Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi ném cho Hạ Đông Hải một ánh mắt xem thường: “Cậu có một người đã tốt rồi, còn muốn một chân đạp hai thuyền?”
“Tôi thấy sự việc không đơn giản như vậy.” Tôi tựa đầu vào gối, ánh mắt rơi vào gương mặt của Lâm Vi Như trên tấm ảnh.
Cô ta gi.ết ch.ết Lâm Quốc Hào và Cố Vũ Hiên rồi cũng biết bản thân không muốn sống nữa, nên chọn đồng quy vu tận, dùng phương thức kích động như vậy trong lòng nhất định có sự thù hận to lớn vô cùng.
“Lạch cạch, lạch cạch.”
Tôi và Hạ Đông Hải đang nói chuyện, đột nhiên nghe tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa, Lý Tân Khải lại đi thẳng đến giường của mình, bắt đầu đem những đồ đạc linh tinh trên giường dọn qua bàn.
“Tân Khải, cậu còn giận bọn tôi sao? Bọn tôi thật sự không có lừa cậu.” Tôi không biết giải thích làm sao.
“Minh Dương, Đông Hải tôi không phải là giận các cậu, chỉ là mấy ngày nay tôi liên tục mơ thấy một giấc mộng, tôi mơ thấy túi nhựa màu đỏ, trắng, xanh.” Tinh thần của Lý Tân Khải xem ra có chút hoảng hốt.
“Tân Khải?” Tôi đứng dậy đi về phía Lý Tân Khải, Lý Tân Khải nhìn tôi: “Văn Văn nói với tôi, cô ấy một mình rất cô độc, rất sợ hãi, cô ấy nói muốn tôi đến ở cùng cô ấy.”
“Không thể nào, cậu đừng nghĩ nhiều.” Hạ Đông Hải nghiêm nghị nói.
“Tôi không có nói dối, cậu xem.” Lý Tân Khải chìa tay ra, trên cánh tay xuất hiện vết nứt màu xanh đen.
Gọi là vết nứt vì những vết nứt này giống như vết nứt do mùa đông lạnh vậy, da thịt nứt ra từng miếng từng miếng, mạch m.áu màu xanh vẫn đang đập.
Mắt của Lý Tân Khải thâm đen, khóe miệng mang theo ý cười.
“Ha ha ha, bây giờ mỗi tối Văn Văn đều đến tìm tôi, cô ấy là của một mình tôi, chỉ thuộc về một mình tôi.” Lý Tân Khải nói xong bèn cảnh giác nhìn tôi: “Ai cũng đừng nghĩ cướp cô ấy khỏi tôi.”
“Cậu ta làm sao vậy?” Tôi nhìn Hạ Đông Hải hỏi. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||
Hạ Đông Hải lắc lắc đầu: “Chắc là quá yêu Bạch Văn Văn rồi, cái ch.ết của Bạch Văn Văn đả kích cậu ta quá lớn, nên?”
“Nhưng vết thương trên tay cậu ta thì sao?” Tôi cảm thấy vết thương đó không giống tự cậu ta tạo ra.
Hạ Đông Hải lắc đầu, cũng không nói được lý do.
Mà Lý Tân Khải giống như vắt kiệt sức lực của cả người nằm trên giường, nhắm chặt mắt, chìm sâu vào giấc ngủ.
“Cho cậu ta chút thời gian sẽ tốt thôi.” Hạ Đông Hải nghĩ vậy, tôi cũng nghĩ vậy.
Đêm đến, Lý Tân Khải miệng không ngừng gọi tên Bạch Văn Văn, còn thường kem theo một hai tiếng cười nhỏ, làm cho tôi cả đêm đều không ngủ được.
Tôi nghĩ cho dù hồn ma của Bạch Văn Văn vẫn còn phiêu dạt khắp nơi, cũng tuyệt đối không thể làm hại bất cứ ai, cô ấy nhìn giống kẻ yếu đuối không người giúp đỡ hơn.
Nhưng ngày thứ hai nhìn thấy Trần Nam, làm tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Đây là ngày học đầu tiên của tuần đầu tiên sau kỳ nghỉ hè, các bạn học ngồi ở giảng đường rút bàn tán mấy tin tức lá cải, dường như hoàn toàn quên mất hoàn toàn vụ án gi.ết người liên hoàn.
“Mọi người yên lặng, lớp phó học tập điểm danh.” Giảng viên môn học ở trên bục giảng lớn tiếng nói.
Bình thường, không cần giảng viên lên tiếng, lớp phó học tập Trần Nam cũng cáo mượn oai hùm bắt đầu điểm danh, nhưng hôm nay giảng viên mở lời rồi, Trần Nam vẫn không có động thái gì.
“Trần Nam!” Giảng viên lớn tiếng gọi.
Trần Nam mới ngẩng đầu lên, mọi người đều nhìn về phía Trần Nam, hốc mắt đầy tia m.áu, ánh mắt có chút đờ đẫn, sắc mặt nhợt nhạt.
“Lớp phó học tập? Em thấy không khỏe sao?” Giảng viên nhìn Trần Nam.
“Không có.” Trần Nam máy móc đứng dậy, tay cầm danh sách điểm danh đi điểm danh.
Tôi nghe tiếng nói cảm thấy kỳ lạ, Hạ Đông Hải híp mắt, ánh mắt không lay chuyển nhìn về phía Trần Nam.
“Sao vậy?” Ánh mắt của Hạ Đông Hải không đúng lắm.
“Minh Dương, cậu nhìn kỹ tay của Trần Nam.” Hạ Đông Hải thấp giọng nói.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Trần Nam chỉ đang cách bọn tôi một cái bàn, cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô, ống tay áo vén lên, ánh tay phải của cậu ta có chi chít vết thương, giống y hệt Lý Tân Khải.
Nứt da? Vậy cũng quá trùng hợp rồi chứ?
“Minh Dương, tôi cảm thấy ở đây có vấn đề.” Hạ Đông Hải hạ thấp giọng nói với tôi.
Không cần cậu ta nói, tôi cũng biết.
Vừa tan học, tôi và Hạ Đông Hải bèn cố ý đi qua hỏi Trần Nam về thời khóa biểu, ở trường Đại học của bọn tôi, thời khóa biểu mỗi tuần đều không giống nhau, tát cả do Ban cố vấn học tập công bố trong nhóm QQ.
“Lớp phó học tập à, sắc mặt của cậu hình như không được tốt?” Hạ Đông Hải cười hi hi, cố ý làm thân với Trần Nam.
Nhưng người kiêu ngạo như Trần Nam rất ít khi để ý đến người khác.
Nhưng hôm nay biểu hiện của cậu ta có chút không giống bình thường, cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi và Hạ Đông Hải, tròng mắt tròn xoe nhìn, đôi môi khô khốc nhỏ giọng hỏi: “Các cậu có tin trên thế giới này có quỷ không?”
“Quỷ.”
Bọn tôi không chỉ tin, còn gặp rồi.
“Cố Vũ Hiên tìm đến tôi rồi, cô ta nói cô ta rất cô độc, muốn tôi đi cùng cô ta.” Trần Nam vừa nói vừa lắc lắc cái đầu, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
Thật kỳ quái? Nếu như nói Lý Tân Khải vì quá yêu Bạch Văn Văn mới ngày nghĩ gì đêm mơ đó, nhưng Trần Nam thì sao? Cậu ta căn bản không yêu Cố Vũ Hiên.
“Là thật đó, tối qua cô ta đến tìm tôi, nói cô ta biết sai rồi, lúc đầu không nên thấy tiền sáng mắt.” Trần Nam cho rằng chúng tôi không tin, cảm xúc trở nên kích động rồi nắm chặt lấy cổ tay Hạ Đông Hải.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");