Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Aiyo, đây không phải là thiếu gia nhà họ Minh sao?" Bà chủ quán rượu Lưu Mị Nhi uốn éo cái eo thon thả như rắn nước nhìn về phía tôi.
Mặc dù tôi không chắc sự mất tích của Kiến Nam có liên quan đến bà chủ hay không, nhưng tôi vẫn nảy một loại cảm giác thù địch với Lưu Mị Nhi.
Tôi chỉ cười nhạt với Lưu Mị Nhi rồi bước nhanh về phía nhà của Đại Ngốc.
Thật may chúng tôi không phí công, Đại Ngốc đang ở nhà, thấy tôi đến liền rót mời tôi, gương mặt nở nụ cười ngốc nghếch.
"Đại Ngốc, anh có nhìn thấy Tôn Tử không?" Đi một quãng đường tôi đã khát sắp ch.ế.t nhưng vẫn đặt ly nước xuống gấp gáp hỏi về Tôn Tử.
Đại Ngốc lắc đầu: "Sao thế? Cậu ta mất tích à?"
"Cậu ấy nói muốn đi báo án, nhưng em xuống núi lại không tìm được cậu ấy, ở đây có đồn cảnh sát không?" Tôi lang thang khắp làng rất lâu mà không tìm thấy đồn cảnh sát.
Đại Ngốc lắc đầu, nói chỉ có trong trấn mới có, nhưng xe buýt hôm nay đã chạy đi rồi, muốn lên trấn phải đợi ngày mai mới đi được.
Nghe thấy điều đó tôi vô cùng lo lắng, ngày mai? Không biết ngày mai sẽ xảy ra những chuyện khủng khiếp gì nữa, có lẽ Kiến Nam vẫn đang bị hành hạ, tra tấn dã man ở một góc nào đó.
“Két két két.”
Chúng tôi đang nói chuyện thì một âm thanh két két từ đâu đó phát ra, tôi nhìn xung quanh, Đại Ngốc nói có thể nói hai ngày nay tôi căng thẳng quá, hẳn là nghe lầm rồi.
"Minh Dương à,đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao phải báo án?" câu hỏi của Đại Ngốc khiến lòng tôi thêm nặng nề.
Tôi kể chi tiết sự việc cho Đại Ngốc nghe, gương mặt Đại Ngốc vô cùng sững sốt, anh ấy đã sống ở ngôi làng này hơn hai mươi năm, chưa bao giờ nghe nói về một chuyện như vậy.
Ngồi ở nhà Đại Ngốc hết buổi sáng, để về trước khi trời tối, chúng tôi ăn trưa ở nhà Đại Ngốc rồi ra về.
Khi quay về trời liền đổ mưa, tôi cởi áo khoác của mình rồi che mưa cho Huệ Bình, khiến má cô ấy có chút ửng đỏ. Trở về Minh Trạch, hai người chúng tôi đã nhếch nhác ko thể nhìn nổi, dì Liên bảo chúng tôi về phòng thay quần áo, tôi quay về phòng lại phát hiện Phỉ Phỉ đã biến mất.
Tôi nghĩ Phỉ Phỉ đã trở về phòng của cô ấy, nên sau khi thay quần áo xong tôi đã đến phòng của Phỉ Phỉ, nhưng gõ cửa một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời.
Tim tôi đột nhiên liệu thắt lại không lý đó, nhanh chóng xoay người gọi lớn: "Người đâu, người đâu rồi."
Dì Liên và Tiểu Phân vội vàng gấp rút chạy tới: "Thiếu gia, làm sao vậy?"
"Phỉ Phỉ đâu, sao lại không thấy Phỉ Phỉ?" Tôi cau mày nhìn chằm chằm dì Liên hỏi.
Dì Liên nhìn biểu cảm kích động của tôi lại nhìn căn phòng trống không, gương mặt hoang mang lắc đầu, nói giờ cơm trưa hôm nay Phỉ Phỉ bảo cơ thể không khỏe nên không ra ngoài, bọn họ không dám làm phiền nên cũng không biết Phỉ Phỉ đã đi đâu nhưng chắc chắn là không ra khỏi trạch viện.
Hôm nay Tiểu Phân cắt tỉa cây ngoài cổng trạch viện không thấy ai ra ngoài, tôi tự trấn an bản thân nhất định phải bình tĩnh, không có ra ngoài vậy là vẫn còn ở trong trạch viện này.
Nhưng trạch viện rất lớn, tôi tìm từ tiền viện đến hậu viện, không để lọt một kẽ hở nào.
Dì Liên, Tiểu Phân, còn có Huệ Bình sau khi thay quần áo xong cũng vội vàng tham gia tìm kiếm, nhưng tìm đến trời tối cũng không có kết quả.
Tôi bất lực ngồi thụp xuống trước chiếc ghế gỗ trong gian phòng, đầu óc trở nên trống rỗng, không biết Phỉ Phỉ như thế nào rồi, nghĩ đến cái c.h.â.n nhìn thấy hôm qua bây giờ vẫn còn phát hoảng.
Phỉ Phỉ biến mất rồi, vậy cô ấy sẽ không giống như Kiến Nam bị người ta c.h.ặ.t tay chân chứ?
"Thiếu gia à, hãy ăn một chút đi, cô Phỉ Phỉ nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Dì Liên đứng sang một bên, thờ ơ nói.
"Im miệng, cái gì mà sẽ không xảy ra chuyện chứ? Chẳng lẽ dì không nhìn thấy cái c.h.â.n đêm qua sao?" Tôi tức giận đẩy tất cả sơn hào hải vị trên bàn xuống đất.
"Loảng xoảng" sau một tràng âm thanh ầm ĩ là sự im lặng vô tận, dì Liên lặng lẽ thu dọn bát đĩa rơi vỡ trên đất rồi rời khỏi phòng tôi.
Trong lúc đau đớn tuyệt vọng, tôi chợt nghĩ đến một người, đó là Mộ Thanh Thanh, cô ấy là quỷ nên chuyện gì cũng đều biết.
Tôi đứng dậy giữa căn phòng trống trãi và gọi tên Mộ Thanh Thanh, một tiếng hai tiếng, âm thanh yếu ớt vô lực vang vọng khắp phòng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");