Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hừ, coi tôi là thằng ngu thật à.
Tôi quay người và bước nhanh về phía lò sưởi trong đại sảnh, chỉ vào lò sưởi và nói rằng có bên dưới còn có một tầng hầm khác nữa.
Lưu Mị Nhi cười tươi: “Minh Dương, anh nói gì vậy, bên dưới có gì đâu.”
Người phụ nữ này còn không chịu thừa nhận, tôi bèn đưa tay định mở lối xuống tầng hầm, nhưng hình như có thứ gì đó chặn lại, dù cố gắng thế nào cũng không đẩy ra được.
“Minh Dương, đủ rồi, đừng làm loạn nữa.” Đại Ngốc không chịu nổi nữa, ngày thường ngốc nghếch tốt tính, vậy mà nay lại vì cô vợ xinh đẹp mới cưới này mà mắng tôi, bảo tôi đừng nói nữa, rời đi ngay lập tức.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, quay đầu muốn rời đi, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, nếu như rời đi, rất có thể đêm nay Đại Ngốc sẽ bị Lưu Mị Nhi gi.ết ch.ết.
Kể từ khi vào làng, Đại Ngốc đã luôn quan tâm đến chúng tôi, lúc này tôi không thể chấp nhặt những chuyện này mà bỏ mặc anh ấy được.
Thế nhưng giờ anh ấy lại không chịu đi theo tôi, tôi còn có thể làm gì khác đây. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi quyết định nhượng bộ, giả vờ xin lỗi Lưu Mị Nhi.
“Xin lỗi, tôi…tôi nghĩ là do thần kinh căng thẳng quá nên mới nhớ nhầm. Gần đây tôi vẫn luôn cảm thấy lòng dạ bồn chồn, đầu óc cứ rối tung hết cả lên.” Tôi vừa nói vừa cố ý ấn vào trán làm ra vẻ không dễ chịu.
Thấy sắc mặt của tôi thay đổi, Đại Ngốc lo lắng hỏi: “Minh Dương, sao thế, cậu có chỗ nào không khỏe à.”
Anh ấy đến dìu tôi, rất quan tâm đến tôi.
Thấy tôi gật đầu thở dài một cái, anh ấy nói nếu tôi đã biết sai rồi thì anh sẽ không trách nữa, muộn như vậy rồi mà cơ thể tôi lại không được khỏe, vậy hay là cứ ở đây nghỉ ngơi đi.
Nghe xong câu này, tôi bỗng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng nghĩ lại, cho dù tôi có ở đây thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lưu Mị Nhi.
Nhìn thấy người bị l.ộ.t d.a đó, tôi biết ngay Lưu Mị Nhi là một kẻ vô cùng hung hiểm. Nếu cô ta đã muốn ra tay, thì cả tôi và Đại Ngốc cộng lại cũng đâu có là gì với cô ta.
“Để anh đỡ em lên tầng nghỉ ngơi.” Đại Ngốc ân cần.
Tôi cười khan, liếc nhìn Lưu Mị Nhi đang im lặng đứng bên cạnh, phát hiện trên mặt cô ta nở một nụ cười xấu xa, giống như kế hoạch đã được thực hiện trót lọt vậy.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, trong lòng bắt đầu hối hận có phải mình đã quá tự tin rồi hay không. Khi đến lẽ ra tôi nên mang theo Kim Tiểu Hổ, Vương Thành và những người khác, ít nhất cũng có một chỗ dựa.
Đại Ngốc không hề nhận ra bầu không khí ở đây có gì bất thường, vừa đỡ tôi lên tầng, vừa liên tục dặn tôi nghỉ ngơi nhiều hơn, trước khi sức khỏe hồi phục thì đừng có chạy lung tung.
Tôi chỉ gật đầu cho có lệ, cố ý nói với Đại Ngốc mấy chuyện không đâu, muốn kéo dài thời gian để anh ấy ở lại với tôi. Nhưng Lưu Mị Nhi đang đứng ngay trước cửa phòng, hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ, Đại Ngốc cho dù có ngốc như thế nào đi nữa, đêm đầu tiên cũng không thể để tân nương ở một mình trong căn phòng trống được.
Vì vậy sau khi Lưu Mị Nhi ho nhẹ một tiếng, Đại Ngốc lập tức đứng dậy, ngượng ngùng gãi gãi cái đầu bóng loáng bôi đầy sáp của mình nói với tôi: “Minh Dương, em nên nghỉ ngơi sớm đi, anh…anh cũng về phòng nghỉ ngơi đây.”
Tôi hé miệng cười khan với Đại Ngốc, lúc này tôi thật sự có vắt óc cũng không nghĩ ra lý do gì để Đại Ngốc ở lại với mình.
Đại Ngốc vui vẻ quay lại và đóng cửa lại cho tôi, Lưu Mị Nhi còn cố tình nhướng mày khiêu khích tôi.
Tôi đợi cửa đóng lại, lập tức xuống giường, bước nhanh tới cửa, áp tai lên cửa gỗ, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiếng cười đầy quyến rũ của Lưu Mị Nhi từ ngoài hành lang truyền đến: "Ha ha ha, anh làm gì vậy, sao phải gấp gáp thế chứ.”
Ngay sau đó là tiếng đẩy cửa, tôi nhíu mày chần chừ không biết có nên ra ngoài nhìn trộm không, nhưng cảnh tượng nóng bỏng trong đêm tân hôn thì có thể tưởng tượng được.
Tôi cứ nhìn trộm thế này hình như không ổn lắm nhỉ. Nhưng nếu tôi không canh chừng, lỡ như Lưu Mị Nhi ra tay với Đại Ngốc, vậy chẳng phải là tôi không thể cứu anh ấy sao.
Sau khi tính toán cẩn thận, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, rón rén bước ra ngoài. Cửa phòng của Lưu Mị Nhi vậy mà lại không đóng chặt, còn lộ ra một tia sáng yếu ớt.
Đây không phải là biếu không cho tôi xem sao, vậy thì tôi không khách sáo nữa.
Tôi nín thở bước đến trước cửa phòng của Lưu Mị Nhi, lén nhìn động tĩnh bên trong.
Trời ơi, cảnh tượng này thực sự không phù hợp với trẻ em mà. Bộ sườn xám màu đỏ của Lưu Mị Nhi đã bị Đại Ngốc xé toạc, thân hình trắng nõn mềm mại của cô ta thật động lòng người.
Ôm được một thứ như vậy Đại Ngốc chắc chắn phải dùng hết sức lực rồi, xem một hồi, tôi cảm thấy mồ hôi túa ra trên trán.
Cảnh tượng nóng bỏng như vậy khiến mắt tôi chua chát, không biết qua bao lâu, hai người trong phòng mới tắt đèn bên giường, mọi thứ trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Tôi thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim và hơi thở của chính mình. Chưa đến năm phút, trong phòng cũng vang lên tiếng ngáy của Đại Ngốc.
Mà tôi cũng không dám thả lỏng chút nào, căng thẳng đứng ngoài cửa.
“Cạch cạch”, cánh cửa bất ngờ mở ra, tôi kinh hãi mở to hai mắt, suýt chút nữa hét lên, một đôi tay trắng nõn mềm mại bịt miệng tôi lại.
Xem ra Lưu Mị Nhi biết rằng tôi đang nhìn trộm bên ngoài, nhìn thấy tôi lại còn cười nữa.
Nhưng tim tôi đã như muốn nhảy ra khỏi n.g.ự.c rồi, cô ta đẩy tôi sang phòng bên cạnh, đó là phòng tiện ích mà tôi đã thấy trước đây.
“Tôi…tôi chỉ muốn dậy đi vệ sinh thôi.” Tôi bịa ra một lý do sượng trân.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");