Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Lý Tân Khải c.h.ế.t, những sinh viên ở cùng ký túc xá với tôi lần lượt chuyển đi. Đã có rất nhiều người c.h.ế.t trong tòa nhà này, thật không bình thường chút nào. Đến chú quản lý ký túc cũng xin nghỉ việc rồi. Tôi và Hạ Đông Hải là những người chậm chạp nhất, bởi chúng tôi không biết nên chuyển đi đâu.
“Tôi khuyên các cậu nên mau chóng chuyển đi, nơi này không sạch sẽ.” Chú quản lý ký túc vừa thu xếp đồ đạc vừa lẩm nhẩm, hình như là nói với bọn tôi, mà cũng giống tự nói với bản thân.
“Chúng cháu biết rồi.” Tôi và Hạ Đông Hải lười trả lời.
Sau khi Lý Tân Khải c.h.ế.t, tôi mất ngủ hai ngày, ban đêm không ngủ được còn thường xuyên nghe thấy tiếng người gọi mình, rất giống giọng của Lý Tân Khải.
“Các cậu chớ coi là giả, tôi chính mắt nhìn thấy cái ngày mà nam thanh niên tên Khải cùng ký túc xá các cậu c.h.ế.t có một người con gái đứng dưới gốc cây.” Ông chú nói mà run như vừa mới hít phải hơi lạnh.
“Ở đây nữ sinh viên nhiều như vậy, chú hoa mắt nhìn nhầm chăng?” Hạ Đông Hải nói thế cốt không muốn trong lòng ông chú lưu lại bóng đen tâm lý.
Không phải ai cũng có năng lực tinh thần tốt, chuyện gặp ma quỷ thường là những chuyện không tốt, ký ức sẽ không vì thời gian trôi qua mà trở nên mơ hồ ngược lại có khi còn trở nên ngày càng ám ảnh rõ ràng.
“Hừ, khuôn mặt đó tôi không thể nào quên được, trước kia báo chí đã đăng hình cô ta. Cô ta là Bạch Văn Văn là một trong số những người bị tên biến thái g.i.ế.t.” Ông chú nói xong liền vơ chai rượu trắng trên bàn nốc vài hớp.
Sau đó ông chú ôm lấy thùng đồ đạc của mình đi ra khỏi cổng ký túc, trước khi rời đi còn bảo chúng tôi tự lo cho bản thân.
Tôi thở dài nhìn Hạ Đông Hải: “Chúng ta lúc nào chuyển đi?”
Hạ Đông Hải hút một hơi thuốc dài rồi phả khói ra hỏi ngược lại tôi: “Chuyển đi đâu? Cậu nghĩ chuyển đi nơi khác là những thứ đó sẽ không tới tìm chúng ta nữa ư? Những chuyện bi thương sẽ không tiếp diễn nữa sao? Thứ cần phải đến đều sẽ đến, tôi cảm thấy không cần thiết phải chuyển đi.”
“Nói thì nói vậy, nhưng giờ cả tòa nhà còn mỗi hai người chúng ta hoang mang, hơn nữa cô chủ nhiệm cũng nói tòa nhà này sắp phong tỏa rồi.” Nghĩ đến việc phải tìm phòng trọ là tâm trí tôi lại rầu rĩ.
“A a a!” Hạ Đông Hải bỗng nhiên hét lên một tiếng.
Tôi giật mình quay lại, thì ra là cô chủ nhiệm.
Cái tên này ma quỷ còn không sợ, vậy mà đi sợ một bà cô, thật mắc cười.
Cô chủ nhiệm ho hắng nói: “Kêu gào cái gì? Tòa nhà này chỉ còn mình hai cậu vẫn chưa chuyển đi phải không?”
Tôi và Hạ Đông Hải gật đầu, cô chủ nhiệm nhìn chúng tôi nói: “Tôi cho các cậu thêm hai ngày, mau chóng dọn ra ngoài, nếu còn tiếp tục xảy ra chuyện gì nữa trường học sẽ không chịu trách nhiệm.”
“Vâng, chúng em biết rồi, chúng em cũng đang tìm phòng ạ.” Tôi cười gượng.
“Trường học cũng không thể nói đuổi là đuổi như vậy, tiền chúng em đều đã nộp rồi, đây là chuyện gì chứ?” Hạ Đông Hải lí nhí nói.
Cô chủ nhiệm đẩy cặp kính gọng đen dày cộp trên mắt lãnh đạm nói: “Tiền chúng tôi sẽ trả lại các cậu, nhưng các cậu phải chuyển đi ngay.”
Nói xong bà ấy quay lưng dời đi. Bà cô già này thái độ quá cứng rắn, lại thích lấy lòng người có tiền, khiến người khác không ưa. “Hez, thôi bỏ đi, chuyển thì chuyển, Minh Dương chúng ta cùng đi ra khu vực lân cận tìm phòng, hai người cùng trọ một chỗ cũng tiết kiệm được ít tiền phải không?” Hạ Đông Hải nhìn tôi cười lấy lòng.
Tôi ngơ ra: “Cậu không phải người bản địa à? Về thẳng nhà mà ở không được sao?”
“Cậu đừng quản tôi, lẽ nào cậu muốn ở một mình? Trong người cậu còn chút tiền đó đủ hả?" Hạ Đông hải trực tiếp tấn công vào điểm yếu của tôi.
Đúng, thực sự là không đủ.
“Vậy ngày mai đi xem.” Tôi bất lực trả lời.
Chuyện này không hề đơn giản như chúng tôi nghĩ, vì tiết kiệm tiền chúng tôi không tìm qua trung gian, những căn hộ cho thuê ở đây đều đắt đến phát sợ.
Tôi và Hạ Đông Hải dự phòng chỉ khoảng năm trăm tệ, với giá này cuối cùng chỉ có thể tìm nhà dân thuê.
Dày vò cả một ngày, cuối cùng Hạ Đông Hải tích cực kỳ kèo chốt được giá hai trăm năm mươi tệ.
Hai trăm năm mươi tệ?
Tôi nhìn Hạ Đông Hải lắc lắc đầu, giá này rẻ quá ha, chỉ là nơi này thực sự rất khó nói. Đó là một căn nhà riêng nhỏ ba tầng, bên cạnh là một chú công nhân vệ sinh và dì bán rau, một cặp vợ chồng sống ở tầng dưới, người nào người nấy đều mồm to chi chi oa oa, vô cùng ồn ào.
Phòng lại càng tệ, dây điện lòng thòng ra bên ngoài, không có cái gì gọi là đồ dùng trong nhà, mở cửa vào là thấy chỗ ngủ luôn, một cái giường không to không bé, hai người chúng tôi ngủ cũng chật chội.
Lại đi tiếp vào trong là một nhà vệ sinh bé như cái mắt muỗi.
“Hạ Đông Hải, có phải cậu nghèo đến phát điên rồi không?” Sau khi Hạ Đông Hải cố chấp thuê căn phòng này, tôi liên tục lải nhải câu nói đó giống như một bà vợ lắm mồm hay càu nhàu.
Hạ Đông Hải cười hi hi nói rằng cậu ta thà sống ở một nơi nghèo nàn còn hơn phung phí tiền.
Tôi lắc đầu, chuyển đồ cả một ngày toàn thân ê ẩm tới không muốn nói năng gì, toàn thân đã bốc mùi mồ hôi.
Nhân lúc Hạ Đông Hải vẫn đang xếp đồ tôi vào nhà tắm muốn tắm một cái. Tắm xong bước ra tôi thấy Hạ Đông Hải lén lén lút lút từ ngoài đi vào.
“Cậu đi đâu vậy hả?” Tôi vừa lau tóc vẫn chưa khô vừa hỏi.
Hạ Đông Hải cười, giọng nói có chút ngập ngừng: “Tôi, tôi xuống lầu mua bao thuốc, cậu tắm xong rồi? Để tôi đi tắm.”
Hạ Đông Hải nhanh chóng bước vào phòng tắm với chiếc quần lót trong tay, tôi lẩm bẩm: "Sao cậu ta lại biết được vậy?"
Khi ánh mắt rời tới hành lý của mình tôi chợt khựng lại, bức tranh Thanh Thanh đâu? Tôi vốn dĩ rất cẩn thận đặt nó lên trên cùng mà?
“Hạ Đông Hải, cậu có thấy bức tranh của tôi đâu không?” Tôi kích động hướng về phía cậu ta nói lớn.
“Không có, tranh nào?” Hạ Đông Hải trả lời không tự nhiên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");