Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Vương Thành, Lương Uyển Doanh không phải là con nít, chắc là sẽ không có gì đâu? Một lát nữa sẽ về nhà thôi." Tôi an ủi Vương Thành.
Vương Thành nghiến răng: "Con tiện nhân, không biết lại đi đâu dụ dỗ đàn ông nữa rồi."
"Lương Uyển Doanh không phải loại phụ nữ như vậy. Cô ấy có nỗi khổ của mình". Tôi nghĩ rằng sự việc xảy ra là do tôi và tôi có trách nhiệm lên tiếng thay cho Lương Uyển Doanh.
Nhưng câu nói này lại khơi dậy lửa giận của Vương Thành, Vương Thành vẻ mặt hung dữ trừng mắt nhìn tôi.
"Cậu và cô ta thân nhau lắm sao? Cô ta nói với cậu tất cả mọi chuyện?" Lời nói của cậu ta rõ ràng có ý gì đó.
Tôi ngơ ngác, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Vương Thành, cô ấy là vợ của cậu, đến cậu còn không tin cô ấy thì ai sẽ tin cô ấy? Nếu cậu đã cưới cô ấy, thì ít nhất cũng nên tôn trọng cô ấy chứ."
Khi Vương Thành nghe thấy điều này, cậu ta càng tức giận hơn xông tới túm lấy cổ áo tôi, nói một cách hằn học rằng đó là việc của gia đình họ, không liên quan gì đến người ngoài cuộc là tôi.
Hạ Đông Hải đứng một bên kéo cánh tay Vương Thành, Vương Thành tức giận đẩy Hạ Đông Hải và đi ra ngoài.
Tôi không để tâm đến việc Lương Uyển Doanh mất tích, tôi nghĩ rằng là do cô ấy bị Vương Thành bạo hành gia đình, tâm trạng sa sút vì vậy mới ra ngoài cho thoải mái.
Trời tối, Hạ Đông Hải chỉ lên lầu, hạ giọng nói với tôi: “Minh Dương, Đỗ Hữu Phúc bây giờ không có ở đây, chúng ta đi lên lầu xem thử?”
Tôi cũng nghĩ vậy, Tiểu Liên đã đi nghỉ ngơi từ sớm, tôi và Hạ Đông Hải rón rén đi lên lầu, nhưng bất ngờ là cửa sắt trên lầu vẫn mở, nhưng người bên trong đã không còn nữa.
Trên mặt đất có xiềng xích, trước đó dùng để còng tay chân của người phụ nữ đó, cái "lồng" này trước đây vốn dĩ là một căn phòng, bên trong có giường và bàn trang điểm, cách sắp xếp này nhìn khá ổn.
Trên tường treo rất nhiều ảnh đã phủ đầy bụi, tôi đưa tay ra lau mạnh lên mặt kính của khung ảnh, đập vào mắt tôi là một khuôn mặt thanh tú đoan trang.
Đây là một cô gái mặc váy và áo choàng, ngồi thẳng trên ghế, tóc búi cao, trên búi tóc có cài những chiếc trâm ngọc trai, nụ cười vô cùng ngọt ngào.
“Oa, nhìn đoan trang thật?” Hạ Đông Hải cảm thán nói.
Tôi thấy trên đó viết là sinh nhật lần thứ 18, chắc là bức ảnh này được chụp lúc cô gái này 18 tuổi.
"Nhìn kìa, còn nữa."
Hạ Đông Hải vừa nói, tay cậu ta đã mở ngăn kéo ra, bên trong có một chồng thư và bức ảnh, tôi cầm ảnh lên xem, tay tôi không tự chủ được mà run lên.
Bởi vì người đàn ông trong bức ảnh là bố tôi, mặc dù trong ảnh nhìn như mới ngoài hai mươi, khí thế phong độ rất khác so với vẻ ngoài ủ rủ của sau này, nhưng tôi nhìn thoáng qua vẫn nhận ra ông ấy.
“Đó là mẹ cậu sao?” Hạ Đông Hải nhìn một nam một nữ ôm đứa nhỏ trong ảnh, sau đó nhìn tôi. Người phụ nữ trong ảnh nhìn có chút giống với người phụ nữ điên tối hôm qua, hơn nữa người đàn ông kia chính là bố tôi, vậy đứa trẻ kia chính là tôi sao?
Trong lòng tôi có một nỗi buồn xen lẫn niềm vui khó tả, sau nhiều năm cuối cùng tôi cũng tìm được bà ấy.
Nhưng mà, hiện tại bà ấy lại biến mất trước mặt tôi, tôi nhíu chặt lông mày, bức ảnh trong tay đã bị tôi nắm chặt nhăn nheo.
"Nhỏ tiếng chút, đừng để bị phát hiện."
Đột nhiên tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ từ dưới lầu truyền đến, tôi và Hạ Đông Hải nhìn nhau.
Hạ Đông Hải thấp giọng hỏi: "Đỗ Hữu Phúc đã quay trở lại?"
“Không thể nào?” Tôi rón rén ra khỏi “lồng”, thò đầu ra khỏi cầu thang, thấy Tiểu Liên đang kéo một người đàn ông vào phòng.
Tôi mở to mắt, mặc dù ánh sáng trong phòng rất mờ nhạt, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng người đàn ông không phải là Đỗ Hữu Phúc.
Đỗ Hữu Phúc thấp và béo, mặc dù người đàn ông này không cao nhưng là một người gầy gò.
Hạ Đông Hải híp mắt cười nói: “Tiểu Liên nhìn thế nào cũng thấy cô ta rất an phận, sao mà có thể ngoại tình được?”
“Im miệng!” Tôi cúi người, lặng lẽ đi xuống cầu thang, chăm chú lắng nghe.
"Ây da, không phải em đã nói với anh đừng đến chỗ em nữa sao? Lỡ như bị phát hiện thì sao?" Âm thanh của Tiểu Liên tràn đầy tức giận.
"Anh nhớ em nên mới đến? Không lẽ em không nhớ anh sao?" Người đàn ông nói chuyện mang theo chút nũng nịu, Tiểu Liên bất đắc dĩ thở dài: "Thôi bỏ đi, hôm nay lão gia không có ở nhà, nhưng mà lần sau không được đâu đó. "
“Được, được, được!” Người đàn ông hưng phấn đồng ý.
Không bao lâu sau, từ trong phòng truyền ra tiếng thở dốc nặng nề của nam nữ, khiến người nghe đỏ mặt tía tai.
Tôi nhanh trí đi về phía phòng Tiểu Liên, đẩy cửa ra, hai người trần như nhộng đang quấn lấy nhau trên giường bị tiếng động đột ngột làm giật mình bật dậy ngồi thằng trên giường.
Tiểu Liên nắm chặt chăn, mặt đỏ bừng, nhìn thấy là tôi, ngạc nhiên mở to hai mắt.
Còn người đàn ông hoảng sợ lấy chăn che những bộ phận quan trọng của mình, môi run run.
Tôi sửng sốt, người đàn ông này không phải là Quý Lão Tam sao? Là tên pháp sư giả trước đây đã làm pháp sự cho Bảo Châu? Đúng rồi, anh ta còn có thân phận là chồng cũ của Tiểu Liên? Bởi vì anh ta không lo làm ăn đàng hoàng nên đã chia tay với Tiểu Liên.
Bây giờ Tiểu Liên đã gả cho Đỗ Hữu Phúc, nhưng vẫn còn qua lại với tên lông bông này, tôi gần như có thể tưởng tượng nếu Đỗ Hữu Phúc thấy được cảnh này sẽ tức giận như thế nào.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");