Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ
  3. Chương 367: Người Giấy Giả (1)
Trước /463 Sau

Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 367: Người Giấy Giả (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khóe miệng Đỗ Hữu Phúc nhếch lên một chút: “Được, nhưng tao cảnh cáo mày, chỉ cần Nhị Cẩu Tử chịu bất kỳ tổn thương nhỏ nào tao sẽ khiến mày phải chịu đau khổ gấp trăm lần."

“Ông cũng thế.” Tôi hếch cằm lên tuyệt đối không thể thua trước khí thế của ông ta sau đó quay người chuẩn bị rời đi.

Người mặc áo đen ngoài cửa chặn tôi lại. Tôi quay đầu nhìn Đỗ Hữu Phúc, ông ta vẫy tay với đám người đó họ mới thả tôi rời đi.

Ra khỏi thôn tôi liên tục nghĩ về một chuyện, sau cuộc trao đổi tối nay tôi có nên đưa mẹ tôi rời khỏi đây không? Đỗ Hữu Phúc có nhiều người như vậy chỉ sợ đến lúc đó có mọc cánh cũng khó thoát.

Xem ra vẫn phải quay về gặp sư phụ bàn bạc với bọn họ. Tôi cẩn thận nhìn đằng sau khẳng định không ai bám theo mới lên xe bò hướng về phía căn nhà gỗ của sư phụ.

Từ xa tôi đã nhìn thấy cửa căn nhà gỗ bị mở toang, chuông trước cửa vẫn đang rung lắc phát ra tiếng kêu leng keng trong gió.

“Sư phụ? Đông Hải?” Tôi mở miệng hét lớn.

Không có bất kỳ ai đáp lại, cánh cửa gỗ đung đưa cót két giống như một bàn tay bất lực.

Sau lưng tôi truyền tới tiếng dừng xe, tôi lập tức quay đầu lại nhìn thấy Đỗ Hữu Phúc từ trên xe bước xuống, trên mặt nở nụ cười đắc ý.

Đỗ Hữu Phúc đồ đê tiện quả nhiên ông ta theo dõi tôi.

“Hi hi hi, không ngờ tới phải không? Muốn đấu với tao, mày vẫn còn non lắm.” Nói xong Đỗ Hữu Phúc nháy mắt với đám người mặc đồ đen, đám người đó lập tức đi về phía tôi.

Mặc dù tôi không phải đối thủ của Liễu Trường Minh, nhưng đối phó với đám người bình thường này thì không thành vấn đề.

Đám người đó tiến lên đều bị tôi đạp ngã bay xuống đất. Đỗ Hữu Phúc nhếch miệng, một chiếc xe từ bên ngoài tiến lại, tám người nhảy xuống khỏi xe.

Những người này đều cởi trần, nhìn cơ bắp trên người là biết có võ.

Tôi cười lạnh: “Đỗ Hữu Phúc, ông có bao nhiêu người thì lên hết một lượt đi.”

“Mày?” Khóe miệng ông ta run lên, rút từ trong túi ra một khẩu s.ú.n.g ngắn chĩa về phía tôi: “Tao rất muốn biết rốt cuộc nắm đ.ấ.m của mày cứng hay đạn của tao cứng?”

Ồ, đạn?

Tôi không phải là quỷ, nếu trúng đạn thì?

“Sao? Không phải vừa nãy còn già mồm sao? Giờ sợ rồi chứ? Chúng mày trói nó lại”. Đỗ Hữu Phúc chĩa s.ú.n.g lên đầu tôi, thủ hạ của hắn nhân cơ hội tới trước mặt tôi trói tay tôi lại.

Đỗ Hữu Phúc đi vào trong nhà nhưng không tìm thấy ai cả, hắn tức giận quẫn trí xông ra khỏi căn nhà.

“Chuyện này là sao?” Đỗ Hữu Phúc ánh mắt độc ác trừng trừng nhìn tôi, lông mày chau lại với nhau thành ba nếp giữa trán.

Tôi cười lạnh, bộ dạng đó của ông ta trông thật tức cười. Đỗ Hữu Phúc thấy tôi cười thì nắm tay lại đ.ấ.m một nhát vào bụng tôi, với lực của ông ta thì không thể khiến tôi cảm thấy đau đớn.

Chịu một đ.ấ.m nhưng cơ thể tôi cũng không co lại, cứ đứng thẳng như trời trồng nhìn Đỗ Hữu Phúc nhăn mặt đau đớn.

“Nói cho tao biết chúng mày đã đưa Nhị Cẩu Tử đi đâu rồi?” Đỗ Hữu Phúc gần như phát điên lăm lăm khẩu s.ú.n.g chĩa thẳng vào trán tôi.

Tôi vẫn nhìn ông ta, không tin ông ta dám bóp cò. Ông ta nhìn tôi sát khí đằng đằng: “Tao hỏi mày lần cuối chúng mày giấu con tao đi đâu rồi?”

“Đỗ Hữu Phúc ông đừng có kích động, s.ú.n.g mà nổ thì không chỉ mình tôi ch.ết, con trai bảo bối của ông cũng phải ch.ết.” Tôi nhe răng cười.

Bàn tay còn lại của ông ta nắm chặt thành quyền nhưng cánh tay cầm s.ú.n.g lại từ từ hạ xuống.

Ông ta miễn cưỡng nở một nụ cười: “Bỏ đi, tao với mày mỗi người đều có mục đích khác nhau, mày cần mẹ tao cần Nhị Cẩu Tử, tối nay giao dịch ở trong rừng đúng không?

Con mắt bé tí của hắn nhìn tôi mà phát ra tia lạnh lẽo.

Tôi hừ lạnh một tiếng: “Cái này còn phải xem ông có giữ lời không.”

“Tao là phó trưởng trấn đương nhiên giữ lời.” Hắn nói xong thì vẫy tay.

Đám người đó lập tức cởi dây trói cho tôi. Đỗ Hữu Phúc miễn cưỡng nhếch miệng, nói hy vọng tối nay tất cả đều như ý nguyện sau đó cùng đám người kia lái xe bỏ đi.

Tôi chau mày nghi hoặc nhìn đám người đó rời đi, trong lòng không biết đi về đâu bởi tôi không biết Hạ Đông Hải bọn họ đã đi đâu, tối nay sẽ lấy cái gì để trao đổi.

“Ai da, sắp nhịn không nổi rồi.”

Trong căn nhà gỗ truyền ra âm thanh quen thuộc, tôi ngẩn ra rồi lập tức xoay người chạy vào trong. Hạ Đông Hải, sư phụ và Nhị Cẩu Tử đang ngồi trên giường.

Chuyện này là sao? Rõ ràng vừa nãy không thấy ai mà?

“Hê hê vẫn là bọn tôi thông minh đúng không?” Hạ Đông Hải cười với tôi.

“Mọi người?” Tôi nhìn bốn phía, căn nhà này rõ ràng không có nơi nào có thể trốn, nhìn một lượt đã thấy hết mà?

“Dưới đất có mật đạo, ngốc chưa?” Hạ Đông Hải đắc ý cười khúc khích.

Tôi thở hắt ra một hơi, thì ra nơi này có mật đạo, nếu không bị Đỗ Hữu Phúc đi theo tìm ra nơi này đưa Nhị Cẩu Tử đi thì ba chúng tôi coi như xong đời.

“Minh Dương cậu bất cẩn quá.” Sư phụ nhìn tôi trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, là con sơ suất quá, không có chút phòng bị nào đối với Đỗ Hữu Phúc.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /463 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đầu Anh Lại Xanh Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net