Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Đông Hải rất năng động luôn chân luôn tay, nhưng vì mệt mỏi buồn ngủ, cả hai người rất nhanh đều đã ngủ mất, ngày thứ hai mới làm thủ tục xuất viện. Lúc về lại trường học chúng tôi đúng lúc gặp được ông lão quản lý ký túc đang sắp xếp đồ chuẩn bị rời đi.
Từ ngày đầu tiên chúng tôi nhập học đã thấy ông lão này ở đây, nghe các anh chị khóa trên kể ông lão này lúc còn trẻ làm bảo vệ ở trường, già rồi thì chuyển qua quản lý ký túc.
Ông lão thấy tôi và Hạ Đông Hải không có vấn đề gì thì gật gật đầu, lấy mấy thứ đồ ăn vặt cho chúng tôi.
Hạ Đông Hải chưa từng từ chối ai nên vui vẻ nhận lấy hết.
“Ông à, sao đang yên lành tự dưng nói đi là đi vậy?” Tôi nhìn ông ta.
“À, tôi ấy à, già rồi, nên sớm nghỉ ngơi rồi.” Ông lão thở dài nói sau đó ôm đồ đạc loạng choạng rời đi.
Nhìn bóng lưng cô đơn của ông ta trong lòng tôi tự dưng cảm thấy không nỡ.
Hạ Đông Hải giống như một người không có lòng cảm thông, ôm đống đồ ăn vặt trực tiếp đi lên lầu.
Nghe đám sinh viên kia tám chuyện tối hôm qua lúc cảnh sát tìm thấy Dương Vĩ Phong cậu ta chỉ mới ngất xỉu chứ chưa c.h.ế.t. Chân cậu ta từ phần đùi trở xuống bị băm nát nhưng vẫn sống sót một cách thần kỳ.
Hạ Đông Hải hào hứng vừa buôn chuyện với mấy sinh viên khoa khác vừa nhét đồ ăn vặt vào mồm.
Hôm nay báo chí cũng viết, Dương Vĩ Phong đối với các hành vi phạm tội của mình đã thành thực nhận tội.
Ba tháng trước Giang Lâm ở trong ký túc xá đợi Trần Nam nhưng đúng lúc đó gặp phải gã say rượu Dương Vĩ Phong, ký túc xá lúc ấy không còn ai khác nên Dương Vĩ Phong đã cưỡng bức Giang Lâm.
Sau khi sự việc phát sinh Dương Vĩ Phong liên tục hứa với Giang Lâm không nói chuyện này ra ngoài, quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn là bạn như trước. Sau đó Dương Vĩ Phong nuốt lời thường xuyên lấy chuyện này ra uy h.i.ế.p bắt Giang Lâm đi nhà nghỉ với mình.
Thời gian dài Trần Nam bắt đầu nghi ngờ Giang Lâm có đàn ông khác bên ngoài, nhưng vẫn không tìm được chứng cứ, rất nhanh sau đó Giang Lâm đã có thai.
Người Giang Lâm nghĩ đến đầu tiên là Trần Nam người đã luôn bên cạnh cô, nói cách khác Giang Lâm hy vọng đứa bé là của Trần Nam.
Trần Nam sớm đã biết mình bị cắm sừng sao có thể nhận đứa bé này? Cậu ta nhân cơ hội này nói lời chia tay với Giang Lâm.
Giang Lâm muốn làm phẫu thuật phá thai, nhưng không ai đứng ra ký tên vào giấy tờ thì bệnh viện không làm, trong lòng cô ấy vô cùng đau khổ.
Trong lúc này Giang Lâm phát hiện Trần Nam đã có bạn gái mới, là đàn em học năm nhất trong sáng lại đáng yêu, vô cùng dễ thương.
Mặc dù cô bạn gái mới này không đẹp bằng Giang Lâm, nhưng Trần Nam lại suốt ngày dính lấy cô ấy không buông, chăm sóc từng li từng tí. Ngày Giang Lâm c.h.ế.t, cô ấy hẹn Trần Nam, dự định nói hết mọi chuyện cho cậu ấy biết, hy vọng Trần Nam có thể tha thứ cho cô ấy một cơ hội.
Dương Vĩ Phong biết chuyện thì hẹn Giang Lâm lên lầu ký túc gặp, họ đã xảy ra cãi vã tại lối thoát hiểm, uy h.i.ế.p không thành Giang Lâm đòi đi báo cảnh sát, Dương Vĩ Phong trong lúc tức giận đã lỡ tay g.i.ế.t Giang Lâm.
Dương Vĩ Phong rất sợ hãi không biết nên làm thế nào đành phải ngụy tạo thành Giang Lâm tự sát. Chúng tôi không nhìn thấy cậu ta trong camera giám sát bởi cậu ta đi lối thoát hiểm. Tôi chỉ thấy cánh cổng trên sân thượng bị khóa mà không hề biết rằng còn có một cửa có thể từ lối thoát hiểm đi lên.
Mọi chuyện đã lắng xuống nhưng lòng người vẫn d.a.o động, mọi người đều nghĩ rằng lối thoát hiểm là con đường c.h.ế.t, vào đêm tối không ai dám lảng vảng tới khu vực này.
Còn Ngô Dũng, người luôn cầu xin tôi đổ lỗi cái c.h.ế.t của cậu ta lên người Trần Nam đã được pháp y phát hiện là tự sát sau khi uống thuốc độc. Cậu ta tự mua thuốc độc ở một hiệu thuốc bên ngoài trường học, sau khi uống thuốc độc, cậu ta ngả người ra sau và nhảy khỏi tòa nhà.
Bảy ngày qua đi tôi không còn gặp lại Ngô Dũng nữa.
Hạ Đông Hải sau này mới nói với tôi, Ngô Dũng lòng dạ thâm sâu, bởi xuất thân nông thôn nên rất sợ bị người khác coi thường, làm bất cứ chuyện gì cũng đều rất cẩn thận tỉ mỉ.
Gia cảnh Trần Nam giàu có, trước giờ nói năng đều không kiêng dè, thường xuyên dùng những từ ngữ nặng nề xúc phạm nhục mạ Ngô Dũng, nói cậu ta là một tên khốn nghèo hèn.
Trước mặt bạn bè cùng lớp chê cười quần áo Ngô Dũng mặc không vừa người lại rách nát, khiến Ngô Dũng trong thời gian dài phải chịu dày vò.
Áp lực ủy khuất đau khổ tích tụ trong thời gian dài cuối cùng bộc phát.
Cái ngày tôi từ bệnh viện trốn về ký túc, vốn là mọi người đang làm bài tập thì Ngô Dũng không may đụng đổ màu vẽ nhập khẩu của Trần Nam, mặc dù Ngô Dũng đã xin lỗi nhưng Trần Nam mở miệng cay nghiệt nói giá đống màu vẽ này bằng tiền ăn cả tháng của Ngô Dũng khiến tiếng cười xung quanh rộ lên.
Sau đó Ngô Dũng muốn dùng cách này báo thù Trần Nam, lấy mạng mình ra đánh đổi.
“Cậu sớm đã biết giữa bọn họ có hiềm khích, sao còn không nói cho tôi?” Tôi lườm Hạ Đông Hải lúc này đang dùng máy tính tính toán gì đó.
Hạ Đông Hải đầu còn không thèm ngẩng lên nói: “Tôi là sợ kích động tới hồn ma của Ngô Dũng, nếu cậu ta và Giang Lâm biến thành lệ quỷ vậy thì chúng ta ăn đủ đó.
Tôi thở dài một cái, nghĩ cũng phải, khoảng thời gian này bởi phát sinh nhiều chuyện nên tôi ở lì trong ký túc không ra ngoài.
Tiền đã bị cái tên tham lam coi tiền như mạng sống trước mặt cướp đi gần hết rồi, tôi định đi tới nơi trước kia đã liên hệ làm vệ sinh một phen.
“Đi đâu đấy?” Hạ Đông Hải nhìn tôi mặc quần áo chỉnh tề, còn đặc biệt lấy sáp thơm tạo kiểu tóc, thì lập tức cảm thấy tôi có vấn đề.
“Tôi còn có thể đi đâu được nữa? Tôi đi làm, chứ không lấy đâu ra tiền nộp phí sinh hoạt cho cậu?” Tôi trừng mắt nhìn Hạ Đông Hải, cố ý bày ra vẻ mặt ủy khuất.
Cậu ta nghe thấy thì từ trên giường bật dậy, nhìn tôi cười hi hi.
“Sao nào? Lương tâm trỗi dậy rồi à?Định sau này không cần phí ăn uống của tôi nữa đúng không?” Tôi nhìn nụ cười rạng rỡ của Hạ Đông Hải, cảm thấy gần đây quan hệ với tên tiểu tử này càng ngày càng tốt, liệu lương tâm cậu ta lẽ nào thức tỉnh rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");