Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ
  3. Chương 147: Giao Dịch Tham Lam (1)
Trước /463 Sau

Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 147: Giao Dịch Tham Lam (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Con mẹ nó, cô đừng có khóc nữa được không.” Tôn Tử mất kiên nhẫn hét lớn với Phỉ Phỉ: “Nếu không phải tại cô, bọn tôi sẽ trở nên như thế này sao? Đều là tại cô tham tiền, tất cả là do cô.”

“Đều tại tôi? Sao anh không nói là anh cũng muốn một phần đi? Mấy chuyện anh làm tôi đều bao che cho anh, bớt lôi tôi ra kiếm chuyện đi.” Phỉ Phỉ không phục nói lại.

Tôn Tử bỗng nhiên trở nên yên lặng, rõ ràng là hình như đã bị Phỉ Phỉ nắm phải điểm yếu nào đó rồi.

Tôi đang nghĩ, lẽ nào Phỉ Phỉ cũng biết rõ mọi chuyện, chỉ có tôi là người duy nhất bị quay mòng mòng thôi sao?

“Minh Dương, chúng ta ngồi quay lưng lại với nhau, cậu giúp tôi cởi dây trói ra.” Vương Thành đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên lặng, chầm chậm nhích m.ô.n.g về phía tôi.

Tôi đưa tay ra, muốn giúp anh ấy cởi dây trói, nhưng rất nhanh tôi phát hiện dây thừng đã bị thắt nút c.h.ế.t, không cách nào cởi ra được.

Vương Thành có chút tuyệt vọng, nhìn trong đại sảnh đỏ rực, lẩm nhẩm trong miệng, cậu bị ép làm minh hôn, đừng nói là bọn họ cho chúng tôi bồi táng theo đấy nhá.

Nghe thấy câu này, Phỉ Phỉ lập tức rụt cổ lại, toàn thân dựa vào người tôi, có lẽ là hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

“Cạch cạch cạch”

Một người từ bên ngoài cửa gỗ bước vào, trên tay bưng một đĩa lớn đựng thức ăn, nhìn thấy chúng tôi thì cười toe toét.

“Đại Ngốc?” Mặc dù tối hôm qua đã nhìn thấy rồi, nhưng hôm nay lại thấy anh ta xuất hiện trước mặt mình, tôi vẫn có chút kinh ngạc.

Đại Ngốc nhìn tôi cười, đặt đĩa thức ăn trong tay xuống, kéo tôi ngồi lên ghế.

Anh ta có vẻ không thèm quan tâm đến những người khác, cởi trói cho tôi, đẩy bát đũa đến trước mặt tôi, dùng giọng ra lệnh bảo tôi ăn nhanh lên.

“Đại Ngốc, thật sự là anh à. Nếu anh muốn tài sản của Minh gia thì cứ lấy hết đi, đừng làm hại chúng tôi.” Tôi trừng mắt nhìn Đại Ngốc, lớn tiếng nói.

“Không được, Minh Dương, đó là tài sản của anh, sao có thể tùy tiện cho người khác được chứ.” Vừa nghe tôi nói sẽ cho Đại Ngốc hết chỗ tài sản đó, Phỉ Phỉ liền không nhịn nổi, lớn tiếng ngăn cản tôi.

Đại Ngốc lập tức chuyển sang nhìn Phỉ Phỉ, trong mắt lộ ra sự hám tiền, ánh mắt đó không chỉ dừng lại ở một chỗ mà lướt qua một lượt cơ thể của Phỉ Phỉ.

“Cô cũng đói rồi nhỉ. Nào, lên đây.” Đại Ngốc vừa nói vừa ôm lấy Phỉ Phỉ, bàn tay to đặt lên n.g.ự.c cô ấy.

Phỉ Phỉ bị dọa đến hét lớn, tôi đưa tay kéo Đại Ngốc lại, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị Đại Ngốc đ.ấ.m cho chảy m.á.u mũi. “Biết điều cho tao, bằng không ông đây g.i.ế.t c.h.ế.t mày.” Đại Ngốc nói xong liền đè chặt Phỉ Phỉ lên ghế, cúi người áp mặt thật chặt vào má Phỉ Phỉ.

Tôi còn nhớ lần đầu tiên ở trên xe, Đại Ngốc cũng nhìn Phỉ Phỉ với ánh mắt thèm muốn, khi đó tôi còn lườm anh ta một cái.

Phỉ Phỉ hoàn toàn mất đi cái khí thế hùng hồn vừa rồi, toàn thân co rúm lại, run rẩy như một chú mèo con.

Đại Ngốc vuốt nhẹ má Phỉ Phỉ, ghé sát tai cô ấy nói nhỏ: “Cô đừng sợ, cô xem xem bây giờ còn cái gì đáng sợ hơn cái c.h.ế.t đâu? Hay là cô….”

Đại Ngốc bắt đầu giảm âm lượng xuống mức thấp nhất, tôi hoàn toàn không nghe thấy anh ta nói gì với Phỉ Phỉ, nhưng Phỉ Phỉ lại dường như sững sờ, sau đó ngây người nhìn Đại Ngốc.

Đại Ngốc chậm rãi ngồi xuống, vỗ nhẹ tay Phỉ Phỉ, ôn nhu thuyết phục: “Thật sự không nỡ g.i.ế.t cô đấy. Nếu như cô bằng lòng, tôi sẽ để cho cô một con đường sống, thế nào.”

Mặc dù tôi không biết hai người họ đang nói gì, nhưng rõ ràng, Đại Ngốc muốn Phỉ Phỉ làm gì đó để giữ lại mạng sống.

Nhìn thấy vẻ dâm đãng tham lam của Đại Ngốc, tôi lập tức hiểu ra anh ta muốn làm gì. Tôi lau vết m.á.u trên mũi, kéo Phỉ Phỉ ra phía sau mình.

“Các người có việc gì thì cứ nhắm vào tôi, nếu như dám động vào cô ấy, tôi liều với mấy người.” Tôi phẫn nộ nhìn Đại Ngốc, mặc dù mối quan hệ đó của tôi và Phỉ Phỉ đã kết thúc rồi, nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn người ta làm nhục cô ấy được.

Đại Ngốc nhìn tôi, lập tức cười thành tiếng, trông có vẻ hơi điên cuồng cứ như một người bị tâm thần vậy.

Đại Ngốc đứng dậy, ngừng cười rồi khẽ thở dài.

Anh ta nhìn chằm chằm Phỉ Phỉ, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Haizz, tôi đã cho cô cơ hội rồi, vốn dĩ còn tưởng cô thông minh lắm chứ, không ngờ lại ngu ngốc như vậy.”

Đại Ngốc vừa nói vừa đổ đĩa thức ăn trên bàn xuống đất: “Ăn đi”

Anh ta rõ ràng xem chúng tôi như chó, tôi nghiến răng nắm chặt nắm đ.ấ.m tay, nhưng trong lòng thì lại hiểu rất rõ, mình rõ ràng không phải đối thủ của Đại Ngốc.

Đại Ngốc sau khi làm nhục chúng tôi đủ rồi thì chuẩn bị rời đi. Khi thấy anh ta quay lưng đi, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Đợi đã.” Phỉ Phỉ đột nhiên gọi Đại Ngốc lại.

Tôi mở to mắt ngạc nhiên nhìn Phỉ Phỉ, nhưng Phỉ Phỉ không nhìn tôi mà lại nhìn bóng lưng của Đại Ngốc với đôi mắt như nước.

Đại Ngốc quay lại, trên mặt nở nụ cười tà ác.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /463 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoa Phong Bạch Vân

Copyright © 2022 - MTruyện.net