Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ọc ọc ọc.” Bụng vẫn kêu như trước, tôi ấn vào bụng mình, trong đầu nghĩ đến miếng thịt bò mà Tôn Tử cho tôi ăn, trong lòng không ngừng nghi ngờ sao lại như vậy?
Vì sao bây giờ trong đầu tôi toàn là miếng thịt bò m.á.u tươi đầm đìa? Hơn nữa, có một loại cảm giác không thể khống chế bản thân mình.
“Ăn ăn ăn!”
Tiếng này là? Tôi nhìn xung quanh bốn phía, họ đang chơi oẳn tù tì, uống rượu, có nói có cười, lẽ nào do tôi đói đến mức nghe nhầm sao?
“Ăn ăn ăn!”
Lần này âm thanh lại rõ hơn, như thể đang ở ngay sát cạnh tôi, không, có lẽ là gần hơn, nhưng rõ ràng những người chơi oẳn tù tì còn cách tôi một cái bàn.
Tôi nhắm mắt lại, nhấc chai bia lên rồi uống cạn trong một hơi.
Sau đó đứng dậy, thanh toán với bà chủ quán, bà ấy thấy mấy món vẫn chưa động đũa nên định gói đem về cho tôi.
“Không cần đâu.” Tôi nói xong thì xoay người rời đi, loạng choạng đi đến cổng trường, trong lòng vô cùng rối rắm.
Có nên làm rõ mọi chuyện không? Ngộ nhỡ là ma quỷ thật thì cái mạng nhỏ của tôi khó giữ được.
Nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc nãy, “con m.a” kia ngã từ trên giường xuống mà? Nhìn có vẻ khá buồn cười, giống như bị tiếng hét của tôi doạ cho sợ ấy.
Nhưng ma mà cũng bị người ta doạ sao?
Tôi nhíu mày, đi đi lại lại trước cổng trường, trong lòng trăm mối tơ vò.
“Này này.” Người chú trong phòng bảo vệ cổng trường gọi với về phía tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn, chú ấy bèn chiếu đèn pin đến chỗ tôi: “Tối muộn rồi, cậu ở đây làm gì?”
“Ơ, cháu, cháu...” Tôi nói lắp, không chờ tôi trả lời, chú đó đã nói: “Nếu cậu là học sinh thì mau về đi, mấy ngày nay không được yên ổn cho lắm, cẩn thận chút.”
“Cháu biết rồi.” Tôi nặng nề bước vào cổng trường.
Ký túc xá học sinh nam ở ngay phía bên phải từ cổng trường đi vào, mấy cây đại thu che mất nó ở phía sau.
Chân tôi chợt giống như bị đổ chì vào không thể bước nổi, đang nghĩ liệu có nên gọi thêm một người đi cùng tôi xem sao không?
Người xông pha đi đầu trong vụ này chính là Tôn Tử, tôi sờ vào túi áo, trước khi ngủ còn để điện thoại trên giường, không ngờ mình lại không mang theo rồi.
Làm sao đây? May là đèn của quán ăn vặt vẫn sáng nên tôi qua đó gọi nhờ điện thoại.
Từ hồi trung học, Tôn Tử chưa bao giờ đổi số điện thoại, tôi đã nhớ như in dãy số đó rồi.
Tôi gọi ba lần mới thấy Tôn Tử nhấc máy, giọng nói của cậu ấy ở đầu điện thoại bên kia vẫn còn càm ràm, vừa nghe là biết chưa tỉnh ngủ.
“Minh Dương, cậu biết bây giờ là mấy giờ không?” Tôn Tử ngáp một cái rồi hỏi. “Tôn Tử, tôi biết bây giờ muộn rồi, nhưng tôi có chuyện gấp muốn tìm cậu.” Tôi nói xong thì hạ giọng nhỏ lại: “Hình như ký túc xá tụi mình có ma rồi.”
“Hả? Cậu nói gì thế?” Bên kia đầu điện thoại, rõ ràng giọng Tôn Tử đã nâng cao lên hẳn.
“Ký túc xá có ma, tóm lại bây giờ cậu qua đây một chuyến, tôi đợi cậu ở cổng trường.” Tôi sợ Tôn Tử từ chối nên đánh đòn phủ đầu, cúp điện thoại trước.
Tốc độ của Tôn Tử nhanh hơn tôi tưởng tượng, chưa đến nửa tiếng đã thấy xuất hiện rồi, cậu ấy đi bằng xe máy của mình, ngay cả mũ bảo hiểm cũng chẳng thèm đội.
“Nhanh nhỉ.” Tôi nhịn không được phải cảm thán.
Tôn Tử thở phào một hơi: “Cậu nói trong điện thoại như thế, cậu nghĩ tôi có thể lề mề được chắc?”
“Ha ha ha, biết ngay là cậu có tình có nghĩa mà, đi, lên lầu cùng tôi xem có chuyện gì.” Tôi túm chặt lấy ống tay áo Tôn Tử, thầm nghĩ hai người thì không phải sợ, có thể phối hợp với nhau.
Lúc Tôn Tử xuống xe còn có vẻ không tin cho lắm, nhưng đến dưới lầu ký túc xá học sinh nam thì sắc mặt cậu ấy thay đổi ngay. Cậu ấy chững lại vài bước như thể đang do dự gì đó.
“Sao thế?” Tôi nhìn Tôn Tử.
“Không có gì.” Tôn Tử nhỏ giọng nói xong thì điều chỉnh điện thoại di động về chế độ đèn pin, soi lên phía trước, còn tôi thì theo sau.
Bước chân Tôn Tử rất nặng, đi trong hành lang như kiểu có tiếng vọng lại, tôi nuốt nước miếng rồi quan sát xung quanh.
“Minh Dương, tên nhóc này, nắm gì mà chặt thế?” Tôn Tử nhíu mày nhìn tôi.
Tôi nhìn xuống chỗ ngón tay mình đang nắm chặt lấy cổ tay Tôn Tử, bởi vì nắm quá chặt nên móng tay trắng bệch đi, tôi cười trừ rồi thả lỏng tay ra.
Tôn Tử xoa cổ tay, rón rén bước đến ngoài cửa phòng ngủ của chúng tôi.
Lúc tôi chạy ra ngoài, cửa phòng ngủ vẫn còn mở, bây giờ lại đóng rồi, tôi có thể chắc chắn hôm nay không phải là ảo giác.
Tôn Tử đưa điện thoại cho tôi để tôi soi đèn giúp cậu ấy, còn bản thân mình thì đẩy mạnh cửa ra, kết quả hình như cửa bị khoá trái rồi.
Tôi nhìn Tôn Tử rồi hỏi: “Sao giờ?”
“Hả?”
Tôn Tử ghé tai nghe động tĩnh trong phòng ngủ, tôi cũng dán tai lên cửa, có tiếng bước chân sao? Hơn nữa càng ngày càng gần? Tôn Tử bảo tôi đứng sang một bên rồi chuẩn bị vào thế.
Cậu ấy từng tập luyện gì đó, nhưng tôi không biết võ công có tác dụng với ma quỷ hay không.
“Rắc” một tiếng, cửa mở ra, Tôn Tử ngưng khí lại rồi xông lên, tóm chặt lấy quần áo của người kia rồi làm thế quật qua vai vô cùng ngầu.
Ngay sau đó là một tiếng kêu thảm hại, sao nghe giọng này không giống như giọng quỷ nhỉ?
Tôi cầm điện thoại soi vào, ế? Sao nhìn người này quen thế?
“Hải Tử?” Tôn Tử phản ứng nhanh hơn tôi, kéo người đang ngã trên đất đứng dậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");