Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chỉ là anh ta cũng nói rồi, tôi là nghi phạm số một, lần này không thể dễ dàng thoát thân.
Tần Hoa ôn hòa nhìn tôi, vốn anh ta là pháp y, sẽ mang lại cho người khác một cảm giác lo sợ, bây giờ gương mặt lại mang nụ cười kỳ quái như vậy, làm tôi càng có cảm giác bất an trong lòng.
“Tôi không có g.i.ế.t người, có lẽ rất nhanh sẽ được thả ra.” Tôi tự lừa dối mình.
Tần Hoa vừa nghe liền nhếch mép cười lạnh, sau đó lấy trong túi ra một bảng báo cáo giám định đưa cho tôi.
Tôi cầm lên xem, liền ngây người.
Báo cáo giám định viết, từ móng tay của Lưu Đồng lấy được một ít mẫu thịt, được xác định là lúc Lưu Đồng xô xát với hu.ng th.ủ cào trúng hu.ng th.ủ, đối chiếu với DNA, đã chứng thực mẫu DNA trên móng tay của Lưu Đồng với DNA của mẫu số một hoàn toàn phù hợp.
“Mẫu số một?” Tôi nuốt ngụm nước bọt, đột nhiên cảm thấy cả người không thoải mái.
“Mẫu số một chính là cậu, vì vậy chỉ cần trình báo cáo giám định này lên trên, vậy thì cậu nhất định sẽ bị xác định là hung thủ.” Tần Hoa nói xong liền thở dài: “Tử hình chắc là sẽ lập tức thi hành?”
Lời của anh ta giống như hồi chuông cảnh tỉnh, tôi trừng mắt nhìn anh ta, kích động gào thét: “Không, không phải tôi, không cần biết anh tin hay không nhưng thật sự không phải tôi.”
“Tôi tin, tất nhiên là tôi tin, nên mới đến giúp cậu.” Tần Hoa vừa nói vừa cúi người xuống nói vào tai tôi.
Tôi nghe xong liền lắc đầu: “Giả điên? Tại ngoại chữa trị? Đây?”
“Tôi hi vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ lưỡng, bây giờ chỉ có tôi mới có thể cứu được cậu.” Tần Hoa nói xong liền hướng về phía cửa đi ra ngoài.
Trong đầu tôi không ngừng vang lên tiếng vù vù vù, không biết bản thân nên lựa chọn thế nào.
Bảng báo cáo đó vẫn nằm trên bàn của tôi, tôi đang cân nhắc, tình hình bây giờ nếu muốn ra ngoài, những lời Tần Hoa vừa nói là biện pháp duy nhất. Nhưng nếu tôi đi rồi, Hạ Đông Hải phải làm sao? Chẳng lẽ để một mình cậu ta gánh hết tất cả tội trạng?
Lần thứ hai Tần Hoa đến trên tay cầm một chiếc hộp cơm, chiếc hộp vẫn chưa để xuống, Quỷ Diện Ban ở trên bụng tôi đã bắt đầu không ngừng kêu chít chít chít rồi.
Tôi ý thức được cần phải bịt cái miệng đó lại, nhưng đã không kịp nữa rồi, Tần Hoa chỉ cách tôi hơn một bước chân, tất nhiên anh ta nghe rõ mồn một.
Nếu đổi lại là người khác, bây giờ có lẽ đã kinh hãi tột độ rồi, nhưng mà Tần Hoa lại chỉ nhìn tôi cười nhạt, biểu cảm vô cùng điềm tĩnh.
Không hổ là pháp y, tâm lý thật là vững vàng.
“Thứ trên người cậu tôi đã thấy rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ giữ kín bí mật này.” Ánh mắt của Tần Hoa vẫn nằm trên bụng tôi.
“Anh không sợ sao? Tại sao anh muốn giúp tôi?” Tôi nhìn Tần Hoa, không biết rốt cuộc anh ta muốn gì.
Anh ta và tôi chẳng qua cũng chỉ có duyên gặp mặt mấy lần, anh ta không cần thiết phải giúp tôi như vậy.
Tần Hoa cười nhạt: “Tôi chịu giúp cậu, bởi vì chúng ta có duyên.”
Hả, lý do kiểu gì vậy?
“Nhưng mà, anh giúp tôi? Vậy còn bạn tôi thì sao?” Đây là điều tôi quan tâm nhất trước mắt.
“Bạn cậu? À, cái người tên Hạ Đông Hải phải không? Trên vali và t.h.i t.h.ể đều không phát hiện dấu vân tay của Hạ Đông Hải, anh ta sẽ không sao đâu, cậu muốn lo thì lo cho cậu là được rồi.” Tần Hoa dáng vẻ ngay thẳng nói, dáng vẻ của anh ta không giống đang nói dối. “Sau hôm nay rất có khả năng không còn cơ hội nữa rồi, cậu nên nắm lấy cơ hội.” Tần Hoa vừa nói vừa mở hộp cơm ra, bên trong lại là một cục thịt sống đầy m.áu.
Thịt? Màu sắc này, lớp da non mềm như vậy, không giống như thịt của động vật.
“Đây là thịt gì?” Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Hoa.
“Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Ăn là được rồi, nó sẽ giúp cậu phục hồi thể lực.” Tần Hoa cầm cục thịt lên nhét vào miệng tôi.
Mặc dù ý thức của tôi luôn phản kháng, nhưng bản năng sinh lý ngược lại thắng rồi, khi khối thịt từ cổ họng tôi đi xuống, trong lòng tôi bài xích nên ói hết khói thịt đó ra lại.
Tần Hoa lắc lắc đầu, nhìn khối thịt dưới đất, gương mặt nuối tiếc: “Thật đáng tiếc a, tươi như vậy a?”
“Anh rốt cuộc là người như thế nào?” Tôi trừng mắt nhìn Tần Hoa, anh ta dường như biết tôi thèm thịt sống.
Tần Hoa chưa kịp giải thích, Trương Vinh đã đi vào.
“Sao vậy? Nếu như bệnh nhân không có gì đáng ngại, tôi phải mang cậu ta về lại nhà lao rồi.” Ánh mắt của Trương Vinh lạnh lẽo nhìn tôi.
Tần Hoa gương mặt nghiêm túc nhìn Trương Vinh nói: “Thân thể của cậu ta hình như bị lây nhiễm nghiêm trọng, sau lưng đã bắt đầu xuất hiện vùng thịt bị thối rữa rồi.”
“Thối rữa?” Tôi ngây ra nhìn về phía Tần Hoa.
“Cái gì? Sao lại như thế?” Trương Vinh mặt tỏ ra ngờ vực.
Tần Hoa liền vén quần áo tôi lên, dùng lực ấn lên cánh tay tôi một cái, cả người tôi đều lật ngược lại.
“Đây, đây, sao lại?” Tiếng của Trương Vinh rõ ràng bắt đầu run lên rồi.
“Tôi nghĩ bây giờ cậu ta vẫn chưa bị định tội, vẫn có thể để cậu ta ở đây chữa trị.” Tần Hoa kéo Trương Vinh sang một bên, to nhỏ với Trương Vinh.
Tôi cảm thấy tầm mắt của tôi càng ngày càng mơ hồ, cả người mê man.
“Ha ha ha, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta.”
Tiếng cười này? Tôi lờ mờ mở mắt, bèn nhìn thấy Lăng Vi Như đang đứng ở đầu giường nhìn tôi nhếch mép cười quỷ dị.
“Ngươi muốn làm gì?” Tôi lập từ ngồi dậy.
Lăng Vi Như chìa tay bóp chặt cổ tôi, cánh tay lạnh toát đó làm cả người tôi không nhịn được phát run. ngôn tình tổng tài
“Ơ?” Tôi cật lực vùng vẫy, chỉ là căn bản chẳng làm được gì.
“Minh Dương, ta thật sự có chút chờ không được nữa a a.” Lăng Vi Như ngẩng đầu cười ha hả.
“Cứu mạng! Cứu mạng! Người đâu cứu mạng!” Cả người tôi co rúm lại, cổ họng không ngừng hét lớn.
“Bụp” một tiếng có vài người xông vào, bọn họ đều là quản ngục ở đây, vì phòng ngừa tôi bỏ trốn vẫn luôn gác ở ngoài cửa. Bọn họ xông vào không hề thấy Lăng Vi Như, chỉ mở to mắt nhìn tôi đang co giật, cuối cùng bất lực ra ngoài gọi điện thoại.
Tần Hoa đến ngay trong đêm, bọn họ chuyển tôi đến bệnh viện số một của thành phố, đồng thời cho tôi hai giấy xác nhận thần kinh bất thường và hội chứng hoại tử nghiêm trọng.
Thần kinh bất thường? Nói đơn giản chính là bị bệnh thần kinh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");