Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cậu nói nhìn thấy một người giống cậu như đúc đã gi.ết Mộ Thanh Thanh?” Sư phụ nhìn tôi, thấy tôi gật đầu ông ấy cau mày nói: “Trên đời có người giống nhau thì cũng không có gì lạ, không chừng người đó cố ý đóng giả cậu sát hại Mộ Thanh Thanh. Chuyện này cậu không cần thiết phải để trong lòng, trong chuyện này nhất định có âm mưu.”
Nghe sư phụ nói vậy trong lòng tôi bán tín bán nghi. Tôi đương nhiên hy vọng hung thủ không phải là mình, nhưng liệu có khả năng này không?
“Cậu biết cái gọi là mặt nạ da người không?” Sư phụ nhìn tôi hỏi.
Mặt nạ da người?
“Chỉ cần có thứ đó cậu có thể giả dạng thành bất cứ người nào, nhưng thứ đó hình như đã bị thất truyền rất lâu rồi.” Sư phụ nói rất nghiêm túc không có vẻ gì là nói dối.
Lúc này tôi mới thở phào, nhưng nếu không phải tôi thì là ai? Tại sao người đó phải giả dạng thành tôi đi gi.ết Thanh Thanh? Lẽ nào chỉ là để Thanh Thanh sau khi ch.ết sẽ oán hận tôi?
Từ mục đích của người này trong đầu tôi lập tức hiện lên khuôn mặt mặt lạnh lùng kiêu ngạo – Liễu Trường Minh.
Người duy nhất hy vọng Thanh Thanh xa lánh và hận tôi mãi mãi chỉ có một mình Liễu Trường Minh. Nếu chuyện này thực sự là do hắn ta làm vậy sự độc ác của hắn ta còn kinh khủng hơn nhiều so với sự tưởng tượng của tôi.
Trước kia tôi nghĩ rằng là do hắn yêu thương chăm sóc Thanh Thanh, nhưng một người đàn ông thật lòng thật dạ yêu một người phụ nữ không thể tự tay gi.ết ch.ết chính người phụ nữ mình yêu được.
Không có được thì hủy hoại, loại đàn ông này thực sự quá đáng sợ.
“Giờ con đi nói với Thanh Thanh.” Tôi nghĩ cần phải sớm cho Thanh Thanh biết rõ bộ mặt thật của hắn.
Sư phụ kéo tôi lại, nói rằng giờ tôi có đi cũng không giải quyết được chuyện gì. Chỉ dựa vào lời nói từ phía tôi không chứng minh được điều gì.
Nếu không cẩn thận chọc giận Liễu Trường Minh chúng tôi tất cả sẽ đều không còn đường lui.
“Vậy lẽ nào cứ để Thanh Thanh ở lại bên cạnh người đàn ông hiểm ác đó?” Tôi rất lo lắng không nghe lọt tai lời sư phụ nói.
“Tin ta, dựa vào tình yêu đơn phương mà Liễu Trường Minh dành cho Mộ Thanh Thanh, trước mắt hắn sẽ không ra tay với cô ta. Mục tiêu của hắn ta bây giờ chính là cậu.” Sư phụ nói xong cố gắng giấu đi vẻ lo lắng trong ánh mắt. “Được rồi, đừng nghĩ chuyện này nữa, chúng ta đi xem Đông Hải.”
Tôi và sư phụ đi vào trong phòng, Đông Hải vẫn đang ngủ mê man, đôi môi khô khốc run run hé ra, miệng mấp máy: “Nước, nước nước.”
Tôi rót cho cậu ta một cốc nước, Hạ Đông Hải uống xong tiếp tục ngủ thiếp đi.
“Sư phụ, tại sao Đông Hải vẫn chưa tỉnh?” Đã qua mấy tiếng rồi, cậu ta vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh.
Sư phụ ngồi xuống bắt mạch cho Đông Hải: “Hiện tại mạch của nó đã bình thường, có lẽ rất nhanh sẽ tỉnh lại. Minh Dương hôm nay chúng ta ở đây trông chừng Đông Hải.”
Sư phụ dường như cố ý muốn giữ tôi ở lại trong căn phòng này. Tôi gật đầu nghe theo. Ánh sáng ngoài cửa sổ dần tắt, màn đêm dần bao phủ, Hạ Đông Hải vẫn chưa tỉnh. Tôi ăn một chút lương khô mà sư phụ đưa rồi nằm ườn ra bàn ngủ thiếp đi.
“Phù phù phù.”
Một trận gió lạnh lẽo thổi qua tai tôi, cả người tôi bất giác run lên.
“Hứa Diệp, Hứa Diệp.”
Giọng của Thanh Thanh từ bên ngoài truyền tới. Tôi quay đầu lại nhìn sư phụ đang ngủ và Hạ Đông Hải vẫn đang mê man lặng lẽ bước nhanh ra ngoài.
Bóng màu đỏ lướt qua hành lang dẫn tôi tới hậu viện.
Hậu viện tối đen như mực, nến trong phòng lão thái bà cũng không sáng.
“Hứa Diệp?” Giọng của Thanh Thanh vang lên bên tai tôi. Trong nháy mắt một luồng khí lạnh từ phía sau tôi áp tới, cô ấy ôm chặt lấy tôi từ phía sau, nhẹ giọng hỏi: “Hứa Diệp, anh có nhớ em không?”
“Thanh Thanh?” Thân thể tôi khẽ run, nghiêng mặt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp quá đỗi quen thuộc phía sau, đang định lên tiếng thuyết phục Thanh Thanh rời khỏi Lưu Trường Minh, thì Thanh Thanh đã hôn lên môi tôi.
Mùi hương hoa trên cơ thể của cô ấy khiến tôi chìm đắm, nhưng những lời nói của sư phụ về quỷ thai vẫn vang vọng trong tâm trí tôi.
Tôi đưa tay nhẹ nhàng đẩy Thanh Thanh ra, cô ấy có chút kinh ngạc nhìn tôi.
“Hứa Diệp, lẽ nào anh không yêu em?” Thanh Thanh nói rồi một lần nữa áp sát người tôi.
“Thanh Thanh, đừng nghĩ tới đứa bé ch.ết yểu đó nữa. Sư phụ nói quỷ thai sẽ hút cạn tinh lực của em, đến lúc đó có thể sẽ hồn xiêu phách tán.”
Tôi nắm chặt đôi bàn tay lạnh giá của Thanh Thanh, đầy lo lắng nhìn cô ấy.
Cô ấy cười lạnh đẩy tay tôi ra.
“Em thấy là anh sợ ch.ết thì đúng hơn. Anh sợ em mang thai rồi sẽ để Liễu Trường Minh gi.ết anh phải không?” Đôi môi đỏ của Thanh Thanh nhếch lên.
“Cái ch.ết đối với anh không là gì cả, anh không muốn em hồn xiêu phách tán.” Tôi nói rồi ôm chặt Thanh Thanh vào lòng.
Thanh Thanh đặt tay lên eo tôi, dịu dàng nói: “Nếu anh quan tâm em như vậy, yêu em như vậy, vậy em muốn gì, anh nhất định phải giúp em.”
“Không, em muốn có quỷ thai, tuyệt đối không được.” Tôi buông cô ấy ra, nói chắc nịch.
Thanh Thanh đưa tay vuốt má tôi, đôi mắt trong như hồ nước mùa thu: “Hứa Diệp, là anh nợ em, anh đã hứa thì phải đồng ý, không đồng ý thì em cũng sẽ có cách khiến anh đồng ý."
Cơ thể với hương thơm lại áp sát khiến tôi không cưỡng lại được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");