Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Đông Hải vốn lần nào cũng chỉ ậm à ậm ừ, nhưng sau khi uống nước tóc, cậu ấy bắt đầu hôn mê, mãi đến rạng sáng mới mở mắt ra.
Đôi môi nứt nẻ ban đầu trở nên hồng hào một cách thần kỳ, nước da của cũng được cải thiện rõ rệt, chiếc bụng phình to như con ếch cũng dần teo lại.
“Minh Dương, tôi đói.” Hạ Đông Hải mở miệng nói chuyện, không phải khát mà lại là đói?
Tôi và sư phụ lập tức nở nụ cười, sư phụ đứng dậy đi lấy đồ ăn cho Đông Hải, tôi đỡ Hạ Đông Hải ngồi dậy.
Hạ Đông Hải dùng sức kéo áo lên, cúi đầu nhìn bụng, vết đen trên bụng đã hoàn toàn biến mất rồi.
"Chuyện gì vậy? Minh Dương, đừng nói là cậu…." Hạ Đông Hải mở to mắt nhìn tôi, nghĩ rằng tôi đã lấy nội đan của Thanh Thanh cứu cậu ấy: "Hạ Đông Hải tôi dù có ch.ết cũng tuyệt đối không nợ cậu một ân tình như vậy.”
Hạ Đông Hải kích động nhìn tôi, tôi cười khổ giải thích, nói cậu ấy ăn tóc của Liễu Trường Minh nên mới hóa giải được lời nguyền.
Cậu ấy trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, bóp cổ mình muốn nhổ ra.
“Cậu làm gì vậy?” Tôi nắm lấy tay Hạ Đông Hải.
"Tên Liễu Trường Minh đó là quái vật do trăm quỷ hợp thành, tôi ăn tóc của hắn, vừa nghĩ đã thấy buồn nôn rồi." Hạ Đông Hải cau mày nói.
Sư phụ mang theo lương khô từ cửa đi vào, nở nụ cười thương xót, đưa những chiếc bánh bao nóng hôi hổi cho tôi và Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải liếc nhìn sư phụ, tôi nghĩ họ nên nhân cơ hội này để phá vỡ bức tường giữa hai bố con.
“Tiểu Hải?” Sư phụ mở miệng gọi, câu tiếp theo liền khiến Hạ Đông Hải tức giận: “Ngày mai con bắt xe khách về đi, ở lại đây cũng chẳng giúp gì.”
“Ông ghét bỏ tôi nên mới vứt tôi đi đúng không?” Hạ Đông Hải sắc mặt nặng nề nhìn sư phụ, bỏ cái bánh bao cầm trên tay xuống.
Sư phụ cũng không lùi bước, nói rằng nếu không phải lần này tôi cố gắng hết sức thì cậu ấy đã ch.ết từ lâu rồi.
Hạ Đông Hải giận đến tím mặt, dù có nói gì cũng không chịu rời đi, nhìn tôi: “Minh Dương, nói cho tôi biết, cậu cần tôi ở lại giúp cậu đúng không?”
Hạ Đông Hải chờ đợi nhìn tôi, tay sư phụ vỗ nhẹ vào lưng tôi, tôi biết sư phụ đang nghĩ cho Hạ Đông Hải.
Như những gì tôi đang thấy, Liễu Trường Minh là kẻ không lường trước được, ngay cả sư phụ cũng không phải đối thủ của hắn, ở lại đây rất có thể là con đường ch.ết. Nếu đúng như vậy, tôi thà không liên lụy Hạ Đông Hải.
"Minh Dương, cậu quên rồi sao? Công phu của tôi hoàn toàn có thể bảo vệ được cậu, còn có Mộ Thanh Thanh kia nữa, cô ta cứu tôi một mạng, Hạ Đông Hải tôi cũng là người có ơn ắt báo." Hạ Đông Hải nhìn tôi, cực kỳ muốn ở lại.
Tôi do dự nhíu mày: "Đông Hải, tôi cảm thấy sư phụ nói không sai, cậu đi về trước đi, lẽ ra cậu không nên cùng tôi tới đây."
“Minh Dương!” Hạ Đông Hải hét lớn.
Tôi đứng dậy đi ra khỏi phòng, không có ý định nói sâu về chuyện này nữa.
"Chính là đây, chính là đây, pháp sư đã nói rồi, đây là yêu trạch! Hôm nay chúng ta sẽ dỡ bỏ nó." Tôi đang đứng trong hành lang, thẫn thờ vào bầu trời u ám thì một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Một lúc sau, năm người cầm búa đi vào, khi nhìn thấy tôi, họ đầu tiên là sửng sốt, sau đó lùi lại mấy bước, ánh mắt giống như nhìn thấy ma.
“Cậu là thiếu gia của Minh gia?” Bọn họ hoài nghi nhìn tôi, lập tức liền nghĩ tôi thành bố tôi.
"Không phải, tôi là tôn thiếu gia của Minh gia, các vị đây là…..?" Tôi nhìn búa trong tay bọn họ, hỏi.
Khi nghe tôi hỏi câu này, sắc mặt họ liền trở nên khó coi.
"Cái…cái này, Minh tôn thiếu gia, chúng tôi… chúng tôi tưởng cậu sẽ không trở lại đây nữa, cho nên muốn dỡ bỏ chỗ này, hơn nữa cậu của cậu, phó trưởng thị trấn cũng đã đồng ý rồi, cho nên……" Mấy người dân làng đó tỏ ra rất sợ hãi, xem ra Minh gia vẫn còn có sức uy h.i.ế.p với bọn họ.
Tôi nhìn bọn họ, nhẹ gật đầu, căn nhà cũ của Minh gia đúng là nên phá bỏ, nhưng không phải bây giờ.
"Mọi người có thể đợi thêm chút thời gian không? Tôi muốn ở lại đây thêm vài ngày nữa." Tôi nói.
Mấy người đó lập tức gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, mời tôi về nhà ăn cơm, theo lẽ thường, tôi nhất định sẽ từ chối.
Nhưng sư phụ từ trong phòng đột nhiên đi ra, thay tôi đồng ý, còn yêu cầu tôi đưa ông ấy và Hạ Đông Hải xuống núi cùng nhau.
"Ông dựa vào đâu mà quyết định thay tôi? Chúng ta không có liên quan gì đến nhau hết!" Hạ Đông Hải từ trong phòng hét lên.
Sư phụ dường như không nghe thấy, tôi gật đầu, đi vào phòng cẩn thận đỡ Hạ Đông Hải dậy, lời nguyền trên người thằng nhóc này đã được giải trừ, sức lực của cậu ấy cũng tăng lên không ít, còn dùng sức đẩy tay tôi ra.
"Con muốn ở chỗ này một mình sao? Ta và Minh Dương đều sẽ xuống núi." Sắc mặt sư phụ lạnh lùng.
Hạ Đông Hải nhìn quanh căn phòng âm u, lúc này mới đứng dậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");