Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng thực tế anh ta đã lấy nó đi, chẳng lẽ anh ta muốn đến biệt thự của Đỗ Hữu Phúc trước chúng ta sao? Nghĩ đến đây, tôi không thể ngồi yên được nữa, bước nhanh về phía cửa, Hạ Đông Hải cũng theo tôi ra ngoài.
Trên phố đã thưa thớt bóng người, chúng tôi đi thẳng về phía biệt thự.
Tôi đưa tay ra, do dự mãi rồi mới nhấn chuông cửa, một lúc sau có người ra mở cửa.
"Minh Dương? Đông Hải, là hai cậu à?" Người mở cửa là Tiểu Liên.
Mặc dù giọng nói của cô ấy đầy kinh ngạc, nhưng trên mặt cô ấy không có biểu cảm gì cả, Hạ Đông Hải và tôi mỉm cười nói rằng chúng tôi sắp về thành phố nên đến đây thăm cô ấy.
Cô ấy niềm nở mời chúng tôi vào nhà, rồi bắt đầu rót trà và nước.
“Tiểu Liên, gần đây cô thế nào?” Tôi không nói nên lời với Tiểu Liên.
Tiểu Liên gật đầu: "Vẫn vậy thôi."
Câu trả lời ngắn gọn đến nỗi tôi không biết phải tiếp tục như thế nào, Hạ Đông Hải đang đứng bên cạnh tôi đột nhiên cúi đầu, có vẻ khó chịu.
“Sao vậy?” Vẻ mặt này rõ ràng làm cho Tiểu Liên sợ hãi.
"Không biết tôi ăn phải cái gì mà giờ đau bụng quá, nhà vệ sinh nhà cô ở đâu vậy?" Hạ Đông Hải nắm chặt tay, với vẻ mặt dữ dằn.
Trước đây tôi đã từng được chiêm ngưỡng khả năng diễn xuất của cậu ấy rồi, vì vậy nên làm như không biết gì mà nhìn cậu ấy. . Ngôn Tình Sắc
Tiểu Liên chỉ lên tầng hai, Hạ Đông Hải nhanh chóng đi lên lầu, tôi và Tiểu Liên ở trong phòng khách, bầu không khí đột nhiên trở nên rất khó xử.
Vì không biết nói gì nên tôi cố ý nói lung tung.
“Minh Dương, cậu đến đây không phải chỉ để nói lời tạm biệt với tôi đâu nhỉ?” Tiểu Liên nhấp một ngụm trà, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình có chút kỳ lạ, nhưng rõ ràng cô ấy là Tiểu Liên mà?
"Minh Dương, Minh Dương!"
Tiếng kêu yếu ớt của Hạ Đông Hải từ trên lầu truyền đến, tôi sửng sốt, không biết Hạ Đông Hải đã tìm được gì chưa? Vì vậy, tôi đứng dậy nói là lên đó xem thế nào
Tiểu Liên cùng tôi đi lên, chỉ thấy Hạ Đông Hải đang bám vào tay vịn cầu thang, trên mặt mồ hôi đầm đìa như hạt đậu nành, môi có chút tím tái.
“Tôi....tôi không khỏe, chúng ta về trước đi.” Hạ Đông Hải đè xuống bụng thấp giọng nói. Tôi sững sờ gật đầu ngay lập tức, lúc tôi đỡ Hạ Đông Hải ra ngoài, liền nhìn thấy Tiểu Liên đứng trước cửa, mặt không chút thay đổi nhìn chúng tôi.
“Hạ Đông Hải, thật hay giả vậy?” Tôi đỡ Hạ Đông Hải, đi đến cửa nhà Phạm Tiến, không nhịn được hỏi.
Hạ Đông Hải ngẩng đầu trừng mắt nhìn ta: "Mẹ kiếp, tôi đã thế này rồi, cậu còn hỏi tôi là thật hay giả? Tôi đau ch.ết đi được, nhất định là trà có vấn đề rồi."
"Không thể nào, tôi cũng uống mà...." Tôi nghĩ một lúc, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm.
Trà Hạ Đông Hải uống hình như không giống trà của tôi, Tiểu Liên bỏ lá trà vào tách của Hạ Đông Hải, mà trà của tôi thì lại được hãm trong ấm tích to?
Chẳng lẽ Tiểu Liên biết chúng tôi muốn làm gì nên cố ý động tay động chân?
"Aiyo không ổn rồi, tôi phải đi giải quyết đây." Hạ Đông Hải nói rồi lao thẳng vào cửa hàng của Phạm Tiến, tôi ở phía sau mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Mới đó mà đã về rồi?” Lương Uyển Doanh thấy chúng tôi đi vào lộ vẻ nghi hoặc.
"Ừm." Tôi nhìn về hướng nhà vệ sinh, Hạ Đông Hải ra vào ít nhất mười mấy lần, cuối cùng gục xuống giường, sau khi Lương Uyển Doanh kiểm tra xong, cô ấy nói rằng Hạ Đông Hải đã uống phải một lượng lớn thuốc nhuận tràng.
“Cũng may sức khỏe anh tốt đấy, nếu không chắc đi ngoài đến ch.ết cũng không biết được.” Lương Uyển Doanh nói xong liền đi làm chút đồ ăn cho Hạ Đông Hải bồi bổ sức lực.
"ch.ết tiệt, tôi bất cẩn quá." Hạ Đông Hải bất đắc dĩ lầm bầm, cuối cùng ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: "Minh Dương, cậu không cảm thấy Tiểu Liên không giống trước đây sao?"
"Hả? Hình như có, cô ấy trở nên trầm tính hơn nhiều, hơn nữa còn có vẻ không vui." Nhưng tôi cảm thấy cô ấy đã gi.ết người, nếu còn hi hi ha ha cười được thì là biến thái luôn rồi.
“Ý tôi không phải vậy, ý tôi là vẻ ngoài cô ấy có gì khác không?” Hạ Đông Hải nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như không có, chỉ là khuôn mặt không thích cười mà thôi.
“Chẳng lẽ cậu không thấy cô ấy cao hơn ngày trước à?” Hạ Đông Hải thấy tôi nhìn không ra, bèn nói thẳng luôn.
Cao hơn? Sao có thể, Tiểu Liên không còn là trẻ vị thành niên, làm sao có thể cao lên được? Nhưng những Hạ Đông Hải lại nói rất chắc chắn.
Cậu ấy nói rằng lần trước ở biệt thự, Tiểu Liên có đứng cạnh cậu ấy, rõ ràng là thấp hơn một chút, chỉ cao đến tầm mắt của Hạ Đông Hải thôi.
Nhưng lần này, hai người đứng cạnh nhau lại thấy cao bằng rồi?
"Chẳng lẽ một người trong mấy ngày lại có thể cao nhanh như vậy?" Hạ Đông Hải lẩm bẩm nói.
“Không thể nào.” Lương Uyển Doanh từ cửa đi vào, bưng cho Hạ Đông Hải một bát cháo: “Người bình thường cho dù cao lên, cũng không thể cao nhanh như vậy, trừ khi....”
“Trừ khi cái gì?” Hạ Đông Hải và tôi đồng thanh hỏi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");