là tốt rồi, tần thiếp mấy ngày nay cũng không uổng công."Thẩm Khinh Trĩ rất biết cách làm nũng, nàng đưa bàn tay trắng nõn ra trước mặt Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ xem, tay tần thiếp đều nổi chai rồi."Tiêu Thành Dục đưa tay ra nắm chặt lấy tay nàng.Thẩm Khinh Trĩ quen làm việc, Tiêu Thành Dục quen cầm trường kiếm và bút son, tay của hai người đều không mềm mại. Chỉ là một người hơi lạnh, một người nóng hổi, như âm dương quấn quýt lấy nhau.Thẩm Khinh Trĩ cảm nhận được độ nóng trong lòng bàn tay Tiêu Thành Dục, nụ cười trên mặt giảm bớt vài phần: "Bệ hạ, hay là nghỉ ngơi một chút đi, được không?"Vừa rồi Thẩm chiêu nghi rất cứng rắn, lúc này lại dùng kế sách mềm mỏng, Tiêu Thành Dục ngày thường luôn độc đoán, vậy mà lại có chút động lòng.Từ xưa đến nay không có ai dám trách mắng bậc cửu ngũ chí tôn, cũng không cần để bệ hạ cúi đầu nghe lời ai. Thẩm Khinh Trĩ nhẹ nhàng dỗ dành như vậy, Tiêu Thành Dục bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ mệt mỏi ập đến, hắn thậm chí cảm thấy mắt cũng không mở ra được, liền muốn gục xuống ngủ.Thẩm Khinh Trĩ thật sự không ngờ một câu nói của mình vậy mà lại hiệu quả như vậy, nàng vội vàng đứng dậy, cùng Niên Cửu Phúc đỡ Tiêu Thành Dục nằm xuống giường quý phi, Niên Cửu Phúc nới lỏng cổ áo cho Tiêu Thành Dục, rồi đi cởi giày cho hắn.Trong chốc lát, Tiêu Thành Dục đã ngủ thiếp đi.Đợi đắp chăn gấm cho hắn xong, Thẩm Khinh Trĩ mới cùng mọi người lui xuống.Niên Cửu Phúc để Tiểu Đa Tử ở lại trông coi, tự mình đi cùng Thẩm Khinh Trĩ đến nhã thất, hầu hạ Thẩm Khinh Trĩ ngồi xuống."Chiêu Nghi, may nhờ người đến, nếu không bệ hạ sẽ không chịu uống thuốc đâu."Thuốc trị cảm lạnh đau đầu đều có tác dụng an thần, uống vào là buồn ngủ, Tiêu Thành Dục không chịu uống không phải vì sợ đắng, mà là vì uống vào sẽ làm chậm trễ chính sự. Nhưng bị Thẩm Khinh Trĩ nhìn chằm chằm uống thuốc, hắn cũng tưởng rằng sẽ không buồn ngủ, không ngờ thuốc vừa vào bụng lập tức ngủ thiếp đi.Là do quá mệt mỏi.Thẩm Khinh Trĩ khẽ nhíu mày nhìn Niên Cửu Phúc: "Niên đại bạn, lời này vốn không phải là ta có thể nói, nhưng Thái Hậu nương nương không có ở trong cung, bệ hạ không có ai quản, người luôn coi trọng quốc sự, những chuyện khác đều không để tâm, đối với thân thể của mình cũng không quan tâm."Niên Cửu Phúc cũng cau mày, thở dài theo: "Ai nói không phải chứ, nhưng tính tình của bệ hạ thế nào, người còn không biết sao? Trong cung này ngoại trừ Thái Hậu nương nương thì cũng chỉ có lời của người mà bệ hạ mới chịu nghe, lời của chúng thần, bệ hạ chưa bao giờ nghe."Thẩm Khinh Trĩ cũng không cho rằng mình có bao nhiêu mặt mũi, cũng không cảm thấy mình quan trọng như vậy trong lòng Tiêu Thành Dục, Tiêu Thành Dục nghe lời nàng là vì nàng luôn nghĩ giống hắn.Hai người mục tiêu nhất trí, phương hướng nhất trí, nên có chút đồng lòng.Hôm nay chẳng phải Thẩm Khinh Trĩ cũng vừa đấm vừa xoa mới khiến Tiêu Thành Dục uống thuốc, có thể ngủ một lát sao.Thẩm Khinh Trĩ và Niên Cửu Phúc nhìn nhau, hai người đều thở dài: "Chỉ có thể khuyên nhủ thôi."Thẩm Khinh Trĩ vểnh tai lên, nghe thấy tiếng thở đều đều trong thư phòng, bèn nói với Niên Cửu Phúc: "Niên đại bạn, bệ hạ đã ngủ rồi, ta về cung đây."Sao có thể được chứ!Mất công Thẩm chiêu nghi hôm nay tình cờ đến, nếu nàng đi rồi, cả cung bọn họ cũng không khuyên được bệ hạ. Trong mắt Niên Cửu Phúc lóe lên tia sáng, hắn lập tức cau mày nói: "Chiêu Nghi, người không thể đi được, lát nữa buổi tối còn một lần thuốc nữa, nếu người đi rồi, bệ hạ nhất định sẽ không chịu uống thuốc."Thẩm Khinh Trĩ: "..."Sao Thẩm Khinh Trĩ lại cảm thấy mình bị Niên Cửu Phúc đeo bám vậy.Nhưng nhìn thấy vẻ cầu khẩn trong mắt Niên Cửu Phúc, lại nghĩ đến tính tình ngang bướng của Tiêu Thành Dục, Thẩm Khinh Trĩ vẫn thở dài đồng ý.Bệnh của Tiêu Thành Dục phải nhanh chóng khỏi, nếu không khỏi, sẽ làm lỡ chuyện nàng đến Đông An vi trường cưỡi ngựa.Vậy thì thiệt thòi lớn rồi!Thẩm Khinh Trĩ ở lại khiến Niên Cửu Phúc thở phào nhẹ nhõm, hắn vội vàng bảo tiểu thái giám lấy sách đến, lại dâng trà bánh cho nàng, lúc này mới lui xuống.Thẩm Khinh Trĩ tùy tiện chọn một quyển sử ký, vậy mà đọc đến say mê, đọc liền một canh giờ mới thôi.Đến trước bữa tối, không cần người gọi, Tiêu Thành Dục đã tự mình tỉnh lại.Trong thư phòng chỉ có Tiểu Đa Tử, hắn vừa nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy đến hầu hạ: "Bệ hạ muốn dậy rồi ạ?"Tiêu Thành Dục ngủ một giấc thật ngon, toát cả mồ hôi, người cũng đỡ lạnh hơn, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều."Dậy thôi, trẫm muốn thay y phục."Tiểu Đa Tử vội vàng đáp một tiếng, bảo tiểu thái giám khác lấy y phục đến, sau đó quỳ xuống hầu hạ hắn đi giày."Bệ hạ, Chiêu Nghi vẫn còn ở đây, buổi tối có cần bảo ngự trà thiện phòng làm chút đồ ăn mà Chiêu Nghi thích không ạ?"Tiêu Thành Dục vừa mới tỉnh ngủ, tính tình không tốt lắm, nhưng nghe nói Thẩm Khinh Trĩ vẫn còn ở đây, lông mày hắn không tự chủ được mà giãn ra.Bản thân hắn cũng không biết lúc này mình trông như thế nào, chỉ nói: "Thẩm chiêu nghi thích ăn cua om cam, nhớ bảo ngự trà thiện phòng làm, không cần chuẩn bị đồ ăn của trẫm."Tiểu Đa Tử vui mừng khôn xiết: "Vâng ạ."Đợi Tiêu Thành Dục thay y phục rửa mặt xong, tinh thần cũng tỉnh táo hơn, hắn sải bước ra khỏi thư phòng, vòng qua bình phong, ngẩng đầu đã nhìn thấy Thẩm Khinh Trĩ đang ngồi dưới ánh sáng, yên lặng đọc sách.Ánh hoàng hôn chiếu xiên vào phòng, xuyên qua cửa sổ lưu ly trong suốt, chiếu sáng khuôn mặt dịu dàng thanh tú của Thẩm Khinh Trĩ.Nàng đang yên lặng đọc sách trong tay, vì quá chăm chú nên không nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Thành Dục.Tiêu Thành Dục cũng không quấy rầy nàng, chỉ nhẹ nhàng đi đến bên giường La Hán, chậm rãi ngồi xuống.Đợi hắn ngồi xuống, Thẩm Khinh Trĩ mới nghe thấy động tĩnh, đưa mắt nhìn sang."Bệ hạ?" Lúc này ánh hoàng hôn cũng được thu vào trong mắt nàng, "Người đỡ hơn chưa ạ?"Tiêu Thành Dục gật đầu: "Đỡ hơn rồi."Trên mặt hắn không còn vẻ ửng đỏ bệnh tật như buổi chiều, chỉ hơi trắng bệch, giữa hai hàng lông mày cũng bớt đi vài phần bực bội, thêm vài phần bình thản.Thẩm Khinh Trĩ đưa tay ra nhẹ nhàng áp lên trán hắn.Tay nàng mát lạnh, không mềm mại nhưng lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu, Tiêu Thành Dục theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó nắm lấy tay nàng."Trẫm thật sự đỡ hơn nhiều rồi," hắn cười nói, "Sao Chiêu Nghi cứ không tin trẫm vậy."Thẩm Khinh Trĩ khẽ nhướng đôi mắt hoa đào, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng: "Người tự mình nghĩ xem, làm thế nào để tần thiếp tin tưởng?"Thẩm Khinh Trĩ chỉ nói một câu, cũng không nhắc lại chủ đề này nữa: "Lúc này cũng đã đến giờ cơm tối, tần thiếp mặt dày muốn ăn ké bữa tối ở chỗ người."Tiêu Thành Dục không buông tay nàng ra, chỉ cười đáp một tiếng "được"."Nàng muốn ăn gì thì cứ dặn dò Niên Cửu Phúc, hắn biết cách sắp xếp."Thẩm Khinh Trĩ được lời đồng ý, gọi Niên Cửu Phúc đến, vừa mở miệng đã gọi món cua om cam, nói xong món này lại gọi thêm gân nai hầm và thịt dê nướng, cuối cùng cảm thấy hai món này hơi nặng miệng, bèn gọi thêm canh thịt bò rau câu."Trước tiên cứ chuẩn bị những món này đi, lúc này còn kịp không?"Niên Cửu Phúc đáp: "Chiêu Nghi yên tâm, ngự trà thiện phòng vừa thấy người đến đã chuẩn bị rồi, ngoại trừ gân nai hầm còn chưa làm, những món khác đều là món người thích ăn, nhất định phải chuẩn bị."Thẩm Khinh Trĩ cười rất vui vẻ, nói với Tiêu Thành Dục: "Nếu nói thái giám trong cung ai là người đứng đầu, vẫn phải là Niên đại bạn, có Niên đại bạn ở đây, mọi người đều bớt lo lắng một nửa."Đây đúng là sự thật, năm đó chính vì Niên Cửu Phúc là người cẩn thận hiểu chuyện, lại trung thành với Tiêu Thành Dục, nếu không hắn còn trẻ như vậy, Thái Hậu cũng sẽ không để hắn làm tổng quản thái giám bên cạnh Tiêu Thành Dục.Tuy bây giờ có chút phát tướng, trông càng thêm khôn khéo từng trải, nhưng Niên Cửu Phúc năm nay cũng mới hai bốn hai lăm tuổi, vẫn là người trẻ tuổi.Vừa rồi ở trong Ngự Thư Phòng, Thẩm Khinh Trĩ trách mắng Niên Cửu Phúc một trận, lúc này lại vừa đấm vừa xoa, hết lời khen ngợi hắn, thật sự là đủ mọi trò. Niên Cửu Phúc nào dám đắc tội nữ nhân mà ngay cả Thái Hậu cũng nói là thông minh này, mỉm cười rồi hành lễ lui xuống.Tiêu Thành Dục thấy nàng nghe nói buổi tối có món ăn ngon, giống như đứa trẻ được quà, cười đến nỗi mắt cũng cong lên."Vui vậy sao?"Thẩm Khinh Trĩ cười tủm tỉm nhìn hắn, vui vẻ nói: "Thấy sắc mặt bệ hạ tốt lên, tần thiếp đương nhiên là vui mừng rồi."Tiêu Thành Dục cũng cười. Giấc này ngủ say, cả người hắn thoải mái hơn, tâm trạng tự nhiên cũng tốt lên."Xem ra vẫn là uy lực của cua om cam lớn hơn." Tiêu Thành Dục cười nói.Thẩm Khinh Trĩ tiến đến gần, hôn lên má hắn một cái: "Không, uy lực của bệ hạ mới lớn hơn."*****Ngự trù của ngự trà thiện phòng quả nhiên là cái gì cũng biết làm, Thẩm Khinh Trĩ và Tiêu Thành Dục vừa mới ngồi xuống trong phòng ăn, một ngự trù hầu thiện đã đẩy bàn ăn vào trong.Hắn trước tiên hành lễ, sau đó mới nói: "Hồi bệ hạ, Chiêu Nghi, đây là món ăn mới do Chu ngự trù của ngự trà thiện phòng làm ra, tên là vịt quay treo lò, dựa theo cách làm vịt của Phù Tô ở Nam Châu, giống vịt khác nhau, lửa khác nhau, đổi thành hương vị ở kinh thành cũng khác.""Vịt quay treo lò phải quay vịt đến khi có một lớp da giòn, thịt bên trong phải tươi mềm, ngoài giòn trong mềm, cháy cạnh mà không ngấy, sau khi thái thành từng miếng, ăn kèm với tương ngọt, hành lá và bánh tráng mỏng, chính là một món ăn mới. Bệ hạ, Chiêu Nghi, tiểu nhân có thể bắt đầu thái vịt rồi ạ?"Ngự trù này tuổi còn trẻ, giọng nói trong trẻo vang dội, lúc giới thiệu món ăn từng tiếng đều rõ ràng, cho dù chưa nhìn thấy con vịt quay đẹp mắt nhưng Thẩm Khinh Trĩ cũng sẽ nảy sinh ý muốn nếm thử.Cũng không cần Tiêu Thành Dục dặn dò, Niên Cửu Phúc đã mở miệng: "Bắt đầu đi."Liền thấy ngự trù kia cầm một con dao dài nhỏ hẹp, nhẹ nhàng rạch một đường trên lưng con vịt quay bóng loáng như hổ phách, một đường cắt thẳng tắp xuất hiện trước mặt mọi người.Cùng với đó là mùi thơm ngào ngạt của vịt quay.Thẩm Khinh Trĩ hít hít mũi, thầm gật đầu: Con vịt quay này làm thật ngon.Nhìn ngự trù thái vịt cứ như đang xem xiếc, trong nháy mắt đã thái toàn bộ thịt vịt lẫn da vịt thành từng miếng mỏng, xếp thành một bông hoa nở rộ trong đĩa sứ trắng hình hoa loa kèn.Xương vịt còn lại cũng không bỏ đi, ngự trù dặn dò thái giám hầu thiện bưng món ăn lên, rồi mời Niên Cửu Phúc và Thích Tiểu Thu cuốn thịt vịt cho hai vị quý nhân, lúc này mới nói: "Thịt vịt còn lại cũng không lãng phí, lát nữa Chu ngự trù sẽ nấu canh rau thịt vịt, nấu xong tiểu nhân sẽ lại dâng lên."Vừa nói như vậy, hắn vừa đưa dao cho tiểu thái giám bên cạnh, rồi cùng tiểu thái giám lui xuống.Đợi người đi rồi, Thẩm Khinh Trĩ nóng lòng nhìn Tiêu Thành Dục. Tuy nàng không nói gì, nhưng ý tứ trong mắt lại rất rõ ràng: Bệ hạ mau dùng đũa đi, người ăn rồi tần thiếp mới được ăn.Tiêu Thành Dục gắp cuốn thịt vịt đã được cuốn sẵn, trực tiếp cho cả cuốn vào miệng, sau đó chậm rãi nhai.Thẩm Khinh Trĩ cứ nhìn chằm chằm, dường như rất muốn nghe hắn nhận xét, nàng lại quên mất mình cũng có thể nếm thử.Cuốn thịt vịt Niên Cửu Phúc cuốn không to không nhỏ, vừa vặn một ngụm, Tiêu Thành Dục nhai hai ba miếng đã nhai xong.Đợi hắn ăn xong, trên mặt vẫn không vui không buồn, không nhìn ra là ngon hay không ngon.Thẩm Khinh Trĩ không nhịn được hỏi: "Bệ hạ thấy thế nào?"Tiêu Thành Dục nhìn nàng: "Cũng được."Đối với hoàng đế bệ hạ mà nói, cũng được đã có thể ban thưởng rồi.Thẩm Khinh Trĩ lúc này mới cầm đũa lên, cho cuốn thịt vịt vào miệng. Vừa vào miệng, một mùi thơm nồng đậm của thịt vịt tràn ngập khoang miệng, lớp bánh tráng mỏng bên ngoài mỏng như cánh ve sầu, có mùi thơm của lúa mì, khi cắn vỡ lớp bánh, vị ngọt tươi của thịt vịt bên trong trở nên đậm đà.Nếu ăn thịt vịt không, sẽ hơi ngấy. Nhưng hiện tại bên ngoài thịt vịt được bọc một lớp tương ngọt, lại có thêm dưa chuột thanh mát, ăn vào thật sự là ngọt mà không ngấy, béo ngậy mà thơm ngon.Đặc biệt là lớp da vịt giòn tan béo ngậy, mùi thơm của mỡ vịt rất đặc biệt, lại còn nóng hổi, khiến người ta ăn mãi không quên.Thẩm Khinh Trĩ nếm món ngon chưa bao giờ ăn ngấu nghiến, nàng từ tốn thưởng thức xong cuốn thịt vịt này, bản thân cũng không phát hiện ra lúc này nàng đang cười tít mắt, vui vẻ vô cùng.Chỉ có mỹ thực mới có thể xua tan mọi ưu phiền.Thẩm Khinh Trĩ ăn xong một cuốn, lại bảo Thích Tiểu Thu cuốn thêm cho mình hai cuốn nữa, ăn rất ngon miệng. Chỉ trong chốc lát, Thẩm Khinh Trĩ đã ăn hết năm cuốn thịt vịt, cuối cùng cũng dừng đũa.Tiêu Thành Dục thấy nàng thích như vậy, liền hỏi: "Thích món này sao?"Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Ngự trù ở chỗ bệ hạ quả nhiên là tài giỏi, món này thật sự rất ngon, hơn nữa lại là món ăn mới do ngự trù tự mình nghiên cứu, càng cảm thấy tuyệt diệu hơn."Tiêu Thành Dục cảm lạnh chưa khỏi hẳn, không nên ăn nhiều dầu mỡ, cũng không nên ăn thịt cá, hắn chỉ nếm thử hai cuốn là dừng lại, chuyển sang ăn cháo trứng bắc thảo thịt nạc.Hắn xưa nay không thích ăn cháo, khi không thể ăn những thứ khác thì mới miễn cưỡng ăn hai muỗng, hiện tại thấy Thẩm Khinh Trĩ ăn ngon miệng, hắn cũng cảm thấy bụng hơi đói, trong lúc lơ đãng một bát cháo đã hết sạch.Cháo nóng hổi theo thực quản trôi xuống dạ dày, khiến toàn thân Tiêu Thành Dục ấm lên, cảm giác run rẩy lạnh lẽo cũng dần dần tan biến, gừng trong cháo đã k.ích th.ích nhiệt độ cơ thể vốn có của Tiêu Thành Dục.Hắn đột nhiên cũng có chút thèm ăn.Thẩm Khinh Trĩ thấy hắn ăn xong cháo, mới hỏi Niên Cửu Phúc: "Bệ hạ còn có thể ăn gì nữa không?"Niên Cửu Phúc đáp: "Buổi chiều Chiêu Nghi đã mang canh gà đến rồi, buổi tối ngự trà thiện phòng không chuẩn bị gì khác, nhưng có chuẩn bị canh đậu phụ cho bệ hạ, nước cốt được hầm từ nhiều nguyên liệu, bệ hạ cũng có thể dùng."Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, tự mình bưng bát canh đậu phụ đặt trước mặt Tiêu Thành Dục.Canh đậu phụ được hầm bằng nhiều loại nước dùng, bên trong có đậu phụ thái sợi, nấm hương thái sợi, măng đông thái sợi, giăm bông thái sợi, kỹ thuật dùng dao của ngự trù quả thực rất tốt, mấy thứ đều được thái mỏng như sợi tóc, giống như bông cúc nở rộ, lặng lẽ nổi lềnh bềnh trong nước dùng.Món này rất thanh đạm, nhưng cũng rất mềm mại, rất thích hợp với Tiêu Thành Dục đang bị đắng miệng.Bát canh là do Chiêu Nghi đích thân bưng đến, Tiêu Thành Dục cũng sẽ không làm mất mặt mũi Thẩm Khinh Trĩ, vì vậy vẫn cầm thìa sứ lên, từ tốn ăn.Thẩm Khinh Trĩ cũng lấy một bát, ăn vài miếng.Vì nguyên liệu đều được cắt rất nhỏ, khi ăn bằng thìa sứ sẽ kèm theo nước dùng đậm đà, hương vị thuần túy của nguyên liệu hòa quyện với nước dùng trong miệng, tuyệt vời không gì sánh bằng.Thẩm Khinh Trĩ cũng rất thích món này: "Món này cũng rất ngon."Tiêu Thành Dục hào phóng phất tay lên: "Thưởng."Niên Cửu Phúc đáp một tiếng, nhanh chóng liếc nhìn chiếc thẻ trên hộp đựng thức ăn, sau đó lớn tiếng hô: "Thưởng Chu Lương, ngự trù ở ngự trà thiện phòng, mười lượng bạc."Bên ngoài lập tức truyền đến tiếng hô của thái giám hầu thiện: "Tạ ơn bệ hạ ban thưởng."Một thưởng một tạ ơn này, càng khiến bữa ăn thêm phần thú vị.Tuy Tiêu Thành Dục bị bệnh, không có khẩu vị, nhưng dù sao cũng là nam nhân trẻ tuổi, bình thường có thể ăn nhiều hơn Thẩm Khinh Trĩ hai bát cơm, hôm nay cho dù có kiềm chế một chút, thức ăn còn là đồ thanh đạm, nhưng cuối cùng vẫn ăn thêm một bát cháo kê táo đỏ, còn buông đũa sau Thẩm Khinh Trĩ.Thẩm Khinh Trĩ cùng Tiêu Thành Dục đứng dậy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bệ hạ, hôm nay chúng ta đừng ra ngoài sân nữa, chi bằng đi dạo trong nhã thất cho tiêu cơm?"Tiêu Thành Dục không tỏ ý kiến, liền bị Thẩm Khinh Trĩ dịu dàng kéo tay, cùng nàng sóng vai đi đến nhã thất. Trong Càn Nguyên cung có một cái ao nhỏ, cũng chỉ lớn bằng Thư Âm Trai, bên trong nuôi rất nhiều cá chép đỏ, lúc trời đẹp ra xem cá chép, thật sự là sóng nước lấp lánh vô cùng đẹp.Bên cạnh ao cá chép là nhã thất của Đông Tráo điện, từ cửa sổ của Đông Tráo điện có thể nhìn thấy ao cá chép bên ngoài.Hai người đi dạo trong đó một lúc, Thẩm Khinh Trĩ mới nói: "ngự trà thiện phòng của bệ hạ thật sự rất tốt, các ngự trù đều có tay nghề tuyệt diệu, không chỉ vậy, họ còn thích sáng tạo, luôn có thể làm ra những món ăn mới lạ ngon miệng."Thẩm Khinh Trĩ ngẩng đầu nhìn hắn cười, ánh mắt long lanh, đuôi mắt lộ ra ba phần làm nũng, hai phần quyến rũ: "Chẳng trách bệ hạ phong độ như vậy, chắc chắn là ăn uống tốt hơn tần thiếp rồi."Vẻ làm nũng này, khiến Tiêu Thành Dục luôn bình tĩnh tự nhiên cũng không khỏi nhìn nàng thêm vài lần."Hửm?" Hắn thản nhiên đáp lại một tiếng.Thẩm Khinh Trĩ nhỏ giọng lầu bầu, cả người như không xương cốt, mềm mại dựa vào cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ, tần thiếp tham ăn lắm, trước kia ở nhà chưa từng được ăn món ngon gì, vào cung rồi mới cảm thấy như bước vào tiên cảnh vậy. Ngự trù của ngự trà thiện phòng còn chu đáo hơn cả Ngự Thiện Phòng, tần thiếp dùng một bữa tối rồi, sau này vẫn còn muốn dùng nữa."Ngự trà thiện phòng chỉ hầu hạ một mình Tiêu Thành Dục, Ngự Thiện Phòng hầu hạ cả cung, sao có thể giống nhau được?Tiêu Thành Dục lúc này mới hiểu được ý ngoài lời của nàng, khen hắn anh tuấn đều là giả, nhớ nhung ngự trà thiện phòng mới là thật.Thẩm Khinh Trĩ là Chiêu Nghi, hiện tại mới chỉ là phi tần bậc trung, ngay cả những vị tần nương nương kia, trong cung cũng không được mở phòng bếp nhỏ. Chỉ có Hoàng Hậu, Quý phi và Tứ phi mới được mở phòng bếp nhỏ trong tẩm cung của họ.Thẩm Khinh Trĩ đã sớm nói với hắn, nàng muốn vinh hoa phú quý, muốn ăn sung mặc sướng, muốn làm người trên người, hiện tại nàng chỉ muốn ngự trà thiện phòng, có gì to tát đâu.Hơn nữa, Tiêu Thành Dục còn cảm thấy Thẩm Khinh Trĩ làm nũng như vậy lại có một vẻ phong tình khác, rất thú vị.Nghĩ đến đây, tâm trạng hoàng đế bệ hạ rất tốt, ánh mắt lóe lên nhưng lại không lập tức mềm lòng đồng ý: "Vậy sau này nếu ái phi rảnh rỗi cũng có thể đến Càn Nguyên cung dùng bữa tối, nhưng nếu ái phi đến thỉnh an trẫm, không thể đến tay không được."Thẩm Khinh Trĩ hơi khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt hai người giao nhau, ánh hoàng hôn chiếu vào mắt cùng lông mày của họ, cá chép gấm ở đằng xa bơi lội tung tăng, tạo ra tiếng nước nho nhỏ.Thẩm Khinh Trĩ cong khóe môi, nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Thành Dục, một lát sau mới nói: "Tần thiếp biết mà, bệ hạ là tốt nhất."Nàng nhìn ra được, hắn đang nói đùa với nàng.Tiêu Thành Dục cũng nhàn nhạt cười. Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như băng giá của hắn dường như được sưởi ấm bởi ánh hoàng hôn, chỉ còn lại nụ cười ấm áp."Ừm, trẫm đang đùa nàng đấy."Thẩm Khinh Trĩ nhẹ nhàng đánh hắn một cái, sau đó lại khoác tay hắn, cùng nhau tản bộ trong sảnh.Tiêu Thành Dục: "Mấy ngày gần đây Trương gia và Tưởng gia ầm ĩ rất dữ dội ở triều đình, có chút căng thẳng, nàng tìm một ngày đến thăm Trang tần."Thẩm Khinh Trĩ gật đầu: "Vâng."Tiêu Thành Dục dừng một chút, lại nói: "Đến thăm Thục thái phi và Hiền thái phi, còn có Nhu Giai nữa, bệnh của muội ấy tuy đã khỏi, nhưng cũng không thể cứ ở trong cung thái phi không làm gì, nàng nói với Hiền thái phi, bây giờ cả lão đại và lão tam đều đang đi học, Nhu Giai cũng phải đến thư phòng."Thẩm Khinh Trĩ nói: "Tần thiếp biết rồi, nếu Hiền thái phi không muốn thì sao?""Bà ta sẽ không không muốn, chỉ là thiếu một câu nói của trẫm, ngay cả cô nương đến học cùng Hà gia cũng đã tìm xong rồi, chỉ chờ Nhu Giai khỏi bệnh thôi."Thẩm Khinh Trĩ lập tức hiểu ra, đây là muốn đưa cô nương Hà gia vào cung cùng học, tiện thể làm quen với hai vị quận vương, Hà gia dòng dõi cao quý, gả cho quận vương làm vương phi là thích hợp nhất."Vâng, vậy tần thiếp sẽ nói chuyện rõ ràng với Thái Phi nương nương."Nói đến đây, Thẩm Khinh Trĩ nheo mắt cười, đôi môi đỏ mọng như lửa thiêu đốt trong mắt Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ, tần thiếp giúp người làm nhiều việc như vậy, người cũng không thể để tay không được."Tiêu Thành Dục hỏi nàng: "Vậy Thẩm chiêu nghi muốn gì?"Thẩm Khinh Trĩ suy nghĩ kỹ càng, nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Thành Dục: "Đợi người khỏe lại, thì dành chút thời gian đến Cảnh Ngọc cung một chuyến, tần thiếp làm cho người..."Tiêu Thành Dục cúi đầu xuống, đôi lông mày anh tuấn gần như chạm vào mặt Thẩm Khinh Trĩ: "Cái gì?"Thẩm Khinh Trĩ sóng mắt lưu chuyển nhìn hắn, trên mặt đều là vẻ phong tình, nàng nhón chân lên, thổi khí như lan bên tai Tiêu Thành Dục, thật là yêu kiều diễm lệ.Đợi nàng nói xong, ánh mắt Tiêu Thành Dục ngưng tụ, nắm chặt eo nàng: Nàng nói đấy nhé."Tiêu Thành Dục cúi đầu, hôn lên má nàng. Tay hắn rất nóng, cánh tay rất mạnh mẽ, nhưng nụ hôn rơi xuống lại nhẹ như lông hồng."Nàng đừng có mà hối hận." Hắn khẽ nói.*****Hoàng đế bệ hạ hơi cảm lạnh, Chiêu Nghi đương nhiên không thể ở lại thị tẩm.Sau khi dùng xong bữa tối, hai người lại trò chuyện một lúc, Thẩm Khinh Trĩ bèn cáo lui.Đợi đến khi trở về Cảnh Ngọc cung, Thẩm Khinh Trĩ đang chuẩn bị đi ngủ sớm, Tiền Tam Hỉ ủ rũ đi đến: "Chủ tử..."Thẩm Khinh Trĩ liếc nhìn hắn một cái, ngồi xuống giường La Hán trong nhã thất, hỏi: "Chuyện gì?"Tiền Tam Hỉ liền nở nụ cười nịnh nọt: "Chủ tử trước đó dặn dò tiểu nhân đi dò la chuyện nhà của Trang tần nương nương, tiểu nhân đã cố gắng rồi, nhưng... nhưng tin tức này không dễ dò la lắm."Hắn cười gượng gạo: "Chủ tử cũng biết, người trong cung miệng đều kín như bưng, đặc biệt là người của Càn Nguyên cung và Thượng Cung Cục cứng nhắc nhất, nếu không có chút cơ duyên, thì không ai chịu nói gì với tiểu nhân đâu."Những chuyện quanh co trong cung, phi tần mới vào cung có thể không hiểu, nhưng Thẩm Khinh Trĩ đã ở trong cung gần năm năm, sao có thể không biết chứ?Muốn làm việc trong cung, một là dựa vào địa vị, dựa vào quý nhân mình đi theo có được sủng ái hay không; hai là dựa vào tiền bạc.Có tiền có thể sai khiến ma quỷ.Thẩm Khinh Trĩ buồn cười nhìn Tiền Tam Hỉ đang lo lắng, bật cười thành tiếng: "Ngươi còn sợ ta như vậy sao, ta đâu phải những vị nương nương nhà cao cửa rộng ở Đông lục cung kia, sao có thể không biết những chuyện này chứ."Tiền Tam Hỉ cười hì hì, mặt mày giãn ra, không còn vẻ rụt rè như vừa rồi nữa: "Đây không phải là tiểu nhân cảm thấy chuyện này không làm tốt, tự vả mặt mình, để chủ tử biết tiểu nhân không có bản lĩnh thì sao được."Thẩm Khinh Trĩ nhìn Thích Tiểu Thu bên cạnh, rồi quay lại nói với Tiền Tam Hỉ: "Sau này ngươi muốn dùng tiền thì nói với Tiểu Thu tỷ tỷ của ngươi, Tiểu Thu biết có nên dùng hay không."Thái giám trong cung không vì quyền thì cũng vì tiền, bọn họ cả đời cô độc, không thê không tử, nhà cũng không về được, sao có thể không kiếm chút tiền chứ.Cung nhân trong Cảnh Ngọc cung chỉ cần trung thành, có chuyện gì nói thẳng, những chuyện khác đều dễ nói.Tiền Tam Hỉ cầm tiền ra ngoài làm việc, bản thân hắn không giữ lại một nửa đã là tốt lắm rồi, nhưng chuyện này thì có là gì đâu?Tiền Tam Hỉ thấy Thẩm Khinh Trĩ hào phóng, trong lòng cũng yên tâm, bèn hành lễ: "Chủ tử yên tâm, tiểu nhân đã tìm được đường rồi, Thượng Cung Cục có một lão công công xin nghỉ hưu từ Kính Sự Phòng, ông ta biết rất nhiều chuyện trong cung, chỉ là miệng hơi tham, thích uống rượu, tiểu nhân đến Ngự Thiện Phòng mua chút rượu ngon để lấy lòng ông ta, ngày mai sẽ có tin tức."Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, cổ vũ thêm một câu: "Tiền công công, ngươi là đại tổng quản của Cảnh Ngọc cung chúng ta, trong cung này ngoài Tiểu Thu ra thì chính là ngươi, ngươi ra ngoài đại diện cho thể diện của Cảnh Ngọc cung, sau này sẽ có lúc ngươi ngẩng cao đầu.""Ngươi không thể làm mất mặt Cảnh Ngọc cung, cũng không thể quá kiêu ngạo, ngươi là người thông minh, trong lòng nhất định hiểu rõ, ta chỉ nói với ngươi một lần này thôi."Tiền Tam Hỉ nghiêm mặt, lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái với Thẩm Khinh Trĩ: "Chủ tử yên tâm, tiểu nhân đều hiểu, nhất định sẽ không làm người mất mặt."Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, để hắn lui xuống nghỉ ngơi.Thích Tiểu Thu xoa bóp vai cho Thẩm Khinh Trĩ, xoa được một lúc Thẩm Khinh Trĩ không để nàng làm nữa: "Sao phải để ngươi làm việc này chứ."Thích Tiểu Thu nói: "Chủ tử, Tiền Tam Hỉ là do Niên tổng quản dạy dỗ, sẽ không xảy ra sai sót đâu."Thẩm Khinh Trĩ ừ một tiếng, khẽ nhắm đôi mắt hoa đào lại, cả người đều thả lỏng: "Chuyện này ta biết, nhưng hắn không giống ngươi, cho ngươi một vạn lượng ngươi cũng không động lòng, cho hắn thì sao?"Thích Tiểu Thu sững sờ, sau đó trong lòng dâng lên một sự ấm áp. Năm đó cô cô hỏi nàng có muốn đi theo Thẩm Khinh Trĩ hay không, nàng không hề nghĩ ngợi lập tức đồng ý.Không vì gì khác, chỉ vì Thẩm Khinh Trĩ là người quang minh lỗi lạc. Thẩm Khinh Trĩ chưa bao giờ giấu giếm, lại còn lanh lợi thông minh, đi theo người như vậy, sau này sẽ không phải sống khổ sở, hơn nữa, có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không bị nàng ấy nghi kỵ.Giống như hôm đó ở Vọng Nguyệt cung, cuối cùng ngay cả Đức thái phi cũng lên tiếng muốn thẩm vấn Nghênh Hồng, Thẩm Khinh Trĩ cũng không hề cúi đầu.Nàng ấy luôn quan tâm đến những người trung thành với mình.Thích Tiểu Thu cất giấu sự ấm áp trong lòng, cố gắng cong khóe môi cũng nói đùa một câu: "Cũng chưa chắc đâu, một vạn lượng vẫn là rất nhiều."Thẩm Khinh Trĩ mở mắt ra, trong mắt chỉ có ý cười, nàng vỗ Thích Tiểu Thu một cái: "Một vạn lượng thì tính là gì? Chẳng lẽ ta không đưa nổi?"Bây giờ nàng không đưa nổi, sau này thì chưa chắc.Thẩm Khinh Trĩ cười: "Thôi, hôm nay bận rộn cả ngày, ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi."Thẩm chiêu nghi rất vô tâm vô phế, trời còn sớm đã đi ngủ.*****Bên trong Càn Nguyên cung, cho dù đã đến giờ đi ngủ mà Thẩm Khinh Trĩ quy định, Tiêu Thành Dục vẫn đang vùi đầu phê tấu chương trong Ngự Thư Phòng.Ngủ một buổi chiều, chính sự bị trì hoãn quá nhiều, Tiêu Thành Dục luôn cảm thấy hôm nay vẫn chưa làm xong việc, dù thế nào cũng không yên tâm.Niên Cửu Phúc thấy hắn vẫn còn bận rộn, lông mày nhíu chặt, trong lòng rất lo lắng.Tiểu Đa Tử bưng bát thuốc đến, lấm la lấm lét hỏi: "Sư phụ, bát thuốc này có đưa vào không ạ?"Niên Cửu Phúc trừng mắt liếc một cái, lười để ý đến hắn.Tiểu Đa Tử: "..."Tiểu Đa Tử chỉ đành đứng ở cửa Ngự Thư Phòng, bưng bát thuốc nóng hổi mà ngẩn người. Niên Cửu Phúc lại trừng mắt liếc hắn thêm một cái. Tiểu Đa Tử ủ rũ, sắp khóc đến nơi.Niên Cửu Phúc dù sao cũng thương đồ đệ, không muốn để hắn đi vào bị trách mắng, bèn hung hăng véo vào tay hắn một cái, lúc này mới nhận lấy khay thuốc tự mình bưng vào."Bệ hạ, thuốc sắp nguội rồi." Niên Cửu Phúc cẩn thận nhắc nhở.Tiêu Thành Dục đang chăm chú xem tấu chương, không nghe thấy lời của Niên Cửu Phúc, cũng căn bản không có tâm trạng để ý đến hắn.Niên Cửu Phúc cau mày, suy nghĩ một lúc, đột nhiên linh quang lóe lên; "Bệ hạ, bát thuốc này là do Thẩm chiêu nghi nhìn ngự trà thiện phòng nấu, còn đặc biệt dặn dò để bệ hạ uống xong vào giờ Tuất rồi đi ngủ sớm, bệ hạ..."Niên Cửu Phúc nhấn mạnh ba chữ "Thẩm chiêu nghi", cuối cùng cũng gọi hồn phách của Tiêu Thành Dục trở về.Tay hắn đang cầm bút son hơi khựng lại, nhìn nửa số tấu chương còn lại trong hộp, khó có khi do dự. Niên Cửu Phúc thấy vậy lại tiếp tục khuyên nhủ: "Bệ hạ, thái y cũng nói rồi, người phải bảo dưỡng sức khỏe cho tốt, ngủ nhiều một chút, như vậy mới có thể nhanh chóng khỏe lại.""Chiêu Nghi rất lo lắng cho người."Tiêu Thành Dục như thể không nghe thấy gì, lại tiếp tục viết, dường như căn bản không quan tâm đến Chiêu Nghi hay thái y gì cả, nhất định phải phê duyệt xong tấu chương.Trong lòng Niên Cửu Phúc chỉ biết thở dài, sao lại thích xem tấu chương như vậy chứ, trên tấu chương toàn là lời vô nghĩa, có gì hay mà xem? Hắn nghĩ trong lòng như vậy nhưng miệng lại không dám nói, chỉ có thể khổ sở đứng bên cạnh, lo lắng Hoàng Thượng lại thức cả đêm.Nhưng ngay lúc Niên Cửu Phúc đang suy nghĩ lung tung, Tiêu Thành Dục viết xong nét bút cuối cùng, tiện tay ném cuốn tấu chương lên bàn, ngẩng đầu nhìn Niên Cửu Phúc một cái.Niên Cửu Phúc run bắn cả chân, suýt chút nữa thì quỳ xuống.Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Tiêu Thành Dục mới nhíu mày nói: "Đưa thuốc cho trẫm."Niên Cửu Phúc: "Ồ ồ."Tiêu Thành Dục uống thuốc không hề lề mề, hắn uống một hơi cạn sạch bát thuốc, cuối cùng dùng nước bạc hà súc miệng, coi như là uống xong.Niên Cửu Phúc cẩn thận hỏi: "Vậy bệ hạ, hay là nghỉ ngơi sớm đi ạ."Tiêu Thành Dục nhìn đồng hồ cát bên cửa sổ, thời gian trong đồng hồ cát sắp đến giờ Tuất. Những hạt cát nhỏ li ti rơi xuống xào xạc, được ánh đèn sáng rực chiếu vào lấp lánh.Tiêu Thành Dục thở dài, nhớ đến buổi chiều Thẩm Khinh Trĩ dịu dàng khuyên nhủ, cuối cùng hắn cũng không cầm bút son lên nữa."Đi ngủ thôi." Tiêu Thành Dục đứng dậy, dứt khoát rời khỏi Ngự Thư Phòng.Niên Cửu Phúc vui mừng khôn xiết đi theo sau hắn, trong lòng niệm: A Di Đà Phật, quả nhiên vẫn là Chiêu Nghi linh thiêng.Thế là đến ngày hôm sau, Thẩm Khinh Trĩ lại được mời đến Càn Nguyên cung.Hôm nay là Tiểu Đa Tử tự mình đến mời, còn mang theo kiệu đến, nhưng Thẩm Khinh Trĩ muốn tự mình đi dạo, nên không ngồi kiệu.Nàng thay một bộ váy áo màu đỏ, trang điểm nhẹ nhàng, đi dưới ánh nắng mùa thu giống như hoa hải đường vừa nở rộ, rực rỡ xinh đẹp, diễm lệ yêu kiều.Tiểu Đa Tử đi theo sau nàng, cười nói: "Bệ hạ rất nhớ Chiêu Nghi, tổng quản vừa nói muốn mời người đến dùng bữa tối, bệ hạ liền nói chi bằng bây giờ đến luôn đi, lúc này ánh nắng đẹp, còn có thể ra ngoài đi dạo."Câu nói này nhìn như đơn giản, nhưng Thẩm Khinh Trĩ vừa nghe đã hiểu. Chắc chắn là Niên Cửu Phúc không hầu hạ được vị Hoàng Đế ngoan cố đang bị bệnh, nên mời nàng đến cứu nguy đây mà.Thẩm Khinh Trĩ liếc nhìn Tiểu Đa Tử, nói: "Đa công công, hôm nay ta đến đây, tất nhiên sẽ khuyên nhủ bệ hạ thật tốt, Niên đại bạn cũng không thể quên công lao chạy đi chạy lại của ta."Tiểu Đa Tử lập tức cười nói: "Chiêu Nghi nói phải, tổng quản đều hiểu rõ."Thẩm Khinh Trĩ khẽ hừ một tiếng, thong thả đi đến Càn Nguyên cung.Hôm nay Tiêu Thành Dục ở trên triều, vì thật sự không có tinh thần, bệnh chưa khỏi hẳn nên cũng không trì hoãn lâu, chỉ qua loa sắp xếp công việc của Văn Uyên Các rồi bãi triều.Trở về Ngự Thư Phòng, Tiêu Thành Dục triệu kiến vài vị đại thần, buổi trưa thì ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng buổi chiều chỉ ngủ một lúc đã cố gắng tỉnh lại.Lúc Thẩm Khinh Trĩ đến hắn vẫn đang vùi đầu phê tấu chương trong Ngự Thư Phòng.Đôi khi nàng cảm thấy Tiêu Thành Dục là người rất kỳ lạ, không như Lệ Minh Hạo, trước khi làm Hoàng Đế cũng thức khuya dậy sớm, việc gì cũng tự mình làm, vừa lên làm Hoàng Đế thì xìu xuống, những năm đầu lên ngôi nếu không phải quyền lực chưa hoàn toàn nắm trong tay, chắc là hắn ta cũng sẽ không lên triều.Còn Tiêu Thành Dục, tuy triều đình chưa ổn định nhưng dù sao hắn cũng là Thái Tử do tiên đế tự mình lựa chọn, đăng cơ với thân phận Thái Tử, dựa vào di chiếu của tiên đế.Thân phận và địa vị của hắn đều hoàn mỹ không chút khuyết điểm. Cho dù là vậy, sau khi làm hoàng đế hắn cũng không hề lơ là, Thẩm Khinh Trĩ luôn cảm thấy mỗi lần hắn đến Cảnh Ngọc cung đều là vì chính sự, triền miên với nàng một đêm chỉ là tiện thể.Nghĩ đến đây, Thẩm Khinh Trĩ không nhịn được bật cười thành tiếng.Tiêu Thành Dục ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là đôi mắt tươi cười xinh đẹp của nàng. Sắc mặt hắn lập tức giãn ra, khàn giọng hỏi: "Sao nàng lại đến đây?"Thẩm Khinh Trĩ đi đến bên cạnh hắn, nhìn ấm trà trên ngự án, thấy bên trong là trà hoa đại hải, liền rót cho hắn một chén.Tiêu Thành Dục vừa uống trà vừa nghe Thẩm Khinh Trĩ nói: "Sợ bệ hạ không chịu uống thuốc, nên mới đến xem một chút."Tiêu Thành Dục nghe xong, trên mặt dường như không hề có cảm xúc, chỉ nói: "Sao trẫm có thể giống như đứa trẻ được."Thẩm Khinh Trĩ lại rót cho hắn một chén trà, không tiếp lời hắn, chỉ nhìn Niên Cửu Phúc: "Niên đại bạn, vẫn là bảo ngự trà thiện phòng chuẩn bị cho bệ hạ một chén canh lê tuyết liên tử, để người làm dịu cổ họng."Niên Cửu Phúc hơi cúi người, lập tức lui xuống.Trong thư phòng chỉ còn lại hai người.Tiêu Thành Dục cả người mệt mỏi khó chịu, thấy nàng đến, cũng không tiếp tục làm khó mình nữa, bèn đứng dậy cùng nàng ngồi xuống bên giường La Hán.Thẩm Khinh Trĩ nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt hắn, cuối cùng vẫn hỏi: "Bệ hạ, tại sao người lại siêng năng như vậy?"Tiêu Thành Dục nghiêng đầu, thản nhiên nhìn nàng.Thẩm Khinh Trĩ chớp chớp mắt, giọng nói cũng có chút vui vẻ, tựa hồ chỉ là nói chuyện phiếm: "Người đã là hoàng đế, đã là bậc cửu ngũ chí tôn giàu có tứ phương, tại sao còn phải vất vả như vậy?" 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /94 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Distortion Ta Đây Quá Mạnh Mẽ (Ki Biến Đích Ngã Thái Cường Liễu

Copyright © 2022 - MTruyện.net