Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đỡ tôi lên lầu.” Tôn Tử yếu ớt thì thầm bên tai Hạ Đông Hải.
Nhỏ con như Hạ Đông Hải muốn dìu Tôn Tử lên cũng không phải chuyện dễ dàng. Cậu ấy lập tức nháy mắt với tôi, tôi cũng tiện tay đỡ Tôn Tử lên.
Cả hai cùng đỡ Tôn Tử về phòng. Tôn Tử thở hổn hển, nằm trên giường như một ông già gần đất xa trời.
Căn phòng lạnh lẽo u ám, nằm quay lưng lại với hướng ánh sáng chiếu vào, cho dù là giữa trưa ánh sáng cũng rất yếu ớt.
Trán Tôn Tử đổ đầy mồ hôi, nhưng cả người vẫn được bọc trong chiếc áo vest dày cộp. Hạ Đông Hải tốt bụng đưa tay giúp Tôn Tử cởi quần áo ra.
Kết quả Tôn Tử lại kích động đẩy tay cậu ấy ra, còn hét lớn vào mặt chúng tôi: “Cút! Tất cả cút ra ngoài hết cho tôi.”
Tôn Tử cứ khoa chân múa tay, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Tôi chau mày nhìn vào chỗ khuy áo ở cổ Tôn Tử, mặc dù áo đã được cài đến tận khuy trên cùng, nhưng quanh viền áo vẫn lộ ra thứ gì đó hình vòng tròn đỏ đỏ.
Đó là cái gì? Tôi nhìn kĩ lại.
Hạ Đông Hải dường như cũng phát hiện ra gì đó, nhíu mày lẩm bẩm nói: "Sao lại có mùi lạ như vậy?"
“Tôn Tử, trên người cậu sao vậy?” Tôi cảm giác như Tôn Tử đang cố giấu chúng tôi thứ gì đó.
“Tôi không sao.” Tôn Tử vừa nói vừa dùng sức kéo chăn trên người, sợ chúng tôi nhìn ra sơ hở.
Có điều với cái “mũi chó” của Hạ Đông Hải thì đừng hòng giấu cậu ấy cái gì. Cậu ấy cau mày nhìn chằm chằm Tôn Tử hồi lâu, cuối cùng nhanh chóng kéo chiếc chăn mà Tôn Tử đang ôm chặt xuống, bảo tôi cởi bộ vest và áo sơ mi của Tôn Tử ra.
Sức lực Tôn Tử hiện rất yếu ớt, rất nhanh tôi đã cởi được đồ trên người cậu ấy ra, cảnh tượng sau đó khiến tôi và Hạ Đông Hải như c.h.ế.t lặng.
Lớp da trên người Tôn Tử giống như vảy cá, từng miếng một đều bị bong ra hết, bên dưới là miếng thịt đỏ au nhìn vào khiến người ta phải kinh sợ.
“A A A A” Tôn Tử hét lớn, lấy quần áo che lại, mắng chúng tôi: “Các cậu muốn làm gì? Xem truyện cười của tôi ư? Thấy tôi như thế này chắc hai cậu vui lắm chứ gì.”
Đôi mắt lồi của Tôn Tử đã tràn đầy tuyệt vọng, tôi và Hạ Đông Hải đứng đó không nói lời nào.
Đương nhiên, chúng tôi không hề đang xem đó là truyện cười, là đau lòng thì đúng hơn. Thấy Tôn Tử người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy, tôi thấy thật sầu não.
“Anh Tôn, sao cậu lại trở nên như thế này? Hay là để chúng tôi đưa cậu đi bệnh viện đi, tình trạng của cậu không thể kéo dài thêm đâu.” Hạ Đông Hải khuyên Tôn Tử. Tôn Tử nghiến răng nghiến lợi nhìn chúng tôi chằm chằm, bảo chúng tôi cút hết ra ngoài.
Tôi nhìn lướt qua phòng Tôn Tử một lượt, thùng rác toàn là loại kim tiêm dùng một lần, trên bàn còn có rất nhiều thuốc giảm đau.
Chắc bây giờ cậu ấy đang bị những thứ “vảy cá” trên người hành hạ đến sống không bằng c.h.ế.t, mỗi ngày đều sống nhờ vào chỗ thuốc giảm đau đó.
“A, a, a.”Tôn Tử đột nhiên la hét loạn lên, toàn thân run rẩy co giật.
Hạ Đông Hải sửng sốt, nhìn tôi nói: "Đưa đến bệnh viện ngay."
“Thuốc…thuốc….đưa thuốc cho tôi.” Tôn Tử chỉ vào chỗ thuốc giảm đau và kim tiêm một lần trên bàn. Tôi lập tức làm theo, tay Tôn Tử run rẩy cầm lấy nước thuốc, lại lấy đầy một ống tiêm, nhưng do tay run quá mạnh nên nước bị tràn hết ra ngoài.
Bây giờ Tôn Tử đã không còn quan tâm những thứ này nữa, trực tiếp đ.â.m kim tiêm vào trong động mạch của mình.
Vẻ đau đớn trên gương mặt cũng dần dần dịu đi, cả người Tôn Tử mất hết sức lực, nằm bò trên giường, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, giống như 1 cây gỗ lâu năm sắp c.h.ế.t.
“Cậu không sao chứ?” Mặc dù tôi và Tôn Tử đã có nhiều mâu thuẫn, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà hỏi thăm cậu ấy.
Tôn Tử liếc nhìn tôi một cái: “Thất vọng lắm nhỉ? Tôi chẳng sao cả, tạm thời chưa c.h.ế.t được đâu, các cậu cút hết ra ngoài đi.”
Cậu ấy rất ghét tôi, thậm chí còn tràn đầy cảm giác thù địch.
Hạ Đông Hải đến gần Tôn Tử, vừa cười vừa đưa tay về phía Tôn Tử. Thấy Tôn Tử lườm mình một cái, Hạ Đông Hải liền nói: “Anh Tôn này, chúng ta cũng coi như là người quen rồi, nhưng anh em thì cũng cần phân chia rõ ràng đúng không? Tiền xe lúc nãy chở cậu về……”
Hạ Đông Hải còn chưa nói xong, Tôn Tử đã duỗi tay lấy chiếc áo vest, lấy ra một chiếc ví căng phồng.
Tiếp đó, cậu ấy lại lấy ra một xấp tiền nép cộp xuống đất: “Cầm tiền đi, bây giờ thì cút ra được rồi chứ gì? Chị Ngô, chị Ngô tiễn khách.”
Hạ Đông Hải mừng rỡ nhặt tiền dưới đất lên, nắm lấy cánh tay tôi định bỏ đi, tôi quay lại nhìn Tôn Tử đang nằm sấp không động đậy gì được.
Chị Ngô đứng ở phòng khách, thấy chúng tôi xuống thì liền tiến tới.
“Hai cậu là bạn của ông chủ đúng không?” Chị Ngô lộ rõ vẻ buồn bã.
“Coi là vậy đi.” Tôi thật sự cũng không rõ, quan hệ giữa tôi và Tôn Tử bây giờ rốt cuộc là gì. Rõ ràng ngày trước chỉ hận không thể g.i.ế.t được cậu ấy, thế nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này lại không đành lòng chút nào.
“À, là thế này. Tôi muốn nhờ hai cậu khuyên ông chủ đi bệnh viện khám xem thế nào. Đêm nào tôi cũng nghe thấy ông chủ kêu một cách đau đớn, tôi lo cậu ấy xảy ra chuyện gì lắm.” Chị Ngô vừa nói, vừa nhìn tôi và Hạ Đông Hải.
Tôi và Hạ Đông Hải chỉ biết lắc đầu. Với tính khí hiện giờ của Tôn Tử, sợ chẳng ai khuyên nổi cậu ấy mất.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");