Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh ta nhíu mày, nói một cách khó chịu: "Đùa chút thôi mà căng thẳng thế?"
Tôi dám đùa cợt chắc? Phong tục văn hoá ở đây chất phác, không nên nói ra những câu vớ vẩn như vậy.
Kim Tiểu Hổ ngồi ở ghế trước cười khẩy một cái rồi nói người như Tiểu Liên quê quá, bảo tôi nếu muốn chọn thì cũng phải chọn người tốt một chút, chứ hàng second hand thì có gì hay ho mà khoe ra.
Second hand? Tôi nhìn cái gáy của Kim Tiểu Hổ với vẻ mặt khó hiểu.
Anh ta thấy chúng tôi không nói gì thì cười trừ: "Các anh vẫn chưa biết à? Tiểu Liên gì gì đó ấy, cô ta và Quý Lão Tam của nhà hoả táng từng bày cỗ, cũng coi như là vợ của Quý Lão Tam rồi."
"Hả?" Tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi vì Tiểu Liên còn nhỏ tuổi hơn cả Bảo Châu, không ngờ cô ấy đã cưới Quý Lão Tam rồi?
Nhưng suy nghĩ lại, Quý Lão Tam lúc nào cũng lấy lòng Tiểu Liên, cứ như đôi tình nhân cãi nhau vậy, hơn nữa, chuyện này ở vùng nông thôn cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên lắm.
"Thế tại sao Tiểu Liên không ở cùng anh ta?" Tôn Tử tò mò hỏi.
Kim Tiểu Hổ ngoảnh đầu lại, cười rồi nói Quý Lão Tam lấy cớ ra ngoài làm pháp sự rồi chung chạ với người phụ nữ khác khiến Tiểu Liên giận, cho nên hai người ở riêng.
Tôi thở dài một cái thay cho Tiểu Liên, Quý Lão Tam kia xem ra cũng chẳng phải loại người đáng để dựa vào.
Mồm miệng ngọt xớt không có lời nào thật lòng, mà cũng chẳng có bản lĩnh gì, Tiểu Liên ở với loại người này thì sao có thể hạnh phúc được? Tách ra cũng tốt.
"Phụ nữ ấy à, nhất định phải sạch sẽ mới được." Kim Tiểu Hổ nói một cách vui vẻ.
"Binh" một tiếng, xe đ.â.m phải một tảng đá, cơ thể của tất cả chúng tôi nghiêng về phía trước, Kim Tiểu Hổ giơ tay vỗ vào gáy của Vương Thành rồi chửi ầm lên.
"Làm ăn thế à? Xe quý lắm đó, đ.â.m hỏng rồi anh có đền nổi không?" Tính tình của Kim Tiểu Hổ giống y như bố anh ta, đối xử khắc nghiệt với cấp dưới của mình, hơn nữa còn nói toạc móng heo ra thế.
Vương Thành lập tức xin lỗi Kim Tiểu Hổ, nhưng khởi động thế nào thì xe cũng không nhúc nhích.
Kim Tiểu Hổ ngồi trong xe nói kháy, tôi và Tôn Tử cũng xuống xe giúp một tay, hoá ra xe đ.â.m phải tảng đá, bây giờ bánh xe trước đã kẹt vào hố.
Mấy người chúng tôi cố gắng đẩy xe, còn Kim Tiểu Hổ lại ngồi trong xe như đại gia.
"Xong chưa hả, chưa ăn cơm à?" Kim Tiểu Hổ thò đầu ra từ cửa xe để hối thúc. Nhìn bộ dáng của anh ta, tôi tức không thể lên đó đ.ấ.m anh ta một trận, nhưng Vương Thành lại khuyên tôi: "Tiểu Hổ vốn có tính cách như vậy, các anh đừng để trong lòng."
Tôi nhìn Vương Thành, nếu anh ta nhịn được, sao tôi với Tôn Tử lại không nhịn được? Chúng tôi không thân không thích với Kim Tiểu Hổ, sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện thì cả đời này tôi cũng sẽ không gặp lại Kim Tiểu Hổ nữa.
Cố gắng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng chiếc xe cũng được đẩy lên trên khiến cả người chúng tôi toàn là bùn, lên xe ngồi còn bị Kim Tiểu Hổ chê bai.
Nói gì mà đến lúc đó còn phải rửa xe, trông bộ dáng như thế này thật chướng mắt.
Ba người chúng tôi im lặng không nói gì, Kim Tiểu Hổ chán nói rồi thì dựa vào cửa sổ ngủ mơ màng, anh ta ngủ một cái là cả thế giới trở nên yên lặng.
Tôn Tử say sưa nhìn đường núi quanh co khúc khuỷu, lẩm bẩm nói: "Sau khi đón Phỉ Phỉ đi, cả đời này tôi sẽ không quay lại đây nữa."
"Hả?" Tôi quay đầu sang tưởng Tôn Tử đang nói chuyện với tôi.
Tôn Tử lắc đầu rồi chỉ về phía cửa thôn Minh Hà - từ xa đã có thể thấy lờ mờ - rồi lớn tiếng kêu lên: "Đến rồi, chúng ta đến nơi rồi."
Tôn Tử kêu như vậy làm Kim Tiểu Hổ tỉnh lại từ trong mộng, anh ta dụi mắt rồi vặn cái eo.
Mặc dù chúng tôi xuất phát muộn hơn một chút so với xe tuyến nhưng lại đến nơi nhanh hơn xe tuyến, khi xe vào thôn Minh Hà, rất nhiều trẻ nhỏ đã vây quanh xem.
Họ lớn lên ở nơi nghèo khổ, từ trước đến giờ chưa thấy chiếc xe con nào nên cảm thấy ngạc nhiên.
Kim Tiểu Hổ không để ý đến an toàn của tụi nhỏ, cứ thế đẩy cửa xe ra khiến mấy đứa bé còn thò lò mũi xanh ngã lăn quay trên mặt đất, rồi oà khóc oang oang.
Kim Tiểu Hổ lấy s.ú.n.g bên hông ra, quát một câu rất là oai hùng: "Mẹ chúng mày đứa nào mà dám lại gần, tao b.ắ.n hết cả lũ đấy, cút xa ra ngay."
Tôi không nhịn được phải lắc đầu, Kim Tiểu Hổ quả thật chả phải kẻ lương thiện gì, đối xử với trẻ nhỏ còn thô bạo như thế, hơn nữa còn rút s.ú.n.g ra với tụi nhỏ, lỡ s.ú.n.g không may cướp cò thì sao.
Đám trẻ lập tức lùi sang một bên, Kim Tiểu Hổ liếc chúng một cách khinh miệt rồi đi tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
"Không lên núi luôn sao, chúng ta đến đây không phải để chơi đâu." Tôn Tử nhíu mày nhìn Kim Tiểu Hổ.
Bây giờ đã có xe, chưa đến mười phút là đã lên núi rồi, nhưng Kim Tiểu Hổ nhất quyết muốn xuống chân núi nghỉ ngơi, Tôn Tử sốt ruột muốn gặp Phỉ Phỉ nên không nhịn được mà chất vấn Kim Tiểu Hổ.
Kim Tiểu Hổ nhíu mày nhìn Tôn Tử, chắc là chưa từng có ai nói chuyện như vậy với anh ta, cho nên cơn giận của Kim Tiểu Hổ lên đến đỉnh điểm, chỉ vào Tôn Tử rồi nói nếu cậu ấy không đợi được thì tự mà lên núi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");