Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khai Hồng năm thứ năm, cung nữ kia sinh trưởng tử nhưng bị sinh non, toàn bộ hoàng tử đều được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Hoàng hậu. Hoàng hậu nhân từ, chưa từng bạc đãi bọn trẻ. Trần vương không hài lòng, bóng gió nói Hoàng hậu tâm thuật bất chính.
…
Khai Hồng năm thứ chín, Trần vương kiên quyết giao con ruột của mình cho sủng phi nuôi nấng. Quần thần liên danh dâng sớ, yêu cầu lập trưởng tử làm Thái tử.
Khai Hồng năm thứ mười, Trần vương than phiền với sủng phi rằng Hoàng hậu nhỏ nhen, hay ghen, ngang ngược. Sủng phi cười lớn, Hoàng hậu liền thưởng nàng ba mươi trượng. Đế hậu đại cãi một trận, Trần vương tức giận tuyên bố phế hậu.
Khai Hồng năm thứ mười một, Trần vương triệu đại thần vào cung, định g.i.ế.c Hoàng hậu và phế Thái tử.
Văn võ bá quan im lặng không nói, Hoàng hậu từ sau bình phong bước ra, lúc đó Trần vương mới biết, triều thần đều đứng về phe Hoàng hậu.
Trần vương phẫn nộ rút kiếm g.i.ế.c nàng, nhưng tay run, kiếm rơi xuống đất—hắn đã trúng phong.
Hai thị vệ bên cạnh Hoàng hậu bật cười lắc đầu, mời Trần vương viết chiếu thư nhường ngôi.
Trần quốc đổi niên hiệu thành Sùng Ninh.
Ấu chủ lên ngôi, Thái Thượng Hoàng ở hành cung, Thái hậu buông rèm nhiếp chính.
Dân chúng an cư lạc nghiệp, chính sự thanh minh.
Thái hậu chấp chính, không ai dám nghi ngờ.
Lúc Thái Thượng Hoàng băng hà, Thái hậu khóc đến thảm thiết.
Năm xưa ân ái sâu đậm, rốt cuộc cũng tính kế nhau đến chết.
Nhưng cũng không sao, Trình Kiệm văn nhã dẻo miệng, Chu Nhượng tinh thông y thuật độc dược, cả hai lại còn đẹp trai, đủ để giúp Huệ Ninh giải khuây.
Lục Hằng gật đầu: "Huệ Ninh rất tốt. Còn ngươi thì sao?"
Ta cười nhạt: "Ta cũng rất tốt."
Huệ Ninh từng mắng ta là kẻ dối trá, nhưng suốt mười hai năm qua, ta chưa từng phản bội nàng, nàng cũng chưa từng nghi ngờ ta.
Khi tình cảm giữa Huệ Ninh và Trần vương rạn nứt, Trần vương từng bóng gió trước triều đình, chê bai Hoàng hậu tham chính, khiến văn thần đồng loạt hùa theo.
Lúc đó ta—một nữ quan chấp chưởng hậu cung—đứng chờ bên ngoài đại điện, nghe vậy liền sải bước vào trong, đứng thẳng lưng, lớn tiếng tranh luận với quần thần. Cuối cùng, văn võ bá quan câm nín, Huệ Ninh vẫn an vị nhiếp chính như thường.
Huệ Ninh từng hỏi ta: "Nhiều năm trước, ngươi nói chuyện trong thoại bản khác xa hiện thực. Đến hôm nay, ta mới dám nói một câu xin lỗi, hỏi ngươi có từng để bụng, có từng oán hận ta không?"
Nếu bảo là chưa từng, thì là nói dối.
Ta đáp: "Ta cũng từng nói, điện hạ là phúc phận cả đời của ta."
Hiện tại, ta công cao quyền trọng ở Trần quốc, thậm chí còn được phong hầu.
Lục Hằng nghe ta mắng văn thần Trần quốc, bật cười: "Như vậy rất giống ngươi."
25
Thái hậu sức khỏe không còn tốt, Diêu Thượng Cung quyết định ở lại bên cạnh bà, Huệ Ninh cũng dự định lưu lại hai tháng.
Liên Nhi lớn lên bình an dưới sự chăm sóc của Lộ Thanh, Lục Hằng và Thái hậu, vẫn giữ liên lạc thư từ với ta nhiều năm. Gặp lại, hai mẹ con ta không chút xa cách.
Ta đưa Liên Nhi về Thanh Châu, thăm mộ phụ mẫu huynh trưởng, kể cho con nghe về những chuyện cũ.
Liên Nhi mắt đỏ hoe: "Năm đó con chỉ cảm thấy hoang mang, nào biết mẫu thân đã phải chịu khổ đến vậy."
Ta mỉm cười: "Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi."
Kể chuyện một hồi, ta chợt nhận ra—mối hận từng cháy bỏng đến mức thiêu rụi tâm can ta, giờ đây đã xa xôi tựa khói mây.
Trên đường đi ngang một ngôi miếu nhỏ, thấy bên trong có một bức tượng đá đang quỳ với tư thế kỳ quái, mấy thanh niên đứng vây quanh, cầm roi quất mạnh xuống tượng.
Ta hỏi: "Đây là gì vậy?"
Một chàng trai trẻ giải thích: "Đây là gian thần Triệu Phi Bạch. Hắn lòng lang dạ thú, hại c.h.ế.t cả nhà nhạc phụ, ruồng rẫy thê tử tào khang, lừa dối công chúa, mưu hại Thánh thượng, đúng là nỗi nhục của Thanh Châu chúng ta! Học đường Thanh Châu lấy hắn làm bài học nhập môn, dạy học trò phải chính trực liêm minh, nhân nghĩa hiền đức. Trong mỗi ngôi miếu ở Thanh Châu đều có tượng hắn quỳ gối, nếu ai thấy mình nảy sinh tà niệm, có thể cầm roi quất một trận để nhắc nhở bản thân giữ gìn đạo đức quân tử."
"Vậy còn các ngươi..."
Thanh niên nọ cười chất phác: "Bọn ta chẳng có tà tâm gì, chỉ là đọc sách chán quá, muốn đánh nhau một trận cho hả giận, liền đến đây quất hắn mấy roi. Dù sao cũng chỉ là một tên gian thần đê tiện, Thánh thượng đã đích thân phán hắn bất trung bất nghĩa, vô liêm sỉ, ta cứ đánh thôi, hắn có thể làm gì chứ!"
Ta mượn roi quất mấy cái, quả nhiên tinh thần sảng khoái hẳn.
Thanh niên kia trở về ôn bài, ta cũng tiếp tục lên đường.
Kẻ giả nhân giả nghĩa, ham danh chuộng lợi, cuối cùng bị thiên hạ phỉ nhổ, làm ô danh tổ tông.
Người chịu oan khuất, c.h.ế.t tức tưởi, rốt cuộc lại được thân nhân tưởng niệm, có thể an yên sống nốt quãng đời còn lại.
Ngoảnh đầu nhìn lại, thuyền nhẹ đã vượt vạn tầng núi.
Cuộc đời ta, sẽ không dừng lại chỉ vì một ngã rẽ sai lầm.
-HẾT-
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");