Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi ấn chặt vết thương trên cánh tay đang chảy m.áu không ngừng xông qua đó lần nữa. Tôi có thể tưởng tượng ra được trong thời khắc này tôi giống như một con ch.ó đi.ên.
Tôn Tử bị khí thế của tôi dọa sợ, lùi ra sau mấy bước. Tôi trực tiếp đè Tôn Tử xuống đất, liều mạng vung cánh tay không bị thương lên, mỗi quyền giáng xuống đều dùng hết sức mình.
Tay chân Tôn Tử vung loạn xạ muốn phản kháng nhưng bất lực, bị tôi ngồi lên người giữ chặt. Mẹ của Tôn Tử dùng hết sức bình sinh kéo lấy cánh tay tôi muốn ngăn tôi lại.
Ba cậu ta vốn dĩ đang ở phòng sách, nghe thấy tiếng động bên ngoài mới xông ra kéo tôi.
“Cậu làm cái gì vậy hả? Có phải bị điên rồi không?” Tôn Tử dựa vào sô pha ngồi dậy, quệt vết m.áu trên miệng gầm lên với tôi.
“Cậu mới là người bị điên, cậu gi.ết Kiến Nam, gi.ết đạo trưởng, Tôn Chí Mậu giờ cậu đi theo tôi đến đồn cảnh sát.” Tôi gào lên.
Cha mẹ của Tôn Tử mặt đầy kinh hãi lặng đi nhìn tôi, còn chưa đợi cha cậu ta lên tiếng, Tôn Tử đã đẩy tôi ra khỏi nhà cậu ta.
“Ầm” một tiếng cửa trực tiếp bị đóng lại, cho dù tôi có gõ cửa thế nào bên trong cũng không phản ứng. Tôi nghe loáng thoáng thấy tiếng Tôn Tử đang giả thích với cha mẹ, nói tôi bởi vì chuyện Phỉ Phỉ tự sát thành ra tâm lý trở nên bất ổn.
Cậu ta sẽ không tự nguyện đi theo tôi, vốn dĩ tôi nghĩ rằng cậu ta tự đầu thú có thể giảm nhẹ tội, vẫn là do bản thân quá ngây thơ rồi.
Lần này tôi sẽ không do dự nữa mà quyết đoán đi báo cảnh sát.
Sắc trời đã tối, tôi đến đồn cảnh sát. Bên trong chỉ có cảnh sát trực ban, biết được mục đích của tôi tới báo án lập tức nói tôi đợi một chút.
Không lâu sau một nữ cảnh sát tới lấy lời khai, vừa ngẩng đầu lên nhìn hóa ra là Lưu Đồng.
Lưu Đồng nhìn thấy tôi thì hơi ngỡ ngàng, sau đó hình như là hiểu ra điều gì đó thì nói tôi đi theo cô ấy đến phòng thẩm vấn.
Cái phòng tối âm u này khiến tôi không thích một chút nào, bước vào đã có cảm giác như mình là tội phạm, tâm lý trở nên bất ổn.
Lưu Đồng lấy giấy bút ra, lãnh đạm nói: “Vẫn là anh thông minh, ngày mai sẽ có kết quả DNA nên giờ tới nhận tội, nhất định là muốn tới lúc đó chúng tôi nói giúp anh vài câu trước mặt thẩm phán.”
Tôi thực sự không hiểu sự tự tin của người phụ nữ này từ đâu tới, nhìn biểu cảm đầy chắc chắn của cô ta giống như cô ta đang đi guốc trong bụng tôi vậy.
Tôi vốn định nói chuyện Tôn Tử đã sát hại Kiến Nam và đạo trưởng, nhưng nghĩ kỹ lại, nếu muốn điều tra cũng phải đến cảnh sát địa phương báo án, nhờ họ hỗ trợ, đây lại là trong thành phố.
Tôi chỉ đành đặt cược vào vụ Phỉ Phỉ tự sát, tôi cho rằng sự việc này từ đầu tới cuối rất đáng nghi, lúc Phỉ Phỉ tự sát rất bất thường, Tôn Tử lại đột nhiên xuất hiện? Tôi nghĩ rất có khả năng Tôn Tử đã ra tay với Phỉ Phỉ. “Xin lỗi, nay tôi tới để báo án, bạn gái tôi ở trong bệnh viện bị người khác sát hại. Hôm nay tôi tới hy vọng cảnh sát hỗ trợ điều tra phá án.” Tôi mặc kệ biểu cảm ngạc nhiên của Lưu Đồng, vô cùng bình tĩnh nói.
Lưu Đồng cau mày quan sát tôi, nghĩ tôi đang lấy cô ta ra làm trò đùa.
“Cảnh sát Lưu, cô có muốn đi cùng tôi một chuyến đến hiện trường không?” Tôi nghiêm túc nhìn Lưu Đồng.
Cô ta gật đầu, bỏ bút và giấy trên tay xuống, đi qua một bên gọi điện thoại cho đồng nghiệp Triệu Húc. Không tới mười phút sau Triệu Húc gấp gáp tới nơi.
Vừa thấy tôi anh ta liền nói: “Thật kỳ lạ, tại sao tất cả các vụ án mạng gần đây đều bị anh phát hiện trước vậy, đi thôi, đến bệnh viện xem.”
“Được.” Tôi sắp đợi không nổi nữa rồi, đã qua gần hai ngày nên tôi rất lo lắng hiện trường bị phá hoại, như vậy sẽ không lấy được bất kỳ manh mối nào.
Ba người chúng tôi tới bệnh viện, y tá trực ban trực tiếp chạy tới ngăn cản, nghe lý do chúng tôi đến xong thì lập tức gọi điện cho phó viện trưởng.
Phó viện trưởng nói chúng tôi đợi một chút ông ấy sẽ nhanh chóng tới, nhưng đợi hơn một tiếng vẫn không thấy bóng dáng người đâu.
Triệu Húc nhìn đồng hồ đeo tay liên tục ngáp, giờ đã là hơn mười hai giờ tối, vị phó viện trưởng này vẫn không xuất hiện, chúng tôi phải đợi ở đây tới trời sáng sao? .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Lưu Đồng đợi không nổi nữa thì đứng lên bảo tôi đưa cô ta tới phòng bệnh Phỉ Phỉ tự sát.
Tôi gật đầu liếc nhìn y tá đang ngủ gật trong phòng trực nhẹ nhàng đi về hướng phòng Phỉ Phỉ.
Bệnh viện đã khóa phòng này lại, chúng tôi không vào được.
“Minh Dương, Minh Dương”
Một giọng quen thuộc truyền tới, tôi quay đầu lại tìm kiếm, kết quả nhìn thấy Phỉ Phỉ đang đứng ở cuối hành lang nhìn tôi cười. Tay cô ấy vẫn bị bó thạch cao toàn thân bê bết m.áu.
“Phỉ Phỉ?” Đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy ma, tinh thần cũng đã ổn định hơn nhiều.
Triệu Húc nhìn về phía tôi: “Anh làm sao thế?”
“À, không sao, tôi đang định nói phòng này khóa rồi, chúng ta không vào được, vẫn phải đợi viện phó tới.” Tôi lãng qua chuyện khác.
Nếu trước mặt hai bọn họ mà nói tôi có thể nhìn thấy ma, có lẽ bọn họ cũng sẽ giống như đám bác sĩ ở bệnh viện, cho rằng thần kinh tôi có vấn đề, tới lúc đó lời tôi nói bọn họ chắc chắn không tin.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");