Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cũng may là những người dân làng này đi xe bò lên, tôi không phải cõng Hạ Đông Hải cũng tiết kiệm được kha khá sức, nhà của họ chỉ ngay dưới chân núi thôi.
Dân làng rất nhiệt tình, vừa về đến nhà đã bảo người chuẩn bị đồ ăn thức uống cho chúng tôi.
Hạ Đông Hải mỗi tay ăn một cái đùi gà, ngấu nghiến ăn.
“Đây là tôn thiếu gia của Minh gia sao?” Một bà lão đi tới trước mặt tôi, cẩn thận nhìn đi nhìn lại: “Ừm, giống Minh thiếu gia quá nhỉ?”
“Hả?” Tôi cảm thấy bà lão nhìn tôi có chút khác lạ.
“Ồ, tôi từng là v.ú nuôi của Minh gia, bố cậu uống sữa của tôi mà lớn đấy.” Bà lão híp mắt cười nói.
Tôi không khỏi sửng sốt, không ngờ lại đụng phải người quen cũ, khó trách những người này vừa nhìn thấy tôi là nhận ra ngay.
“Thiếu gia thế nào rồi?” Lão thái thái khép hờ hai mắt quan tâm hỏi.
Tôi nói với bà ấy về cái ch.ết của bố tôi, nghe xong bà ấy cứ liên tục lắc đầu: "Xem ra cuối cùng vẫn không tránh được."
“Không tránh được cái gì cơ?” Tôi biết tại sao bố tôi lại ch.ết, vậy rốt cuộc bà già này đang nói cái gì?
Bà lão ánh mắt trầm xuống: "Chuyện Minh gia nhà cậu bị một nữ quỷ nguyền rủa."
"Mẹ! Mẹ xem mẹ lại nói cái gì rồi? Tôn thiếu gia không phải đang sống rất tốt sao? Mấy lời nguyền rủa đều là giả cả đấy." Những người đó nói vậy, nhưng nhìn ánh mắt thì lại không giống.
Mọi người ăn uống náo nhiệt, sau bữa trưa, tất cả ra đồng làm việc, chỉ còn lại bà lão ở nhà.
Sư phụ đang nghỉ ngơi trong phòng bọn họ, có lẽ vì kiệt sức nên vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Hạ Đông Hải cùng tôi ngồi trước cửa, giúp bà lão tách ngô, bà lão nhìn tôi cười: “Xem ra tôi già thật rồi, bây giờ cậu đã lớn thế này rồi. Tôi nhớ lúc uống rượu mừng đầy tháng cậu, cậu còn nằm cuộn tròn trong lòng thiếu gia như một con mèo con vậy.”
Khi bà lão kể về chuyện quá khứ, đôi mắt bà hơi ngước lên, trên khuôn mặt nở một nụ cười hạnh phúc.
“Bà ơi, lời nguyền mà bà vừa nói là sao vậy?” Tôi nhân cơ hội này hỏi.
Sắc mặt bà lão đột nhiên thay đổi: "Không sao, không sao, cậu xem, cậu vẫn lớn lên bình an vô sự, những lời nguyền kia nhất định là giả rồi.” "Nếu đã là giả, vậy bà cứ kể cho cháu nghe đi. Cháu cũng khá hứng thú với chuyện này." Tôi mỉm cười với bà.
Bà ấy thở dài: “Nếu cậu muốn biết thì tôi sẽ nói, nhưng cậu cũng đừng để trong lòng.” Thấy tôi gật đầu, bà ấy kể cho tôi nghe về lời nguyền.
Hóa ra từ đời lão thái gia, Minh gia đã lưu truyền lời nguyền liên quan đến Mộ Thanh Thanh, nghe nói Mộ Thanh Thanh sẽ gi.ết hết những người thừa kế của Minh gia.
Ông nội tôi mất khi chưa đầy ba mươi, một mình bà tôi gồng gánh nuôi ba người con, cuối cùng chỉ có ba tôi là thật sự trưởng thành và lập gia đình.
Hai người kia mới bảy tám tuổi đều ch.ết, bà lão không khỏi lắc đầu nói, nếu như bố tôi không lấy con gái nhà họ Đỗ, có lẽ Minh gia đã không suy tàn như vậy.
“Chuyện này thì liên quan gì đến mẹ tôi?” Tôi rất khó hiểu.
Bà lão đặt bắp ngô lên, nhìn tôi nói: "Tôn thiếu gia, tôi nói cậu đừng buồn, nhưng những điều này đều là sự thật. Khi đó, các thầy bói nói rằng mẹ cậu có số khắc chồng, nhưng bố cậu cứ khăng khăng đòi cưới cô ấy, kết quả thì sao…?”
"Minh gia vốn là một gia tộc lớn gần trăm người, từ khi thiếu gia lấy vợ, từng người trong tộc lần lượt ch.ết một cách kỳ lạ, cuối cùng mẹ cậu cũng phát điên, bị cậu của cậu mang đi, còn bố cậu thì đưa cậu đi nươi khác tha hương để tránh lời nguyền. Bây giờ, tài sản của Minh gia đều thuộc về người cậu đó rồi. " Bà lão lắc đầu nói: “Nhị cẩu tử sau này cũng xem như có phúc rồi."
“Cho dù tất cả tài sản đều là của cậu cháu, thì cũng có liên quan gì đến nhị cẩu tử?” Tôi và Hạ Đông Hải ngơ ngác nhìn bà lão.
Bà lão vỗ nhẹ vào miệng: "Đấy cậu xem, cái miệng này lại….."
“Nhị cẩu tử là ai?” Tôi nhìn chằm chằm bà lão.
“Cái này, tôi…..?” Bà lão do dự.
“Bà ơi, bà nói cho chúng cháu biết, chúng cháu hứa sẽ không nói ra ngoài đâu.” Tôi đưa tay ra định thề thốt.
Bà cụ thấy vậy lập tức dùng đôi tay thô ráp nắm lấy tay tôi, nói rằng cũng không phải là chuyện gì không nói được. Chuyện này phải nói là bí mật công khai rồi, Nhị cẩu tử là con thứ hai của nhà họ Lý, nhưng mọi người đều biết rằng cô con dâu xinh đẹp của họ có mối quan hệ đặc biệt với chú tôi.
Hơn nữa, Nhị cẩu tử trông giống hệt Đỗ Hữu Phúc, mọi người đều nghi ngờ rằng Nhị cẩu tử là con của Đỗ Hữu Phúc.
Tôi không khỏi sửng sốt, Đỗ Hữu Phúc cũng đã có tuổi rồi, nếu Nhị cẩu tử đó thực sự là con trai của ông ta, thì anh ta sẽ là người thừa kế tài sản duy nhất, là hy vọng duy nhất của Đỗ Hữu Phúc.
Ông ta giấu mẹ tôi đi, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa, bắt con ông ta đi luôn, không biết ông ta có lục khắp nơi lên tìm không.
Hạ Đông Hải thấy sắc mặt của tôi không đúng, đôi mắt nhỏ của cậu ấy nhìn qua, hẳn đã đoán được tôi muốn làm gì.
Cậu ấy kéo tôi sang một bên: “Minh Dương, tôi biết cậu muốn tìm mẹ, nhưng bọn họ cũng chỉ nói như vậy thôi, lỡ như tên Nhị cẩu tử kia căn bản không phải con của ông ta thì sao? Vậy chẳng phải là chúng ta bắt nhầm người rồi à?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");