Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Minh Dương, người ma khác biệt, cô ta nên được siêu độ từ sớm rồi. Ta tuyệt đối không phải vì cứu con trai mình nên mới nói vậy, mà vì nghĩ cho cậu và cả Mộ Thanh Thanh.” Sư phụ nhìn tôi.
Trong đầu tôi hiện lên hàng ngàn suy nghĩ đan xen hỗn loạn, tôi không đáp sư phụ.
Đoạt nội đan của Thanh Thanh khiến cơ thể cô ấy mục nát so với việc gi.ết cô ấy thì có khác gì nhau?
“Minh Dương, cậu không thể cứ tiếp tục dây dưa mãi với một nữ quỷ, siêu độ cho Mộ Thanh Thanh rồi chúng ta cùng quay về thành phố sống cuộc sống bình thường.” Sư phụ nhìn tôi ánh mắt mang theo ý cầu xin.
Tôi lắc đầu, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. . Тhách 𝑡hánh 𝑡ìm được ( Т 𝒓 U m Т 𝒓 u y 𝗲 n.Vn )
Sư phụ nhìn tôi như vậy thì khẽ thở dài, ánh mắt nhìn vào bụng Hạ Đông Hải.
Cả một đêm tôi luôn nghĩ về những lời của sư phụ. Một bên là người bạn tốt nhất, một bên là người con gái mà tôi yêu sâu đậm, tôi không thể đưa ra lựa chọn.
Sư phụ không ép buộc tôi, ông ấy đứng dậy nói đi xuống núi mua ít lương khô về, dặn tôi trông chừng Hạ Đông Hải nhưng không được cho cậu ấy uống nước nữa.
Tôi nhìn sư phụ hổ thẹn gật đầu.
Sư phụ đi rồi tôi cầm khăn mặt ướt lau mặt và tay cho Hạ Đông Hải. Cơ thể cậu ta vẫn nóng rực như vậy, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.
“Minh Dương, đừng tự làm khó bản thân. Tôi biết cậu yêu Mộ Thanh Thanh. Viên nội đan đó tôi không cần, Hạ Đông Hải tôi còn lợi hại hơn mèo, mèo có chín cái mạng, tôi không ch.ết được đâu.” Hạ Đông Hải hé đôi môi khô khốc rặn ra một nụ cười.
Tên tiểu tử này, khuôn mặt tiều tụy tới đáng thương cùng với những lời nói này khiến hốc mắt tôi ửng đỏ.
Hạ Đông Hải dùng đôi mắt khô nhìn chằm chằm tôi tỏ ra khinh bỉ nói: “Cậu đàn ông con trai mà mít ướt cái gì chứ? Tôi khát rồi cho tôi uống nước.”
Hạ Đông Hải yếu ớt giơ tay ra kéo áo tôi.
“Không được, sư phụ nói rồi giờ cậu không được uống nước nữa, điều này không tốt cho cơ thể cậu.” Tôi tàn nhẫn từ chối cậu ta.
Hạ Đông Hải nhếch môi: “Không sao đâu, đừng nghe ông ấy, đừng quên tôi cũng là đại sư diệt quỷ, mau lấy nước cho tôi, tôi khát quá.”
“Không được, sư phụ nói không được là không được.” Tôi nhanh chóng lấy bình nước để trên đầu giường mang đi.
Hạ Đông Hải bất lực cúi đầu im lặng nhìn tôi sau cùng nói: “Vậy vậy tôi tắm nước lạnh được không? Tôi sắp nóng ch.ết rồi.”
Cơ thể cậu ta nóng tới hồng rực lên, những giọt mồ hôi li ti xuất hiện dày đặc trên da, tôi do dự mấy lần mới gật đầu đồng ý.
Tôi múc từ giếng gần Minh trạch lên mấy thùng nước sau đó kiếm một cái bồn nước bằng gỗ, rồi đỡ Hạ Đông Hải tới. Nước trong cái giếng này rất lạnh, tôi nghĩ ít nhiều cũng sẽ khiến cậu ta thoải mái đôi chút, nhưng vì sợ Hạ Đông Hải sẽ uống trộm nước nên tôi sống ch.ết nhìn chằm chằm cậu ta canh chừng.
Ánh mắt cậu ta tham lam nhìn vào nước, phát hiện tôi vẫn canh chừng thì ngẩng đầu nói với tôi: “Tại sao cậu vẫn nhìn tôi vậy? Không tin tôi chứ gì? Tôi sẽ không uống nước đâu.”
Hạ Đông Hải nói xong liền múc nước vã lên mặt, qua một lúc nói với tôi: “Minh Dương nước nóng quá rồi.”
“Nóng? Sao có thể chứ? Nước này lấy ở giếng trong giếng gần Minh trạch đấy, mát lạnh luôn.” Tôi nói xong liền thò tay vào trong nước phát hiện mới không lâu mà nước quả nhiên đã ấm hơn nhiều.
Trán Hạ Đông Hải vẫn tiếp tục đổ những mồ hôi, cậu ta khó chịu bất lực vật ra trong lán gỗ nói với tôi: "Cậu còn không mau đi lấy giúp tôi chút nước lạnh, nóng ch.ết tôi rồi.”
Hạ Đông Hải kêu ca, tôi vốn định đưa cậu ta về giường sau đó đi lấy nước, nhưng cậu ta một giây cũng không thể đợi kêu tôi lập tức đi lấy nước lạnh giúp cậu ta hạ thân nhiệt.
Nhìn mặt cậu ta đỏ như mặt Quan Công, tôi lập tức lao đi lấy một thùng nước về.
“Bụp” một tiếng thùng nước trên tay tôi rơi xuống đất, Hạ Đông Hải lau vết nước đọng trên khóe miệng, bụng phình to kinh khủng lao về phía tôi, nhấc thùng gỗ trên mặt đất lên, ngửa đầu uống ùng ục.
“Không được, không được.” Tôi dùng lực tách cậu ta ra đá cái thùng gỗ xuống dưới bàn.
Bởi vì bụng Hạ Đông Hải quá to, trọng tâm không vững lập tức trực tiếp ngã xuống đất, giống như một con ếch bị lật ngửa, tứ chi vung loạn xạ lăn qua lăn lại mà không lật người lại được.
“Đông Hải?” Lòng tôi đau như bị d.a.o cắt.
“Minh Dương, bạn bè bao lâu nay tôi chưa từng cầu xin cậu điều gì, giờ tôi xin cậu, hãy giải thoát cho tôi, gi.ết tôi đi.” Trong mắt Hạ Đông Hải tràn ngập tia máu.
Da trên tay cậu ta đã bắt đầu bong tróc, những đốm đen trên bụng còn to và dày đặc hơn hôm qua. Cậu ta khó chịu tới mức muốn giơ tay gãi đã bị tôi lập tức ngăn lại.
Bụng Hạ Đông Hải đã phình lên căng tròn khiến da bụng trở nên rất mỏng manh, chỉ sợ tác động mạnh một chút sẽ vỡ ra.
“Đông Hải cậu cố gắng chịu đựng chút tôi sẽ nghĩ cách.” Tôi an ủi.
Hạ Đông Hải bất lực nhìn tôi: “Cách sao? Cách gì chứ? Minh Dương, có thể nhìn mặt ông già đó lần nữa là tôi đã mãn nguyện lắm rồi, giờ có ch.ết tôi cũng không hối hận. Cậu gi.ết tôi đi, tôi biết hai người không phải là đối thủ của Liễu Trường Minh.” Hạ Đông Hải van nài tôi.
Tôi cúi đầu, cậu ta có nói gì tôi cũng không đồng ý.
Hạ Đông Hải sắc mặt trầm xuống: “Minh Dương cậu còn nhớ trước đây đã nói gì với tôi không? Lúc đó Quỷ diện ban trên người cậu đang ác hóa, cậu nói nếu một ngày cậu biến thành quái vật thì mong tôi sẽ tự tay gi.ết cậu, cậu nói không muốn bị biến thành con rối của quỷ diện ban. Cậu không muốn lẽ nào tôi muốn?”
Mắt Hạ Đông Hải chuyển qua nhìn chằm chằm vào tôi, lòng tôi phút chốc chùng xuống.
“Cầu xin cậu đấy Minh Dương.” Hạ Đông Hải nhìn tôi, gương mặt xanh xao miễn cưỡng nở một nụ cười: “Chỉ cần một nhát, chắc chắn sẽ không đau đớn. Cuộc đời tôi đã làm rất nhiều chuyện tốt có khi ch.ết rồi còn biến thành thần tiên ấy, cậu tuyệt đối đừng có ngăn cản con đường trở thành thần tiên của tôi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");