Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Khụ khụ khụ khụ khụ."
Quý Lão Tam cố tình ho vài tiếng, cửa sân sau mở ra, một cái đầu thò ra ngoài, người đó không phải Tiểu Liên mà là Thúy Nhi. Quý Lão Tam vừa nhìn thấy cô ta liền ôm hôn liên tục, cuối cùng hai người từ sân sau đi vào, trên mặt đều mang theo nụ cười.
"Mẹ kiếp? Chuyện gì thế này?" Hạ Đông Hải kiễng chân nhìn.
"Chuyện nhà người ta đừng quan tâm nhiều nữa, đến nhà kính trước đi." Tôi nháy mắt với Phạm Tiến ở phía sau, Phạm Tiến nhìn xung quanh thể hiện anh ấy sẽ ở đây đề phòng.
Tôi và Hạ Đông Hải vội vàng trèo lên hàng rào, nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai rồi nhảy xuống.
Ngôi biệt thự này không lớn lắm, chúng tôi đi một vòng từ sân sau ra sân trước cũng không mất nhiều thời gian, nhưng tôi hơi ngạc nhiên vì đã có người đến trước.
Hai cái bóng đang lén lút lắc lư qua lại trước nhà kính, không biết họ muốn làm gì.
Tôi nhìn chằm chằm một lúc, nhận ra họ là Quý Lão Tam và Thúy Nhi, thật sự rất kỳ lạ, chẳng lẽ họ muốn vào nhà kính để trải nghiệm "trò chơi cảm giác mạnh” sao?
"Anh xem anh đi, không phải anh nói khóa nào anh cũng mở được à? Cái này không được rồi đúng không?" Thúy Nhi tức giận ném đồ xuống đất, hạ giọng oán trách Quý Lão Tam.
Quý Lão Tam gãi gãi đầu, trong lời nói toàn sự bất lực: "Không được? Nhưng cả thị trấn đều gọi cái này là khóa vạn năng mà, cái gì cũng mở được hêt.”
"Ngu, đúng là ngu mà. Nói thế mà cũng nói được." Thúy Nhi mắng!
“Suỵt, nhỏ giọng lại đi, làm sao bây giờ?” Quý Lão Tam không ngừng nhìn lên trên, sợ bị phát hiện.
Thúy Nhi hừ một tiếng: "Xem bộ dạng vô dụng của anh đi, người phụ nữ kia đã bị em đánh thuốc mê rồi, nhất thời sẽ không tỉnh lại, nhưng đêm nay cũng không làm gì được nữa hết."
Thúy Nhi nhún vai thất vọng, nói mình đã tin nhầm Quý Lão Tam rồi.
Quý Lão Tam ôm lấy eo thon của Thúy Nhi, ngọt ngào nói: "Tại sao chúng ta không thể làm gì? Không phải vẫn có thể làm chuyện đó à?"
"Hừ, anh có khác gì gia súc không? Trừ ăn ra thì chỉ nghĩ đến cái này thôi à?" Thúy Nhi hờn dỗi nói, nhưng vẫn là chủ động đặt tay lên người Quý Lão Tam.
Quý Lão Tam mỉm cười bế Thúy Nhi lên, nhanh chóng đi về phía biệt thự.
Tôi nhìn hai người họ đi vào trong vài phút rồi, đoán họ sẽ không ra nữa, tôi và Hạ Đông Hải lập tức đến gần nhà kính, trước cửa nhà kính thực sự có một chiếc khóa kiểu cũ.
Tôi đút chìa khóa vào, xoay nhẹ, “cạch”một tiếng, ổ khóa mở ra, để không bị phát hiện, tôi và Hạ Đông Hải vặn độ sáng của đèn pin ở mức tối nhất.
Nhưng dù vậy, có thể thấy nhà kính này rất đẹp, thực vật đặt bên trong tỏa ra mùi cỏ xanh thoang thoảng.
Tôi cầm lấy tờ giấy da bò cẩn thận xem xét, trên giấy vẽ mấy dấu gạch chéo, chẳng lẽ có cái gì chôn ở dưới đất sao? Hạ Đông Hải lấy ra chiếc cào nhỏ đã chuẩn bị trước, bắt tay vào làm việc.
Tôi bắt đầu đào từ nơi được đánh dấu trên tờ giấy, nhưng kết quả lại không có gì cả. "Cạch cạch cạch!"
Tiếng bước chân lại vang lên, tôi và Hạ Đông Hải giật mình, lập tức tắt đèn pin, trốn vào góc nhà kính.
Có một người phụ nữ bước vào, tay kéo theo một thứ gì đó, tôi mở to mắt và bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt.
"Hu hu hu hu."
Người bước vào là Tiểu Liên, còn người cô ấy đang kéo là Quý Lão Tam, cô ấy vừa kéo Quý Lão Tam vừa khóc nức nở, bi thương vô cùng.
Tôi nhìn cô ấy, rồi lại nhìn Quý Lão Tam nằm bất động trên mặt đất, tôi đoán anh ta đã ch ết rồi, chẳng lẽ Tiểu Liên biết được chuyện giữa Quý Lão Tam và Thúy Nhi, trong cơn thịnh nộ liền gi.ết ch ết Quý Lão Tam?
"Ai? Ai vào?" Tiếu Liên nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, cuối cùng sắc mặt trầm xuống, vội vàng chạy tới một chậu hoa, nhổ đóa hoa lên, từ trong đó đổ ra hai chồng lớn tiền.
Thấy tiền vẫn còn, cô ấy thở phào nhẹ nhõm và lại bước ra khỏi nhà kính.
"Hự hự."
Quý Lão Tam vẫn chưa ch ết, run rẩy muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng đã quá muộn rồ, bởi vì Tiểu Liên lại kéo Thúy Nhi đến đây.
Quần áo của Thúy Nhi xộc xệch, có vẻ như lúc đang “làm chuyện” thì bị Tiểu Liên bắt được.
Tiểu Liên kéo cái cuốc từ trong góc sang, định ném nó vào đầu Quý Lão Tam, Quý Lão Tam lập tức cầu xin tha thứ.
“Aiya Tiểu Liên à, anh biết sai rồi, anh thật sự biết sai rồi.” Quý Lão Tam kêu thảm thiết, mà Tiểu Liên dường như cũng đã ch ết lặng.
Với vẻ mặt u ám, cô ấy giơ cuốc lên, liều mạng đập vào đầu Quý Lão Tam, đầu Quý Lão Tam lập tức m.á.u me đầm đìa, não b.ắ.n hết ra ngoài
Hạ Đông Hải lắc đầu, Tiểu Liên đào một cái hố lớn trong nhà kính, ném Quý Lão Tam và Thúy Nhi vào đó, sau đó lấy đất lấp đầy lại.
Tôi nhìn chằm chằm Tiểu Liên, đôi mắt cô ấy tràn đầy sự thù hận, dường như không có cảm xúc nào khác.
Thấy Tiểu Liên làm xong việc bước ra khỏi nhà kính rồi, tôi và Hạ Đông Hải mới dám ra ngoài
“Oa, khẩu vị nặng vậy à?” Hạ Đông Hải nhìn đống đất mới được lấp, co chân lại không giẫm lên.
Tôi lắc đầu: “Thỏ bị ép quá cũng cắn người, huống chi là con người chứ.”
"Nhưng mà, cái nhà kính này nhỏ như vậy, vừa rồi cô ấy đào sâu như thế cũng không phát hiện được gì, vậy thứ được vẽ trên giấy da bò rốt cuộc là cái gì?" Hạ Đông Hải lẩm bẩm.
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy da bò, không nói lời nào, cuối cùng tầm mắt của tôi rơi vào chân chậu hoa mà Tiểu Liên vừa nhấc lên, trên đó có một con số.
“Hạ Đông Hải, cậu nhìn xem, có phải tất cả những cái hố trên đất đều có chậu hoa không?” Tôi nghĩ những dấu X chéo không phải thể hiện bên dưới có thứ gì, mà là bên trên có cái gì mới đúng.
Hạ Đông Hải ngây người một chút, liếc nhìn tờ giấy da bò, sau đó lại nhìn những chậu hoa xung quanh, gật đầu như gà ngậm thóc: “Có, có, có.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");