Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi rút tiền, Hạ Đông Hải đề nghị nghỉ ngơi một đêm rồi hẵng xuất phát, nhưng tôi đã không thể đợi thêm được nữa rồi.
Trong đầu tôi toàn là cảnh tượng bố mình bị g.i.ế.t, lần này tôi về, tôi sẽ “hiếu kính” cái người “cậu tốt đẹp” tai to mặt lớn đó thật tốt..
Hạ Đông Hải thấy tôi thu dọn hành lý thì cũng nhét đồ đạc của mình vào vali của tôi. Tôi quay đầu lại nhìn cậu ấy, trước kia những người đi cùng tôi đến thôn Minh Hà đều c.h.ế.t cả rồi, lần này tôi không thể để bất cứ ai đi cùng cả.
“Cậu làm gì vậy?” Tôi nhìn Hạ Đông Hải.
“Ừm…để tôi đi cùng cậu đi.” Hạ Đông Hải chớp chớp đôi mắt đen.
“Không, cậu không thể đi cùng được. Cậu biết bắt quỷ, chắc là biết “lời nguyền” là gì. Trước đây Kiến Nam, Tôn Tử với Phỉ Phỉ cùng tôi đến thôn Minh Hà, bây giờ bọn họ đều c.h.ế.t cả rồi.” Tôi không nghĩ nhiều mà từ chối thẳng luôn.
Hạ Đông Hải nghe xong liền vỗ vỗ cái túi nhỏ, nói một cách rất chắc chắn rằng chỉ cần có cậu ấy thì không cần phải sợ gì cả. Hơn nữa, chính vì có lời nguyền nên cậu ấy mới phải đi, muốn mở mang tầm mắt.
“Không được, chuyện này không có thương lượng gì hết.” Tôi lấy hết đồ của Hạ Đông Hải từ trong vali ra.
Không đợi Hạ Đông Hải nhặt quần áo lên, tôi đã xách vali đi ra ngoài. Tôi đặt vé tàu 4 giờ chiều, bây giờ chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, thời gian rất gấp.
Tôi nhớ khi đó quyết định đi thôn Minh Hà cũng là không hề có dự tính trước, lúc đi cứ cảm thấy tâm trạng bị đè nén, bồn chồn bất an, không ngờ đến lúc quay về chỉ còn cảnh tượng cảnh còn người mất.
GA TÀU
Nhà ga này vẫn cứ vắng lặng như mọi hôm, không có ai dừng ở ga này cả, tôi bỏ vali xuống lấy vé, người trực bên trong đã ngáp dài suốt cả ngày rồi.
Tôi cầm lấy vé tàu, ngồi ở sảnh chưa đến 10 phút thì tàu đến rồi.
Tôi nhìn xung quanh, hình như hành khách chỉ có mỗi mình tôi, bầu không khí lạnh lẽo quỷ dị.
“Xình xịch, xình xịch.”
Tàu đang chầm chậm tiến vào sân ga, tiếng còi chói tai vang lên, tôi lùi lại nửa bước, khi tàu dừng lại, tôi bước nhanh về phía toa. Vốn dĩ tôi muốn tìm một chỗ ngồi, nhưng khi lên tàu mới phát hiện toàn bộ các khoang đều trống không.
Tôi tìm một chỗ thuận tiện ngồi xuống, nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, trong lòng ít nhiều cảm thấy dễ chịu.
"Bốp” một tiếng, một bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi giật mình, xoay người sang một bên theo phản xạ, dùng sức kéo tay đối phương về phía trước, trực tiếp đè xuống bàn!
"Này này, c.h.ế.t tôi mất thôi. Thả tôi ra!" Hạ Đông Hải gào lên.
Tôi sửng sốt, thậm chí còn trực tiếp kéo Hạ Đông Hải lên: "Đi xuống đi, tôi đã nói rồi, cậu không thể đi cùng tôi."
“Không, tôi phải đi.” Hạ Đông Hải trừng mắt nhìn tôi.
"Tàu sắp rời bến. Các đồng chí đang tiễn người thân và bạn bè hãy đứng sau vạch an toàn màu trắng để tránh nguy hiểm."
Đài trong tàu đã vang lên, tôi cũng không quan tâm nữa, nhấc Hạ Đông Hải lên chuẩn bị đưa cậu ấy ra ngoài.
Thế nhưng tiểu tử này sống c.h.ế.t cứ bám chặt vào ghế không chịu buông, cuối cùng tôi cảm thấy tàu rung chuyển, toa tàu nổ máy rồi.
Lúc này Hạ Đông Hải mới thở phào nhẹ nhõm, cậu ấy quay lại cười với tôi, tôi bất lực thở dài, càng lúc càng cảm thấy nặng nề.
Hạ Đông Hải ngược lại ngồi xuống ghế như không có chuyện gì xảy ra, lấy một gói hạt dưa từ trong túi ra, bắt đầu thong thả nhấm nháp.
“Hạ Đông Hải, tôi không hề dọa cậu, đây là hành trình c.h.ế.t chóc đấy.” Tôi trịnh trọng nói với Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải nhổ hạt dưa trong miệng ra, gật đầu với tôi: “Tôi biết, nhưng nếu muốn đi cùng cậu, tôi tất nhiên phải chuẩn bị tâm lý rồi, có điều…..”
Hạ Đông Hải ngập ngừng nhìn tôi, trong đôi mắt nhỏ đó có gì đó không đúng lắm.
“Tuy nhiên, cậu có thể trả phí đi lại cho tôi không?” Hạ Đông Hải nhìn tôi với ánh mắt sắc bén.
Tôi hừ lạnh một tiếng: "Cậu tự mình tới đây, tự chịu trách nhiệm đi."
Hạ Đông Hải nghe xong liền mở to hai mắt nhìn tôi một cái: "Bủn xỉn!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");