Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Còn nữa, cậu thực sự tin rằng tối nay Đỗ Hữu Phúc sẽ dùng mẹ cậu để đối lấy đứa trẻ này sao?” Sư phụ nhìn tôi hỏi.
Thực ra tôi nghĩ mẹ tôi đối với hắn mà nói cơ bản chẳng có chút giá trị gì. Hắn ta dùng một người phụ nữ điên khùng đổi lất con trai m.á.u mủ của mình cũng không có gì là lỗ cả.
Sư phụ cụp mắt: “Minh Dương, cậu nghĩ tại sao nhiều năm trôi qua như vậy Đỗ Hữu Phúc vẫn giữ tính mạng cho mẹ cậu?”
“Cái này?” Tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Giờ nghĩ lại có lẽ vì mẹ tôi là chị gái hắn, tình chị em chăng? Nếu như hắn ta còn một chút gì đó gọi là tình nghĩa đối với mẹ tôi thì hắn đã không đối xử với bà ấy như vậy.
Mẹ tôi ở nhà họ Đỗ giống như một con vật bị xích trên lầu vậy. Đỗ Hữu Phúc giam cầm bà ấy nhưng lại không ra tay thực sự là vì tình nghĩa sao? Điều này nghe rất miễn cưỡng.
“Minh Dương, tối nay cậu vẫn phải cực kỳ cẩn thận, tạm thời chúng ta vẫn giấu Nhị Cẩu Tử trong mật đạo này.” Sư phụ nhìn Nhị Cẩu Tử nói với tôi.
“Nhưng nếu Đỗ Hữu Phúc không thấy Nhị Cẩu Tử hắn chắc chắn sẽ không trả mẹ lại cho con.” Tôi rất lo lắng, Đỗ Hữu Phúc nếu biết tôi chơi hắn liệu hắn có trút giận lên người mẹ tôi?
“Cậu yên tâm, tôi sẽ không để Đỗ Hữu Phúc phát hiện ra đâu.” Sư phụ nói rất tự tin.
Tôi ngẩn ra không hiểu ý sư phụ còn muốn hỏi cho rõ thì sư phụ nói phải đi ra ngoài chuẩn bị đồ sau đó lập tức rời khỏi căn nhà gỗ.
Giờ còn lại tôi Hạ Đông Hải và Nhị Cẩu Tử. Trong miệng Nhị Cẩu Tử hình như đang nhai thứ gì đó ngồi một bên rất yên tĩnh. Tôi hỏi ra mới biết thì ra Hạ Đông Hải cho nó kẹo nên nó mới chịu ngồi im.
“Mặt cậu cứ ủ rũ như vậy làm gì? Lẽ nào ông già đó làm việc cậu còn không yên tâm?” Hạ Đông Hải nói rồi đưa lương khô vào trong tay tôi.
Tôi ăn vài miếng qua loa, cả ngày tâm trạng cứ thấp thỏm lo lắng không yên.
Sắc trời bên ngoài căn nhà gỗ càng ngày càng tối nhưng bóng dáng sư phụ vẫn không thấy đâu. Hạ Đông Hải đã thắp nến lên rồi, Nhị Cẩu Tử ăn no chơi mệt nên đã nằm ngủ trên giường.
Tôi cầm đèn pin định ra ngoài tìm sư phụ, trong lòng lo lắng liệu có phải ông ấy xảy ra chuyện gì rồi không?
“Xoạt xoạt xoạt.”
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, tôi kích động thò đầu ra xem là sư phụ, ông ấy đã trở về trên tay còn cầm một hình nộm bé trai bằng giấy.
“Sư phụ, đây là…?” Tôi nhìn chằm chằm người giấy. Cái người giấy này có hình dáng tương đương với Nhị Cẩu Tử.
“Dùng thứ đồ này để trao đổi với Đỗ Hữu Phúc. Nếu hắn lật lọng cậu có thể dùng tính mạng con trai hắn để an toàn rút lui.” Sư phụ nhìn tôi nghiêm túc nói.
Quả nhiên sư phụ nhìn xa trông rộng. Ông ấy đi tới chỗ Nhị Cẩu Tử đang nằm ngủ nhổ lấy một sợi tóc của nó rồi đặt lên thân của người giấy.
Sư phụ cầm bút chu sa lên vẽ một nét quả nhiên người giấy nhỏ đã cử động. Tôi nhìn người giấy không chớp mắt. Sư phụ trực tiếp cầm nến đốt người giấy. Người giấy rất nhanh đã bắt lửa, không bao lâu sau một thân hình người dần dần xuất hiện rõ ràng. Sau khi làn khói cuối cùng bốc lên bay mất trước mắt tôi lại xuất hiện một Nhị Cẩu Tử.
“Trời ơi?” Tôi mắt tròn mắt dẹt muốn đưa tay ra sờ.
Sư phụ vội ngăn tôi lại: “Minh Dương đừng động, đó chỉ là ảo ảnh”
Ảo ảnh? Tôi cẩn thận quan sát thật kỹ, bởi nó sống động như thật nên tôi có đứng gần cũng chưa chắc đã nhận ra đây là hàng giả.
“Rừm.” Một tiếng, hình như ngoài cửa có tiếng đỗ xe, có vẻ Đỗ Hữu Phúc đã đến. Sư phụ và Hạ Đông Hải lập tức dẫn theo Nhị Cẩu Tử trốn vào mật đạo chờ đợi.
Tôi hướng về phía hàng giả vẫy vẫy tay, nó nhìn tôi mặt không chút biểu cảm.
“Minh Dương, mẹ mày tao đã đưa tới, bây giờ chúng ta tiến hành trao đổi.” Giọng của Đỗ Hữu Phúc to và chói. Thấy tôi một mình từ trong nhà gỗ bước ra mặt hắn lập tức đen lại.
“Nhị Cẩu Tử đâu?” Hắn nhìn tôi chằm chằm.
“Ông để tôi nhìn thấy mẹ tôi trước.” Tôi cảnh giác nhìn hắn, không thể không đề phòng lão hồ ly này.
Hắn quay người về phía sau vẫy vẫy tay, đám người đó lập tức lôi từ trong xe ra một người phụ nữ tóc tai rối bù bẩn thỉu, hành động rất thô bạo.
Người phụ nữ đó ậm ừ cả người run rẩy dường như rất sợ hãi.
Tim tôi lập tức nảy lên: “Bây giờ chúng ta trao đổi.”
“Nhị Cẩu Tử ra đây.” Tôi hướng vào trong căn nhà gọi người giấy. Người giấy đi từ trong nhà ra với gương mặt cau có.
Đỗ Hữu Phúc nhìn thấy Nhị Cẩu Tử thì rất kích động, lập tức muốn chạy tới. Tôi cố ý che chắn người giấy sau lưng mình, nói hắn thả mẹ tôi ra trước.
Lần này hắn sảng khoái đồng ý luôn, cho người đẩy mẹ tôi về phía trước, tôi khom người đỡ lấy bà ấy.
Bà ấy ngẩng đầu cả người tôi choáng váng.
“A a a, a a a!”
Người phụ nữ há hốc mồm và chỉ có nửa cái lưỡi này không phải là mẹ tôi, mà là bà lão đã nói với chúng tôi trước đó rằng Đỗ Hữu Phúc có một đứa con ngoài giá thú!
Chắc chắn bà ấy bởi vì chuyện này nên đã bị Đỗ Hữu Phúc trả thù cắt mất lưỡi.
“Ông?” Tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đỗ Hữu Phúc, chỉ thấy hắn ta giơ tay muốn kéo đứa con về kết quả tay khua khoắng loạn xạ trong không khí. Đứa trẻ này là ảo ảnh không có thật.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");