Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Nhìn thấy gì chưa?” Hạ Đông Hải hỏi.
Tôi gật đầu: “Cậu không giúp anh ta à? Cứ như vậy chắc chả mấy mà anh ta c.h.ế.t đâu nhỉ.”
Hạ Đông Hải nhún vai: “Đây là lựa chọn của Lâm Quý, lúc đó tôi đã nói với anh ta rồi, nếu không siêu độ thì người phụ nữ này sẽ mãi ở bên cạnh anh ta, cơ thể sẽ ngày càng yếu, nhưng anh ta lại cứ không để tôi làm. Nhưng cậu cũng biết rồi đấy, cầm tiền không làm việc không phải phong cách của tôi.”
“Hả?” Tôi khinh thường liếc nhìn Hạ Đông Hải.
“Ánh mắt gì đấy? Nếu như tôi không làm gì cả, cậu nghĩ với bộ dạng này của anh ta thì còn sống đến tận hôm nay được à?” Hạ Đông Hải nói xong thì cầm chậu rửa mặt trên kệ đi ra ngoài.
Tôi cũng cầm theo đồ vệ sinh cá nhân đi theo, hỏi: “Ý cậu là sao?”
Hạ Đông Hải cười, đợi đến lúc vào phòng tắm không có ai khác thì mới nhỏ giọng nói với tôi, cậu ấy đưa cho Lâm Quý một lá bùa, đốt thành tro rồi uống, nhưng như vậy Lâm Quý cũng chỉ giữ được mạng thêm mấy năm thôi.
Tôi không khỏi thở dài, Lâm Quý thoạt nhìn không giống người tốt, không ngờ anh ta lại trọng tình trọng nghĩa như vậy.
"Con người ai cũng có nhiều mặt, không ai sinh ra đã xấu, nhưng rút ra được nhiều bài học kinh nghiệm như vậy, tôi nghĩ cậu nên biết phải làm sao, đúng không?" Hạ Đông Hải nhìn tôi chằm chằm, trong lời nói có ẩn ý gì đó.
Tôi biết cậu ấy đang gián tiếp thuyết phục tôi tránh xa Thanh Thanh, nhưng cậu ấy không phải tôi, không hiểu được sự cố chấp của chúng tôi.
Nhìn vẻ mặt của tôi, Hạ Đông Hải biết trong đầu tôi đang nghĩ gì, chỉ thở dài, ủ rũ đi tắm.
Tôi cũng tắm sạch hết mùi mồ hôi trên người, Hạ Đông Hải nhìn vào lưng tôi, lông mày lập tức cau lại, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
“Sao vậy?” Tôi cố hết sức quay đầu lại, nhưng lại không thể thấy vết thương sau lưng mình rốt cuộc ra sao rồi.
Hạ Đông Hải vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ, hỏi: "Đau không?"
Một cảm giác như kim châm ập đến, tôi cố chịu đau gật đầu: “Đau quá, còn chưa lành, chắc phải đợi thêm một thời gian nữa mới lành hẳn được nhỉ.”
Hạ Đông Hải không nói gì, im lặng một lúc lâu rồi gật đầu.
Tôi cũng không để ý lắm, trước đây tôi cũng từng nhìn thấy vết thương rồi, chỉ là bị rách da thôi, có lẽ là do da bị rách và thấm mồ hôi nên mới đau như vậy.
Đêm nằm trên giường, lưng đau như núi đốt, không khỏi rên lên vài tiếng.
“Người” trong phòng đều đã ngủ say, cực kỳ yên tĩnh, để không làm phiền mọi người, tôi chỉ có thể khẽ bò dậy để tỉnh táo lại.
Khi tôi ngồi dậy và dựa vào thành giường, tôi phát hiện vợ của Lâm Quý đang ngồi xổm bên giường, chảy nước dãi nhìn tôi.
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của cô ta, tôi suýt nữa hét lên, trong lòng nghĩ lúc cần thấy thì không thấy, lúc không cần sao lại nhìn được rõ như vậy chứ.
Tôi cố tình giả vờ không nhìn thấy cô ta, nhưng chân lại lén đá Hạ Đông Hải. Hạ Đông Hải đang ngáy, ngủ say không biết gì.
Vợ Lâm Quý nhanh chóng nhảy lên giường, áp khuôn mặt béo tròn của cô ta vào mặt tôi, hít hà thật mạnh vào cơ thể tôi.
Cuối cùng, cô ta vươn bàn tay nhợt nhạt ra ấn vào lưng tôi, nhe răng cười một cách thèm thuồng.
Cô ta thè chiếc lưỡi dài trên lưng tôi, tôi có thể cảm thấy một loại chất nhầy ẩm ướt đang từ từ chảy trên người mình.
c.h.ế.t tiệt? Chuyện gì thế này? Tôi không có thù oán với người phụ nữ này, cô ta đang làm gì vậy?
Nhưng tôi gọi Hạ Đông Hải thế nào cậu ấy cũng không dậy, tôi toát mồ hôi hột vì lo lắng, cuối cùng cũng nhớ đến Tâm Kinh mà đạo trưởng bắt tôi thuộc. Mặc dù cuốn Tâm Kinh không biết đã đi đâu về đâu, nhưng nội dung thì tôi vẫn nhớ.
Tôi nhắm mắt lại nhẩm thầm, tâm trạng sợ hãi từ từ bình tĩnh trở lại, cảm giác bỏng rát sau lưng giảm đi một cách thần kỳ.
Khi tôi mở mắt ra, vợ của Lâm Quý đã biến mất, tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, từ lâu tôi đã nghĩ rằng Tâm kinh của đạo trưởng chỉ để kiềm chế sự khát m.á.u của tôi, tôi không ngờ rằng nó còn có tác dụng đuổi Quý.
Cuối cùng thì đêm nay tôi cũng có thể ngủ ngon rồi, tôi ngáp dài, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ mơ màng.
Chưa ngủ được bao lâu, tôi lại cảm thấy như có người đang liều mạng lắc mạnh vai mình.
Tôi khẽ mở mắt, thấy Hạ Đông Hải nói với tôi rằng đã đến lúc xuất trận rồi, tôi cố gắng đứng dậy, nhưng mắt tôi tối sầm lại rồi ngất đi.
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng sáng chói mắt.
Sở dĩ sáng là bởi vì xung quanh toàn màu trắng, trong phòng đều bật đèn, vô cùng nhức mắt, tôi muốn lật mình dậy, lại phát hiện hai tay đã bị còng vào giường sắt. Khi tôi chuyển động, còng tay còn phát ra tiếng "cạch" giòn giã.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào, tôi cau mày nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc.
“Tỉnh rồi à?” Người đàn ông cười với tôi, tôi lập tức nhớ ra, đây không phải là bác sĩ pháp y Tần Hoa sao? Tại sao anh ta lại ở đây?
"Ồ, đừng căng thẳng, sáng hôm qua cậu ngất xỉu, tôi đặc biệt đưa cậu tới đây để chữa trị." Tần Hoa nói rồi đi tới đo nhiệt độ cho tôi.
"Anh khám bệnh cho tôi? Anh không phải là bác sĩ pháp y sao?" Tôi há hốc mồm.
Trại tạm giam này vậy mà lại mời bác sĩ pháp y đến khám cho tôi? Tôi không c.h.ế.t!
Tần Hoa nghe vậy nhếch khóe miệng lên cười: "Bác sĩ pháp y cũng là bác sĩ, tôi cũng tốt nghiệp đại học y hệ chính Quý, cậu ngất đi đột ngột, lại là nghi phạm trọng điểm, bọn họ không dám đưa cậu đến bệnh viện, vậy nên mời tôi đến đây”.
Nghe anh ta giải thích xong, tôi vẫn thấy có gì không hợp lý. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
“Minh Dương, cậu muốn rời khỏi đây không?” Tần Hoa nghiêm túc nhìn tôi.
Câu này không phải vô nghĩa sao? Thế nhưng, sao ánh mắt anh ta nhìn tôi lại kì lạ đến vậy?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");