Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người chú bỗng nhiên vỗ mạnh vào trán mình, kích động nhìn tôi rồi hỏi: “Chà chà, sao lại thế nhỉ? Những cảnh sát đó đã lấy camera giám sát gì đó từ chỗ tôi, cậu nói xem, đến lúc đó liệu h.u.n.g t.h.ủ có trả thù tôi không?”
Ế? T.r.ả t.h.ù? Chú này nghĩ cũng hơi nhiều rồi, hơn nữa h.u.n.g t.h.ủ không hề để camera quay được hắn cơ mà, cho nên những cái đó cũng không được coi là chứng cứ.
Thấy chú kia lo lắng như vậy, tôi cũng không an ủi gì cả, không phải do tôi lạnh lùng, mà bởi vì bây giờ tôi còn đau đầu hơn chú ấy nữa.
Tôi quay về ký túc xá, ngồi lên giường của mình, lẩm bẩm niệm trong miệng: “Ngô Dũng, không phải tôi hại c.h.ế.t cậu, o.a.n có đầu nợ có chủ, cậu đừng đến tìm tôi nhé.”
Nhưng niệm như vậy, vô hình trung tôi lại càng sợ, cứ cảm thấy có đôi mắt đang ở trong bóng tối lặng lẽ quan sát tôi.
Không nghĩ nữa, đi ngủ, đi ngủ là cái gì cũng hết.
Tôi lẳng lặng thầm an ủi bản thân như vậy, hơn nữa còn nói thầm, không cần ở trường nữa, thuê phòng bên ngoài còn tốt hơn.
Nghĩ như vậy, tôi bèn nhắm mắt lại, tâm tình cũng bình thản hơn rất nhiều, cơn buồn ngủ từ từ ập đến.
Tôi có thể cảm nhận được tiếng gió thổi ù ù bên tai, nhưng trước khi ngủ tôi đã cố ý đóng lại rồi mà, lẽ nào chưa đóng chặt sao?
“Vù vù vù!”
Âm thanh càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ, tôi dứt khoát kéo chăn lên, vùi cả người vào kín trong chăn, nhưng tim vẫn đập thình thịch.
“Rắc” một tiếng, hình như là tiếng cửa bị mở ra, tôi có thể nghe rõ tiếng chìa khoá đang chuyển động trong mắt khoá.
Huhu, không phải chứ, chẳng lẽ tôi gặp q.u.ỷ thật sao?
Tim tôi như thắt chặt lại, hai tay cũng nắm thành nắm đấm, cơ thể kéo căng thẳng tắp.
“Uỳnh” cửa bị đẩy ra, tôi nghe thấy rất rõ ràng đó là tiếng bước chân, có người bước vào ký túc xá, tôi sợ đến mức không dám thò đầu ra nhìn.
Tôi bị chăn trùm kín đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, còn động tĩnh trong phòng lại không nghe thấy nữa.
“Tách tách!”
Âm thanh này khiến cả người tôi khó chịu, tôi nuốt nước miếng thật mạnh nhưng vẫn muốn xem xem rốt cuộc đó là ai.
Trong thâm tâm tôi không tin có ma quỷ gì hết, nhưng âm thanh này thật sự khiến người ta thấy rợn người, nhưng tôi nghĩ mình và Ngô Dũng không thù không oán, cho dù Ngô Dũng hoá thành quỷ thì cũng không đến mức hại tôi chứ nhỉ? Tôi hít sâu một hơi, run rẩy kéo chăn xuống thì nhìn thấy một bóng đen đang trèo lên giường Ngô Dũng.
“A a a, có ma!” Tôi hoảng sợ hét lên, vốn còn nghĩ có lẽ do mình nghe nhầm, không ngờ đúng là có người thật, tôi bị doạ đến mức chạy lên giường.
Người kia nghe tôi hét to như thế thì “póc” một cái đã ngã từ trên giường xuống, tôi nhanh nhẹn ra khỏi giường rồi trốn chạy luôn, lúc này bảo vệ tính mạng là điều quan trọng nhất.
Nhân lúc người kia vẫn chưa đứng dậy, tôi bèn co cẳng chạy mất, bởi vì ban đêm trường học có thói quen tắt đèn, bên ngoài tối như mực. Tôi loạng choạng chạy xuống lầu một, người chú trong phòng camera giám sát đã không còn ở đây nữa rồi.
Tôi hoang mang chạy ra chỗ cửa chính của khu ký túc xá, lúc này trong trường đã không còn ai qua lại nữa, tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía ký túc xá của chúng tôi, mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ.
Mặc dù nhìn không rõ dáng vẻ của hắn ta nhưng đã đủ khiến tôi bị doạ đến mức tinh thần hoảng loạn rồi.
Bây giờ tôi chỉ muốn đến nơi có nhiều người, cho nên thong thả bước đến quán ăn vặt ngoài trường học, ở đây còn có người ngồi ở vài bàn đang uống rượu lắc xúc xắc chơi rất vui.
Tôi gọi một chai bia rồi ngồi xuống, bà chủ quán tươi cười đưa menu đến: “Bạn học này có muốn gọi thêm chút đồ ăn không?”
Tôi đang định nói mình không đói, ngẩng đầu lên lại thấy vẻ mặt mong chờ của bà chủ quán nên đành tuỳ tiện gọi hai món, bà chủ quán mới rời đi.
Nhưng bây giờ trong lòng tôi hỗn loạn, làm gì còn tâm trạng ăn uống, nhưng nghĩ kỹ lại, cả ngày hôm nay mới chỉ ăn thịt bò mà Tôn Tử gói về cho tôi, còn đâu cũng chưa ăn gì hết.
Hơn nữa, bụng cũng chẳng thấy đói ấy nhỉ? Tôi nghĩ chắc chắn là do phiền não, tâm tình không tốt nên không ăn được cái gì.
“Tới rồi đây, tôm cay và hàu sống.” Bà chủ quán bưng món lên.
Tôi vừa ngửi thấy mùi này thì dạ dày bắt đầu sôi lên, một tay bịt chặt miệng, cảm giác như có gì đó đang nhúc nhích trong cổ họng.
Cảm giác này ghê tởm quá, nói ra cũng lạ, đây là đồ trước đây tôi thích ăn nhất mà?
Nếu nói não bị thương sẽ gây ảo giác thì tôi hoàn toàn có thể hiểu, nhưng vì sao tôi lại thấy bài xích những đồ ăn này?
Trong lòng tôi cảm thấy kỳ lạ, cố gắng đè nén cảm giác ghê t.ở.m, gọi thêm cơm và ít đồ ăn chay của bà chủ quán.
Nhưng kết quả vẫn giống như vậy, chỉ cần ngửi thấy mùi này là tôi lại thấy khó chịu, không hề có cảm giác thèm ăn.
“Ọc ọc ọc.” Đúng lúc này thì bụng tôi kêu lên.
Bụng đói nhưng lại không ăn được những đồ ăn này?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");