Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Nam cự tuyệt, Triệu Húc cũng không thể bắt ép gì hơn, phòng xét hỏi chìm trong im lặng, đi vào bế tắc.
Triệu Húc thu lại ánh mắt sắc bén của mình, mỉm cười dịu dàng với Trần Nam, nói ra rất nhiều lý do, hy vọng Trần Nam có thể hợp tác, nhưng Trần Nam vẫn cứ dửng dưng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tôi nhìn xuống điện thoại, đã hơn mười một giờ.
“Ục ục” Bụng tôi đã trống rỗng từ hôm qua đến giờ, trưa nay ít nhiều cũng phải ăn chút gì đó.
“Cảnh sát Triệu, nếu anh không còn chuyện gì khác, thì giờ tôi đi ăn cơm đây.” Tôi nhìn Triệu Húc đang không nói nên lời.
Không đợi Triệu Húc lên tiếng, Lưu Đồng đã đưa tay chắn trước mặt tôi, nói phải đưa tôi đi bệnh viện làm xét nghiệm trước.
Đây không phải đang bắt nạt tôi à? Cậy nói được tôi nên lấn tới hay gì.
“Cậu ta có thể từ chối được, tại sao tôi lại không? Chuyện này căn bản không liên quan gì đến tôi hết.” Tôi cau mày nhìn Lưu Đồng, người phụ nữ này nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh thường.
Lưu Đồng trừng mắt nhìn tôi: “Anh nói cũng hay lắm. Buổi trưa hôm mà Giang Lâm ch.ết, có người nhìn thấy anh và Giang Lâm ở trong phòng vẽ cãi nhau, lúc đó Giang Lâm còn khóc nữa.”
Thật là tiếng xấu đồn xa, sớm biết đây là lý do để bọn họ nghi ngờ tôi thì lúc đó tôi đã bỏ mặc Giang Lâm ngồi khóc mà bỏ đi rồi, đỡ dính phải vết nhơ không đâu này.
Trần Nam vốn vẫn đang giữ thái độ bình tĩnh, vừa nghe Lưu Đồng nói vậy thì kích động đứng dậy.
Cậu ta nắm lấy tay tôi, không hề do dự mà đ.ấ.m tôi một cái.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, tôi không có chút chuẩn bị nào, bị cậu ta đ.ấ.m cho một cái rất mạnh, hai má vừa rát vừa đau.
Vị m.áu chảy ra từ kẽ răng, tôi vừa chạm vào miệng, m.áu đã chảy ra.
“Sao mày dám đánh tao. Ông đây hôm nay cho mày mở mang tầm mắt.” Tôi vung tay lên định dốc toàn lực làm một trận sống ch.ết với tên khốn kia, hoàn toàn quên mất nơi đây là cục cảnh sát.
Triệu Húc nhanh chóng đứng vào giữa, tách Trần Nam và tôi ra, hét lớn: “Đủ rồi! Dám đánh nhau ở cục cảnh sát, chẳng lẽ hai cậu lại muốn bị còng tay à.”
“Tôi phát hiện ra rồi, sao anh lúc nào cũng nhắm vào tôi thế, rõ ràng là cậu ta ra tay trước.” Tôi thực sự nhịn đủ rồi, vừa nãy lúc tên khốn kia đánh tôi sao Triệu Húc không vào can, giờ đến lượt tôi thì lại ra thuyết phục là sao? “Được rồi, tôi vốn không muốn nhắm vào ai cả, chỉ là, hai người các cậu ai mới là người trong tâm có quỷ? Tại sao lại không dám làm xét nghiệm DNA chứ?” Cặp lông mày rậm của Triệu Húc nhướng lên, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa tôi và Trần Nam.
Trong tâm có quỷ? Tôi liếc nhìn Trần Nam, thái độ thay đổi 180 độ.
“Được, tôi làm.” Lời đồng ý của tôi không phải là không có yêu cầu gì, nhưng tôi kéo Triệu Húc sang một bên, cảnh cáo Triệu Húc đây là lần cuối cùng rồi.
Một công dân tốt đến đâu cũng không thể chịu được lệnh triệu tập của anh ta hết lần này đến lần khác, vì vậy Triệu Húc đã nhanh chóng đồng ý với tôi.
Trần Nam thấy tôi đồng ý, vậy mà cũng lập tức đồng ý theo, lại còn tức giận trừng mắt nhìn tôi, nói để cho tôi rửa sạch mông, chuẩn bị ngồi tù.
Ai vào còn chưa biết đâu, kiêu ngạo như vậy.
Hai chúng tôi ngồi xe cảnh sát của Triệu Húc đến bệnh viện. Vốn dĩ tôi còn tưởng phải lấy m.áu hay gì đó, nhưng kết quả chỉ phải lấy mẫu nước bọt và tóc. Làm vậy cũng đỡ tốn thời gian, nhưng phải 2 ngày sau mới có kết quả.
Tôi muốn nhân cơ hội nhờ bọn họ kiểm tra sức khỏe cho tôi luôn, không biết có được khám miễn phí hay không.
Triệu Húc gật đầu nói được, nói là phúc lợi cho bao nhiêu lần tôi giúp họ hỗ trợ điều tra, tôi vui vẻ theo chân y tá đi kiểm tra.
Kiểm tra rất rườm rà, khi tôi quay lại, Triệu Húc và những người khác đã không thấy đâu nữa, nhưng ít nhất thì Triệu Húc cũng đã thanh toán phí kiểm tra cho tôi, coi như là không uổng công đến.
Chỉ là các chỉ số của tôi trong báo cáo kiểm tra sức khỏe đều bình thường, không có vấn đề gì cả. Vậy thì lạ rồi?
“Ngày trước đầu tôi từng bị thương nặng, còn có m.áu đông, thật sự không cần kiểm tra sao?” Tôi căng thẳng hỏi bác sĩ.
Khoảng thời gian này, tôi luôn có ảo giác về cả thị giác lẫn thính giác, tôi nghĩ chắc chắn nó có liên quan đến cục m.áu đông.
"Tôi đã chụp CT cho cậu rồi, trong não của cậu đúng là có cục m.áu đông, nhưng căn bản không cần giải phẫu, tự nó từ từ biến mất. Còn về chuyện cậu nói hay có ảo giác, có phải là gần đây cảm thấy mệt mỏi không?" Bác sĩ nhìn tôi nói: "Tôi thấy sắc mặt cậu trông rất tiều tụy, vẫn là nên quay về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Theo lời bác sĩ nói, vậy thì ảo giác của tôi không liên quan gì đến cục m.áu đông này cả? Chuyện này đối với tôi mà nói không biết là tin tốt hay tin xấu đây.
Ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến tôi nhớ đến lời của Hạ Đông Hải, cậu ta nói tôi gặp phải ma rồi. Tôi bất giác sờ vào sợi dây màu đỏ trong túi, không biết từ lúc nào nó đã biến mất rồi.
Ra khỏi phòng của bác sĩ, tôi tìm khắp dọc đường mà không thấy, y tá tưởng tôi bị mất thứ gì quan trọng nên muốn giúp tôi tìm.
Tôi từ chối một cách lịch sự, nếu tôi nói tôi chỉ đang tìm một sợi dây thừng, chắc bọn họ sẽ nghĩ tôi bị thần kinh mất.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");